Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Ngữ

Chương 11: Án mạng




Chương 11: Án mạng

Thiên Bình ngồi trên chiếc ghế sô pha, bàn tay đan xen với nhau, tựa đầu lên đầu ghế, ánh mắt thẫn thờ ngắm nhìn trần nhà.



Trong đầu hắn trùng điệp hiện lên hình ảnh người mẹ, lại đến cô gái công chúa Hồng Ánh.



Hắn tự nghĩ rằng thật lâu rồi, mình không nhớ về cha mẹ như vậy. Tự hỏi bản thân, mình đang dần quên họ sao? Sống sung túc trong thân phận quý tộc, khiến cho mình thay đổi bản tính?



Thiên Bình cảm thấy cả người khó chịu, không muốn điều đó xảy ra, luôn tự nhủ bản thân, không thể quên được đấng thành sinh ra mình, không thể quên được những gì họ mang đến cho mình.



Thiên Bình nhắm đôi mắt, thở dài nhẹ một hơi, cho bàn tay che đi đôi mắt, lặng yên chìm mình trong không gian tĩnh mịch.



“Cậu Thiên Bình, hàng xóm bên cạnh muốn gặp cậu.”



Một người phụ nữ ăn mặc mộc mạc, với chiếc tạp dề trắng trước người, đối với Thiên Bình nói.



Đôi hàng mi Thiên Bình chậm rãi kéo lên, hiện ra hai nhãn mắt tím ảo, liếc nhìn người phụ nữ, thẳng người, hướng nàng gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói:



“Tôi biết rồi, cô Thụy Lý.”



Thụy Lý là người giúp việc được hắn với tên béo Long An thuê. Bởi cả hai đều phải học ở đây tận sáu năm, nên mua tạm một căn nhà vừa ổn để sinh hoạt, cùng với đó vài người giúp việc, để giảm bớt thời gian, giúp bọn hắn tập trung trong việc học hơn.



Hiện tại chỉ mỗi hắn ở nhà, tên béo Long An với chiếc bụng bự đã theo mùi hương mà đi tìm đồ ăn rồi.



“Vâng thưa cậu Thiên Bình” Người phụ nữ Thụy Lý cúi người hành lễ một cái, xoay người rời đi.



Thiên Bình lắc nhẹ đầu, giúp đầu óc trở nên minh mẫn hơn, rồi đứng dậy, bước chậm hướng cửa nhà, đón vị hàng xóm bên cạnh.



Trước cánh cửa, Thiên Bình vươn tay mở chậm cửa vào trong. Cánh cửa chậm rãi hé rộng ra, thấy được một hình bóng đứng bên ngoài.



Làn tóc đen nhánh, mượt màng trải dài xuống ngang ngực, trái ngược với đó là làn da trắng ngọc, khiến cô nàng tựa như một viên kim cương sáng chói vậy.



Ánh mắt Thiên Bình đã có thể thấy rõ người hàng xóm ghé hỏi thăm bên ngoài cánh cửa rồi, thay vì mở miệng chào hỏi, thì hắn lại đứng im bất động, con ngươi rung động, quên đi cả hít thở.



Dừng như hắn mất đi kiểm soát bản thân, vô thức mở miệng nói thầm một từ:





“Mẹ.”



Một từ “Mẹ” vang lên từ Thiên Bình, tuy nhỏ, nhưng vẫn khiến thiếu nữ trước mặt nghe được. khiến nàng khuôn mặt ngơ ngác, ngây người ra, không hiểu chuyện gì.

Bởi vì nàng chính là công chúa Hồng Ánh, người sở hữu nét mặt gần giống với mẹ Thiên Bình.



Không còn biểu cảm lạnh lùng như bên sáng, nàng bất động một giây, sau đó tinh thần ổn định lại, không hiểu sao người thiếu niên này lại gọi mình là “Mẹ” vội hỏi xem có nhận lầm gì không?



Ngữ khí nàng nhẹ nhàng, êm ái như chiếc lá phiêu phớt trong làn gió:



“Xin lỗi, bạn có bị nhầm lẫn gì không?”



Hả



Thiên Bình bị câu hỏi của Hồng Ánh cho tỉnh khỏi cơn mơ màng, phát hiện hành động mình không ổn, bối rối một hồi mới trấn định lại cảm xúc, gượng cười một cái, ngữ khí bình tĩnh nói:



“Thật sự xin lỗi, do bạn sở hữu nét mặt gần giống với mẹ tôi, nên tôi cứ nghĩ là mẹ đến thăm. Mong bạn đừng để tâm đến điều đó.”



“Vậy sao, ừm, mình cũng không để tâm điều đó đâu, bạn đừng lo.” Hồng Ánh cũng gượng cười một tiếng, mặt ngoài bình thản, bên trong thầm nghĩ.



Mình tí hốt hoảng lên mà. Tự dưng được người khác gọi là mẹ, làm mình ngại c·hết.



Không nghĩ hàng xóm bên cạnh nhà mình, lại là một học sinh cùng học viện với mình.



Thiên Bình nhìn gần Hồng Ánh, càng thấy giống mẹ mình, nhưng ở hoàn cảnh hiện tại, không thể bộc lộ cảm xúc lạ thường, đành phải tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, tâm trí phải luôn tỉnh táo.



Hắn mở miệng, hướng Hồng Ánh nói về vấn đề chính:



“Thật xin lỗi, không biết tôi có thể giúp gì được cho bạn?”



Nghe được câu hỏi của Thiên Bình, Hồng Ánh mới nhớ tới ý định ban đầu của mình, vội nhấc chiếc hộp nhựa lên, mỉm cười nói:



“Mình là hàng xóm bên cạnh nhà bạn, nên có chút bánh ngọt gửi tặng bạn.”



Thiên Bình liếc nhìn hộp bánh, mỉm cười, vươn tay tiếp nhận hộp bánh, ngữ khí tự nhiên, nhẹ nhàng nói:





“Ồ, vậy à, thế thì tôi cảm ơn. Đúng rồi, tôi mới mua ít lá Bănh Linh, bạn có thể vào nhà tôi uống ước, ăn bánh chứ?”

Hắn không thể từ chối hộp bánh được, nếu không sẽ bị người tặng, nhất là người giàu có, vì họ coi là thiếu lễ phép.

Theo sự lịch sự người quý tộc, thì người nhận quà cũng phải đáp lại tấm lòng trân thành bằng một cái gì đó có giá trị ngang với món quá, để thể hiện sự tôn trọng và độ giàu có của mình.

Lá Băng Linh là một loại lá được dùng pha trè, cực kỳ đắt, cho dù giới giàu có, nhiều nhà cũng không dám bỏ tiền ra mua. Vừa hay, nhà hắn được phụ trờ từ “Linh” của mẹ, trồng loại cây này, mang đi một ít đến đây.



Hồng Ánh nghe thấy là Băng Linh, con mắt vợn lên một điểm ngạc nhiên, không nghĩ người hàng xóm bên cạnh lại con cháu quý tộc.



Nhưng nàng mang thân phận là công chúa, tuy hiện tại chỉ tạm rời thân phận đó, nhưng không có nghĩa là nàng có thể ở trung với một tên nam nhi, nhất là người quý tộc, vì khả năng gây nên hiểu nhầm rất lớn, đành phải tìm lý do từ chối.

Giọng điệu có chút áy náy, đầu hơi cúi, nhẹ nhàng êm ái nói:

“Xin lỗi bạn, mình đang có hẹn với người khác rồi, nên mình cần phải trở về chuẩn bị đồ đi gặp họ”



Thiên Bình biết thân phận Hồng Ánh, nên cũng không để ý nắm, thở dài, cười nói:



“Đáng tiếc mà, không sao, vậy để khi khác tôi mời bạn.”



“Được, khi nào rảnh mình sẽ ghé qua nhà bạn” Hồng Ánh gật đầu, rồi quay người chuẩn bị rời đi, thì một tiếng hét của một cô gái, làm cả hai đều giật mình.



“AAAA!”



Chuyện gì vậy?... Thiên Bình và Hồng Ánh ngoảnh mặt theo hướng tiếng hét, không nghĩ nhiều, cùng nhau chạy đến chỗ tiếng hét, cẩn thân kiểm tra.



Cô công chúa Hồng Ánh, có vẻ là người hoàng tộc nên được huấn luyện bài bản từ nhỏ, khiến thân pháp của nàng rất nhanh nhẹn, chỉ mất vài giây là đến.

Thiên Bình thì chạy theo sau, thấy vậy, nội tâm cũng sửng sốt, thầm nghĩ đánh giá cô công chúa.

Có vẻ người hoàng tộc ngoài thân phận cao quý ra, thì đôi người cũng rất là tài năng đấy chứ.



Thiên Bình bước tới nơi sau Hồng Ánh vài giây, thấy nàng với đôi mắt kinh hãi, kh·iếp sợ nhìn về phía trước, làm hắn khó hiểu, thầm nghĩ.



Gì mà đứng người ra thế?



Thiên Bình theo ánh mắt Hồng Ánh nhìn đến, khuôn mặt biến sắc, không tự chủ được, xoay người chạy ra một khoảng vắng, nôn oẹ ra đấy. Trong đầu còn hơi loạn, thốt lên.



Giết người!





Đến chỗ tiếng hét, đập vào mắt hắn là hai người, một nam một nữ, nhưng người nam đ·ã c·hết rồi, thân xác nằm trên vũng máu, còn người phụ nữ sợ hãi ngã bẹp ra đất, ôm đầu co rụt lại khoảng cách xác c·hết một mét gì đó.



Gần mười giây mới bình ổn lại, Thiên Bình quay lại chỗ x·ảy r·a á·n m·ạng, thấy công chúa Hồng Ánh đang trấn an tinh thần người phụ nữ.



Nhìn biểu hiện, hẳn cô ấy đã rất quen với mấy việc như này rồi a... Thiên Bình ngạc nhiên với độ bình tĩnh của Hồng Ánh, khi nàng không có bị chấn kinh, hoảng hốt như một người con gái khác.



Thiên Bình hít một hơi sâu, lấy tay che đi chiếc miệng, hiếu kỳ bước lại gần thân xác, nhìn rõ được dung mạo n·ạn n·hân.

Một người đàn ông ngoài bốn mươi, đôi mắt còn trợn to, cho thấy người này rất đã rất sợ hãi trước khi c·hết, vị trí tim b·ị đ·âm thủng một lỗ rộng, tựa như moi tim đi vậy



C·hết không nhắm mắt.



Thiên Bình lướt quanh một vòng thân xác, bỗng sững sờ, tròn mắt, phát hiện ở bàn tay trái người in một chữ máu, giống như hình xăm, nhưng rất chân thật, v·ết m·áu còn tươi mới.



“Cô hãy yên tâm đi, mọi thứ sẽ ổn thôi” Hồng Ánh nhẹ giọng động viên người phụ nữ, rồi quay sang nhìn Thiên Bình, nói: “Bạn có thể giúp mình gọi cảnh sát được không?”



Chữ này, chẳng phải là... Thiên Bình đang suy tư, được Hồng Ánh nói, rời suy nghĩ, quay mặt đối với nàng, gật nhẹ đầu, nói:



“Được.”



Thiên Bình quay người rời khỏi con khỏi con hẻm, theo trí nhớ vài ngay qua đi loan quanh khu phố, tìm đến một đồn cảnh sát gần đây.

Cũng may đồn cảnh sát cách vụ án mạng chỉ ngoài ba trăm mét, nên hăn chỉ mất ít thời gian là đến, báo tin cho các cảnh sát nơi đó, rồi dẫn họ đến hiện trường án mạng.

Thiên Bình dẫn cảnh sát đến kiểm tra xác n·ạn n·hân, tạm hời không rời đi được, cả hai phải ở lại hợp tác với cảnh sát, trả lời vài câu hỏi.



“Được rồi, cảm ơn hai người đã hợp tác, xin lỗi đã làm mất thời gian” Một thanh tra ghi chú câu trả lời hai người, gật đầu đối với Thiên Bình với Hồng Ánh nói.



“Đây là việc chúng tôi nên làm” Hồng Ánh lễ phép từ tốn nói, rồi quay sang hướng Thiên Bình tạm biệt, rời khỏi hiện trường.



Thiên Bình theo đó cũng trở về, nhưng trước hết vãn đi ghé qua chỗ xác n·ạn n·hân, muốn xác nhận một điều gì đó.



Cũng may cho hắn, n·ạn n·hân tuy được che đậy bằng tấm vải mỏng, nhưng chỗ hắn cần thấy nhất thì lại không được che đậy.



Thiên Bình liếc qua cánh tay có chữ máu, thì kinh ngạc, khi chữ máu dừng như đã biết mất rồi, chỉ còn lại một v·ết m·áu nhỏ hơn nhiều đã đông khô lại.



Đúng như mình suy nghĩ, chính là nó... Thiên Bình nội tâm mang theo kinh hãi, liếc đến người phụ nữ tự xưng vợ của n·ạn n·hân một cái, thấy người phụ nữ vẫn biểu hiện hoảng hốt, sợ hãi sau khi người chồng mình b·ị s·át h·ại trước mặt.



Thiên Bình bỗng chuyển hướng đi về nhà, quay lại đến chỗ cảnh sát, dừng như muốn nói gì.