Chương 2: Cổ Ngữ
Ánh nắng ban mai, không khí thanh mát, tia nắng ảm đạm chiếu rọi bầu trời.
Một chàng thiếu niên, khuôn mặt thanh tú, cầm trên tay một quyển sách, ngồi trên chiếc ghế gỗ dưới tán cây, tựa lưng về sau, chăm chú đọc nội dung bên trên.
“Thiên Bình! Thiên Bình!”
“Hả” Chàng thiếu niên giật mình, thẳng người dậy, thấy một cậu thiếu niên khác, thân hình mập ú, cầm theo hai tờ giấy, nét mặt hớn hở chạy đến gần mình.
“Sao vậy Long An?” Thiếu niên Thiên Bình, cau mày hỏi.
Chàng trai Long An, bước đến gần Thiên Bình, giơ hai tờ giấy trước mặt cậu ta, vui vẻ còn hiện rõ trên mặt, ngữ khí phấn khích nói:
“Tao với mày đỗ vào trường Liên Hợp Quốc rồi.”
“Ồ vậy sao, cũng được.” Thiên Bình tựa lưng sau về, tiếp tục đọc sách, nhàn nhạt đáp lại.
Long An thấy thế, tỏ ra khó chịu, phàn nàn nói:
“Sao mày không vui vẻ gì vậy? Mày biết nhiều người mơ ước giống như chúng ta mà không được, còn mày...”
“Được rồi” Thiên Bình ngắt lời Long An, hơi ngẩng mặt lên nhìn cậu ta một cái, lại cúi đầu đọc sách, ngữ khí bình thản nói:
“Tao đã đoán được kết quả rồi, nên không quá ngạc nhiên tý nào hết, giờ mày đừng làm phiền cho tao đọc sách.”
Long An nhìn Thiên Bình tập trung đọc sách, thấy mình nói thêm chỉ làm phiền hắn, “Ừ” một tiếng, đặt một tờ giấy lên cạch ghế, xoay người rời đi, để lại câu nói:
“Vậy tao đi báo tin tức trúng tuyển cho cha mẹ.”
Thời gian trôi đi, Thiên Bình gấp cuốn sách lại, liếc nhìn thấy tờ giấy bên cạnh, cầm lên, mở ra đọc nội dung bên trong.
Trúng Tuyển.
Học sinh: Lạc Thiên Bình.
Học viện Liên Hợp Quốc.
Thiên Bình đọc loáng qua tờ giấy, thay vì vui mừng, hắn bình thản, tựa đầu lên cạnh lưng ghế, ánh mắt tiêu điều, thẫn thờ ngắm nhìn tán cây, trong đầu nhớ lại thời gian mười một năm trước.
Quê hương đắm chìm trong biển lửa, người mẹ nằm trên vũng máu, người bố cả người đầy v·ết t·hương, cố gắng mang hắn chạy thoát.
Hắn nghe theo lời bố, đi một mạch theo con đường, không biết bao lâu, kiệt sức ngã gục giữa đường, được một thương nhân cứu vớt.
Khi tỉnh lại, hắn bị đưa đến nơi xa lạ, cách xa quê hương tận hơn một nghìn cây số, cùng với đó, một tin tức chấn động, khiến hắn tuyệt vọng, đau khổ, khi quê hương trở thành vùng đất cấm, không còn cách nào trở về.
Cuối cùng, hắn được một gia đình quý tộc họ “Lạc” nhận nuôi, do ngoại hình ưa nhìn, giữ nguyên tên đệm và tên thật “Lạc Thiên Bình”.
Mười một năm sinh sống, năm nào, trong đầu đều phảng phất hình ảnh người bố cả người máu me, nội tâm gay gắt, đau khổ triền miên.
Hắn muốn tìm lại gia đình mình, hắn muốn biết bố mẹ mình con sống không? Hắn muốn biết sự thật về vụ t·hảm h·ọa quê hương của mình.
Mười một sinh sống trong thân phận quý tộc, kiến thức rộng rãi, một thứ mang đến cho hắn hy vọng để giải đáp những câu hỏi mình cất giấu trong lòng, chính là “Cổ Ngữ”.
“Cổ Ngữ” một ngôn ngữ cổ xa xưa, không biết nó hình thành từ đâu, nhưng nó mang lại thứ sức mạnh thần bí, thao túng thời tiết, vạn vật...
Người ta có câu: “Kẻ nào nắm giữ “Cổ Ngữ” kẻ đó có khả năng hủy diệt thế giới”
Tránh điều đó xảy ra, bảy vương quốc đã ký một hiệp ước, hạn chế những kẻ nắm giữ “Cổ Ngữ” bên ngoài vòng pháp luật, bằng cách tạo ra nhiều học viện, hướng dẫn từ trong mầm trước, thành một “Cổ Sư” khiến họ trở thành cánh tay đắc lực cho vương quốc.
Học viện Liên Hợp Quốc chính là một trong những học viện được hình thành từ hiệp ước, được liên kết từ ba vương quốc: Long Thanh, Xích Lục, Nghiên Tinh.
Cho dù hiện tại hắn với tên Long An đều trúng tuyển học viện, mấu chốt là hai đừa đều mang thân phận quý tộc. Muốn chính thức trở thành học viên, phải qua quá trình thức tỉnh “Linh”
“Linh” chính là đường dây liên kết giữa con người và sức mạnh bên trong “Cổ Ngữ”. Không có “Linh” không thể sử dụng “Cổ Ngữ” được. “Linh” không phải ai cũng sở hữu.
Thiên Bình cầm lấy tờ giấy trúng tuyển với quyển sách đứng dậy, rời ngọn đồi, đi xuống một tòa nhà rộng lớn.
Bước vào trong tòa nhà rộng lớn, một người trung niên mặc bộ quần áo màu đen thanh lịch bước tới, hơi cúi người, lễ kính nói:
“Thiếu chủ trở về.”
Thiên Bình hướng người trung niên, mỉm cười, gật đầu đáp lại một cái, ngữ khí nhẹ nhàng, cho người nghe thiện cảm:
“Cha mẹ ta đâu rồi?”
“Tử Tước và phu nhân cùng với tiểu thư đi đến gia tộc “Yên” dự tiệc trà rồi thưa thiếu chủ.” Người trung niên đối với Thiên Bình trả lời.
Thiên Bình nghe vậy, gật đầu một cái, bước đi, để lại câu nói:
“Mang cho ta một ít bánh ngọt và một tách trà lên trên phòng.”
“Dạ vâng thưa thiếu chủ” Người trung niên cúi người tôn kính một cái, rồi xoay người rời đi.
Thiên Bình theo lối cầu thang đi lên tầng hai, tới một căn phòng rộng lớn, được trang trí xa hoa, tịch ích đầy đủ, mọi thứ đều sở giá trị cực cao.
Hắn tuy chỉ là một đứa con nuôi, nhưng được đối xử chẳng khác gì con ruột, không chút phân biệt nào, cho ăn học đàng hoàng như bao quý tộc khác.
Hơn hết thân phận con nuôi của hắn bị gia đình cất giấu, tránh cho bị các quý tộc khác phân biệt đối xử.
...
Màn đêm thăm thẳm, ánh trăng huyền ảo, phiêu phớt trong làn gió thanh mát.
Căn phòng rộng lớn, bày bừa nhiều bức tranh đầy đủ cách vẽ khác nhau. Thiên Bình mặc một tạp dề nhuốm nhiều màu dính lên. Trước mặt một bức tranh đang vẽ giở.
Hắn là người rất thích vẽ tranh, vì thế ngoài thời gian học, thì hắn dùng hết thời gian còn lại là vẽ tranh. Nếu không phải do muốn tìm hiểu sự thật, tìm tới cha mẹ ruột, thì hắn đã theo hướng trở thành “Họa Sĩ” thay vì “Cổ Sư”.
CỐC! CỐC! CỐC!
Tiếng gõ cửa bên ngoài phòng, cùng câu nói:
“Thiếu chủ, bữa cơm đã đến.”
Thiên Bình tạm dừng vẽ, đặt cây bút lông với bảng mực xuống, âm thanh hơi to, đáp lại:
“Ta biết rồi.”
Thiên Bình đứng lên, cởi chiếc tạp dề, đặt xuống ngay mặt ghế, hướng đến chỗ rửa chân tay tại phòng, rồi mới rời căn phòng bước xuống nhà ăn.
...
Nhà ăn lộng lẫy, ở giữa một chiếc bàn ăn hình chữ nhật cùng sáu chiếc ghế cùng chất liệu gỗ, điêu khắc tỉ mỉ. Ở trên mặt bàn trải một tấm khăn vàng, thể hiện sự cao quý.
Một cây nến chùm đặt giữa chiếc bàn, xung quanh nó là hơn mười món ăn khác nhau, đầy đủ nguyên liệu, chiếm đa số là thịt.
Ba thân ảnh ngồi ở bàn ăn, theo vị trí người đàn ông ở giữa bàn, một người phụ nữ ngồi bên trái và đối diện là một thiếu nữ xinh xắn.
Họ đều sở hữu mái tóc và đôi mắt giống nhau, màu vàng kim quý phái, đặc trưng của giới quý tộc, đôi mắt tím ảo, gợi lên vẻ thần bí giống với Thiên Bình.
Hai người đàn ông ngồi im tại chỗ, trừ người đàn ông cầm trên tay tấm giấy trúng tuyển của người con trai nuôi.
“Chúc mừng anh trúng tuyển nha” Thiếu nữ phát hiện Thiên Bình đi tới, nở nụ cười, hướng hắn chúc mừng.
Người phụ nữ đối diện nghe thấy, quay mặt nhìn hắn, mỉm cười, gật đầu nhẹ một cái, nói:
“Chúc mừng con.”
“Chỉ là thể lệ cho có thôi mà...” Thiên Bình lắc nhẹ đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh thiếu nữ, nói tiếp:
“Phải qua khảo sát thức tỉnh, mới chính thức trở thành học viên.”
“Em nghĩ anh sẽ dễ dàng thức tỉnh ‘Linh’ thôi” Thiếu nữ bên cạnh cười cười nói.
Thiên Bình liếc thiếu nữ, mỉm cười, thấp giọng đáp lại một câu:
“Mong là vậy.”
Thiên Bình ngồi dựa lưng về sau, bình tĩnh chờ đợi những thức ăn còn lại mang lên, quan sát gia đình hiện tại của mình.
Có vẻ cuộc đời hắn được ông trời mỉm cười, may mắn nhận nuôi vào trong gia đình giàu sang, còn cực kỳ yêu thương.
Là một quý tộc, hắn chứng kiến nhiều người có hoàn cảnh giống mình, đều mồ côi, được gia đình quý tộc hay giàu có nhận nuôi. Nhưng thay vì sống vui sướng, họ lại bị chính gia đình đó đối xử phân biệt, lạnh nhạt.
Gia đình hắn, người cha là một “Tử Tước” mẹ là con gái của một cựu “Bá Tước” kết hôn với nhau sinh ra một cô con gái kém hắn hai tuổi.
Thay vì để ý thân phận của mình, cha mẹ hay cô em gái lại rất hòa đồng với mọi người, kể cả thường dân, nên vì thế gia đình hắn rất được mọi người yêu mến.
“Thiên Bình!” Người đàn ông đặt tờ giấy lên mặt bàn, hướng Thiên Bình gọi.
Thiên Bình nghe được, ngoảnh mặt nhìn người cha “Tử Tước” nói:
“Sao thứ cha.”
Người đàn ông vuốt ria mép lịch lãm của mình một cái, hơi dựa về sau, ngữ khí bình tĩnh nói:
“Theo như tờ trúng tuyển, tầm một tuần nữa là nhập học. Trong tối nay, ta sẽ giúp con nghi thức thực hiện thức tỉnh ‘Linh’. Con cũng nên chuẩn bị làm quen với nó, trước khi nhập học, tránh bị thụt lùi với đám quý tộc cùng thế hệ.”
“Dạ vâng.” Thiên Bình đáp lại.
Việc thức tỉnh “Linh” cũng không cần thiết phải nhập học mới thực hiện. Chỉ cần gia đình bạn đủ điều kiện, sẽ có thể tự mình bày nghi thức.
Với điều kiện người thức tỉnh phải đủ mười năm tuổi, và hắn vừa hay mới tròn mười năm tuổi được gần một tháng.
Còn ai chưa đủ tuổi, sẽ phải xin giấy đặc cách kéo dài thời hạn thức tỉnh, nếu không sẽ bị đuổi học viện.
Điều quan trọng là mặt mũi, bởi không ai cũng thức tỉnh được “Linh” kể cả các nhà quý tộc. Vì thế nhiều nhà giàu có, thường cho con mình thức tỉnh trước, khi nhập học, tránh cho bị mất mặt.
Người đàn ông gật đầu một cái, nhìn ba người nói:
“Được rồi, chúng ta sẽ thực hiện nghi thức đó sau bữa ăn. Chúng ta bắt đầu dùng bữa thôi.”
“Vâng, con mời cha mẹ ăn cơm, mời anh ăn cơm.” Cô em gái hướng ba người lễ phép mời cơm trước khi ăn.
“Cha mẹ ăn cơm” Thiên Bình thì ngắn gọn hơn qua bốn từ.
“Được rồi, ăn đi” Người cha gật đầu nói.