Chương 1: Lời nói dối
Bầu trời mù mịt, biển mây cuồn cuộn, lấp loáng vệt đỏ y như một con quỷ hiện hình, núp bóng sau tầng mây.
Từng đạo sáng trắng, lúc ẩn lúc hiện, sấm vang cả bầu trời, kinh sợ linh hồn động vật.
Tựa như Thần Linh gầm thét.
Gió bão dữ dội, cuốn theo vô vàn hạt mưa, mang theo bi thương, nhẹ nhàng nhuốm xuống phàm trần.
Đại địa mông lung, rừng núi hùng vĩ, một tòa thành trì sững sờ trên một ngọn đồi, đắm chìm trong biển lửa.
Ngọn lửa hóa thành sóng, bạo phát, điên cuồng như con dã thú, cắn nuốt mọi thứ mà nó đi qua, hạt mưa rơi xuống cũng không thể dập tắt.
Ngọn lửa biến cả thành trì thành một chốn riêng của địa ngục, ẩn chứa các cảm xúc tiêu cực, chứa các tiếng kêu thảm thiết, làm cho người ta phải rùng mình, kh·iếp sợ.
RẦM! RẦM! RẦM!...
Từng ngôi nhà theo nhau sụp đổ, từng con người yếu đuối theo nhau chạy toán loạn, dẫm đạp lên nhau, không ai nhường ai, chỉ biết hoảng sợ lao ra ngoài thành trì.
Một số người già ở lại, nhắm đôi mắt chờ đợi ngọn lửa lan đến. Người có đôi, cùng bên nhau, bình thản nở một nụ cười, nói với người kia từng câu yêu thương cuối cùng.
Phía Tây thành trì, một người đàn ông, cả người máu me, quần áo rách rưới, sót lại vết cháy, chạy nhanh xuống chân núi. Trên người ôm một cậu bé tầm ba, bốn tuổi.
Dốc núi trắc trở, đường đi gian nan, bụi cây tránh đường, tảng đá chặn lối.
Người đàn ông kinh nghiệm đầy mình, bước chân nhanh nhẹn, ôm cậu bé, lách qua vật cản, ánh mắt thợ săn nhìn xuyên bụi rậm, tìm nối an toàn.
Bàn chân sưng bầm, máu tươi chảy ra, thấm qua v·ết t·hương, nhuộm đỏ gai góc, không một tiếng kêu đau, tốc độ giữ nguyên.
Nguyên bản quãng đường thuận lợi, bỗng nhiên người đàn ông trượt chân, ngã lăn một đường vệt dài, cho tới khi va đập vào tảng đá tránh trước đường.
Đường đi ngấm nước mưa, mặt đất nhão thành bùn, trơn tru và dính nhớt, tạo con đường hiểm trở cho người đàn ông.
Kể cả ngã lăn trên đất, người đàn ông vẫn ôm chặt đứa bé trong lòng, cố gắng giảm bớt cơn đau lên thằng bé, lấy mình làm tấm khiên, đỡ cú v·a c·hạm mạnh vào tảng đá.
Người đàn ông, cả người nhuốm bùn trộn lẫn với máu tươi, giọng nói yếu ớt, chứa điểm lo lắng mở miệng:
“Con có sao không?”
Người đàn ông hướng cậu bé trong lòng mình, hỏi thăm tình trạng, bỏ qua cơn đau điếng đang phác tác cả người mình.
“Không sao thư bố” Cậu bé ghì nhẹ đầu vào ngực người bố, xoay chiếc chán, đáp lại.
Cậu bé tuy nhỏ, nhưng đã nhận thức được vấn đề, biết được hoàn cảnh của mình, rõ được tình trạng người bố, không dám nói sự thật, chỉ có thể kìm chế, nói dối cho người bố yên lòng.
Người đàn ông nghe thấy lời cậu bé, nhẹ người, không suy nghĩ nhiều, một tay ôm đứa bé, một tay vươn ra, chống mạnh nhấc người dậy, tựa lưng lên tảng đá.
“Hờ hờ hờ...” Người đàn ông thở mạnh, điều tiết hơi thở, nghỉ ngơi hồi phục chút sức lực.
Người đàn ông ngửa mặt, nhìn lên ngọn đồi, bên trong ánh mắt hiện lên ngọn lửa dữ dội, bao phủ cả thành trì, cả người ngây ra, ngắm nhìn khung cảnh ác liệt nhất trong đời hắn.
Hai bố con đắm chìm trong cơn mưa tầm tã, hạt mưa mát dịu, chứa ẩn cô đơn, sự buồn bã, rơi lên bề mặt người đàn ông, che giấu giọt lệ tràn ly hai bên bờ má.
Cậu bé núp trong ngực, cũng xê nghiêng đầu, hở một bên mắt nhìn lên trên ngọn đồi, thấy ngọn lửa như con ác quỷ, gào thét đứng sững trên ngọn núi, sợ hãi quay mặt lại, cả người khẽ run một cái.
Người đàn ông cảm nhận được thân thể người con đang run, bừng tỉnh khỏi cơn ngây ngô, cúi đầu nhìn người con, bàn tay bẩn, nhớt nhát bùn đất, đập nhẹ tấm lưng, nhẹ giọng nói:
“Mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Người đàn ông thấy người con đã ổn định lại, hít một hơi sâu, lấy tảng đá làm điểm tựa, đứng thẳng người lên, quan sát thành trì lần cuối, xoay người mang theo đứa con rời ngọn núi.
Không bao lâu, người đàn ông ôm người con trai đi xuống ngọn núi, cả người dính đầy lá cây, những mảnh dây leo còn cuốn quanh, một cành cây nhọt cắm sâu phần đùi.
Người đàn ông bước đi chậm chạp, khuôn mặt tái nhợt do mất máu quá nhiều, đi tới con đường làm bằng đá, chậm rãi quỳ gối, đặt đứa bé đứng ra.
Nụ cười hiện trên khuôn mặt đáng sợ người đàn ông, chằng chịt v·ết t·hương, máu tươi vẫn chảy ra, thay vì sợ hãi, cậu bé cảm thấy đau buồn, dòng nước mắt không kiềm chế, tuôn trào.
“Là nam nhi đại trượng phu, sao có thể dễ dàng rơi nước mắt như vậy được” Người đàn ông đưa tay đằng sau áo, kị bỏ bùn đất, sau đó vươn lên, lau nhẹ đi nước mắt đứa bé.
Cậu bé ngừng khóc lại, hít dòng nước mũi, chăm chú người bố, giọng nói nghẹn ngào:
“Con muốn gặp mẹ.”
Người đàn ông nghe được lời nói đứa con, nghẹn lòng, rơi vào bi sầu, trong đầu loáng lên hình ảnh người phụ nữ cả người máu me, đứt một bên tay, bên còn lại ôm một đứa bé, sau đó một hình ảnh nữa hiện lên, người phụ nữ ôm một đứa bé nằm trên vũng máu, hơi thở cả hai đã dập tắt.
Người đàn ông sâu trong nội tâm đau đớn, trái tim như nghìn con dao đâm thủng khi phải chứng kiến cảnh vợ con mình ra đi trước mặt.
Hắn tuyệt vọng, hắn bi phẫn và hắn gào thét.
Khoảnh khắc đó, gần như cả thế giới đã sụp đổ, mọi thứ bắt đầu vỡ tan, cánh cửa tâm hồn đóng lại, màn đêm lấn tới, một mình cô tịch cắt đứt liên kết với thế giới.
Hai từ xuất hiện kín mịt trong đầu, nó càng ngày càng phủ sóng, chiếm hết tâm trí “Tự Tử”.
Đúng vậy, cuối cùng hắn chọn cái “C·hết” nằm xuống, ôm hai mẹ con vào trong lòng, nhắm đôi mắt, chờ đợi ngọn lửa lan đến. Hắn muốn cả gia đình cùng nhau rời dương gian.
Ngoài ý muốn, một âm thanh vang lên, rung động trái tim hắn. Âm thanh đó kéo hắn từ cõi c·hết trở về trần gian.
Đứa con trai bốn tuổi vẫn còn sống, nhưng khi ấy, tâm trí hắn rất bàng hoàng, vì khi kiểm tra hơi thở cho mẹ con, thì đều là ngừng thở, vậy điều gì khiến con trai sống lại? Hắn tự hỏi rất nhiều, đưa ra nhiều suy đoán, sau cùng chỉ có một đáp án “C·hết lâm sàng”.
Nhưng hắn đã không bận tâm đến điều đó, giờ đây lý do để sống đã sinh sôi trở lại, cố gắng tìm cách chạy thoát ra khỏi đ·ám c·háy.
Đen thay trong quá trình chạy nạn, hai bố con gặp nhiều sự cố, khiến người bố c·hấn t·hương nghiêm trọng, chẳng mấy chốc là c·hết, nhưng ý chí quá mạnh mẽ, rút hết sinh cơ còn lại, mang theo đứa con rời thành trì.
Thâm tâm in đậm một câu lệnh “Con trai mình, ít nhất phải sống sót”.
Người đàn ông vuốt nhẹ bờ má đứa con, cười hiền hòa, gật đầu nhẹ một cái, ngữ khí ôn hòa nói:
“Giờ bố quay về đón mẹ.”
“Thiên Bình à...” Người đàn ông gọi tên con trai, hít một hơi mạnh, bắt đầu dặn dò:
“Giờ nghe lời bố, theo hướng con đường này, con hãy chạy nhanh về điểm cuối, đứng chờ nơi đó, rồi bố mẹ sẽ đến đón con.”
Cậu bé Thiên Bình ngây ngô, thắc mắc lời nói người bố, hỏi:
“Con không đứng ở đây chờ đợi được sao?”
Người bố lắc đầu, giải thích:
“Không thể, bởi vì bố còn giúp mẹ dọn đồ đạc, khiến mất rất nhiều thời gian, nên con hãy theo con đường này, sẽ gặp được ông bà Minh Liên, họ chờ đợi con ở đó, rồi bố mẹ sẽ đến sau.”
“Bố mẹ sẽ đến sau sao?” Cậu bé Thiên Bình hỏi lại.
Người bố gật đầu, “Ừm” một tiếng, dặn dò điều nữa:
“Đúng rồi, con nhớ rằng...”
“Đừng bao giờ quay lại nơi đây.” Người bố nhấn mạnh.
“Tại sao?” Cậu bé Thiên Bình khó hiểu, hỏi lại.
“Con chỉ lên nhớ như vậy thôi, đừng hỏi gì hết” Người bố giải thích một câu, xoay người cậu bé hướng, nhẹ giọng nói:
“Rồi, giờ con hãy thể hiện khả năng mạnh mẽ của mình, bằng cách một mình đi đến chỗ ông bà Minh Liên.”
“Ừ, vậy con đi đến chỗ ông bà Minh Liên chờ bố mẹ” Cậu bé Thiên Bình ngẩng mặt, ngoảnh nhìn người bố một nói một câu, rồi sải bước chân ngắn chậm chạp đi theo hướng con đường.
Người đàn ông như cũ, vẫn đứng im một chỗ, trông đứa con trai, người thân duy nhất dần dần rời xa mình.
Cảm xúc kiềm chế trong lòng tuôn trào, đôi mắt thẫm đỏ, mấp máy giọt lệ tràn ra, che giấu đi hình ảnh yếu đối, người đàn ông lấy tay che đi đôi mắt, giọng nói nghẹn ngào:
“Bố xin lỗi con, Thiên Bình.”
Nhìn người con đã đi quãng đường xa, người đàn ông mới yên lòng, xoay người bước chậm vào một gốc cây, nằm ra bên cạnh thân cây, đôi mắt nhắm lại, trong đầu phảng phất hình ảnh vợ con.
Mười giây trôi qua, hai mươi giây trôi qua, lại đến bốn mươi bảy giây trôi qua, ngọn lửa sinh mệnh người đàn ông chính thức dập tắt.
Cậu bé Thiên Bình ngây thơ, hồn nhiên và lạc quan, đang bước chậm rãi trên con đường theo lời bố dặn, không biết rằng chưa đầy một tiếng, cậu bé đang hạnh phúc bên già đình, bỗng trở thành một người mồ côi, không bố không mẹ.