Chương 12: Cảnh sát "Cổ Sư"
Thiên Bình bước tới một vị cảnh sát, không phải ngẫu nhiên hắn chọn người này, do vị cảnh sát này khác với nhiều cảnh sát khác, quan trọng vị này có một tấm huy hiệu tượng trưng cho “Cổ Sư”.
Khi trở thành “Cổ Sư” đều được hội đồng “Trấn Giữ Thiên Địa” kiểm tra, đo đạc nếu đủ điều kiện, rồi họ sẽ trao tặng huy hiệu xác nhận bạn là một “Cổ Sư”.
Hắn bước tới trước mặt, lễ phép chào hỏi:
“Xin chào cảnh sát.”
Người cảnh sát “Cổ Sư” đang xem lại mấy chi tiết vụ án, bỗng nghe thấy lời chào, quay mặt lại. Ánh mắt xám đen đầy u ám, không nửa điểm cảm xúc, nhìn Thiên Bình, hỏi:
“Có chuyện gì sao chàng trai?”
“Chào chú, cháu là một trong hai người phát hiện vụ án” Thiên Bình không nhanh không chậm nói.
“Ừ” Cảnh sát “Cổ Sư” gật đầu, nói: “Vậy cháu có chuyện gì không?”
Thiên Bình bắt đầu nói những suy đoán của mình, cẩn thận, tỉ mỉ nói từng chi tiết:
“Vừa nãy cháu trả lời thẩm vấn, có quên vài điều, bây giờ mới nhớ ra điều quan trọng đó, quay lại nói cho các chú, giúp việc bắt h·ung t·hủ dễ dàng hơn.”
Thiên Bình hắng giọng một cái, nói tiếp:
“Lúc cháu chạy đến h·iện t·rường v·ụ á·n, cháu đã dành một ít thời gian quan sát xác n·ạn n·hân, và cháu phát hiện ra một chữ ‘Cổ Ngữ’ bên trên tay trái n·ạn n·hân, được viết bằng máu tươi.”
“Chữ ‘Cổ Ngữ’?” Cảnh sát “Cổ Sư” nghe xong, nhíu mày suy nghĩ gì đó, hướng Thiên Bình hỏi:
“Còn gì nữa không?”
Thiên Bình trầm ngâm, giọng điệu mang theo nghi vấn nói:
“Cháu có một điểm đáng ngờ.”
“Điểm đáng ngờ?” Cảnh sát “Cổ Sư” bấm bút, chuẩn bị viết, đối với Thiên Bình nói:
“Cháu có thể nói điểm đáng cho chú xem được không?”
Thiên Bình gật đầu, trình bày cẩn thận suy nghĩ của mình:
“Chú biết đấy, n·ạn n·hân bị g·iết là bị móc tim, ngoài móc tim ra, lại không có một v·ết t·hương nào trên người.
Tim tuy là nơi sản sinh ra máu, nhưng không phải nơi chứa nhiều máu. Vậy tại sao số máu chảy từ trên người n·ạn n·hân ra ngoài lại nhiều như vậy? Thành một vũng máu hơn, sợ số lượng máu đó còn nhiều hơn lượng máu trong một người trưởng thành.
Hơn hết thân hình n·ạn n·hân là ngửa lên, nên việc tiết máu ra ngoài là rất khó.”
“Điều nữa, người vợ n·ạn n·hân có khai là bị một t·ên s·át n·hân ‘Linh’ hành giả lao vào g·iết một cách bất ngờ. Với một tâm tính nhút nhát như người vợ, thì bản năng phải vắt chân lên mà chạy, nếu nhát đến dọa người ngã lăn ra đấy, thì tại sao t·ên s·át n·hân không g·iết người vợ, mà bỏ qua.”
Thiên Bình nói xong hết thảy, đứng im nhìn người cảnh sát “Cổ Sư” trầm tư, giọng thì thầm nói:
“Vũng máu... Chữ ‘Cổ Ngữ’... Vũng máu...”
Đột nhiên hắn nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu hướng tới vị cảnh sát khác gọi:
“Lăng Chí lại đây.”
“Cảm ơn lời khai của cháu” Cảnh sát “Cổ Sư” hướng Thiên Bình nói.
“Đây là việc cháu nên làm” Thiên Bình đáp lại.
“Có gì không sĩ quan Tế Dũng?” Vị cảnh sát Lăng Chí lại gần hai người, cho tay phải lên trán, hành lễ đối với sĩ quan cảnh sát “Cổ Sư” nói.
Tế Dũng quay mặt nhìn Lăng Chí, bình tĩnh hỏi:
“Lăng Chí, vợ n·ạn n·hân có phải ‘Linh’ hành giả không?”
Lăng Chí nghe vậy, hơi nhíu mày, lại giãn ra ngay sau đó, mở miệng trả lời:
“Theo như lời khai của vợ n·ạn n·hân, thì cô ta không phải là ‘Linh’ hành giả.”
“Không phải là ‘Linh’ hành giả?” Tế Dũng nhướng mày vài giây, lại mở miệng:
“Lăng Chí, bảo người mang viên đá thức tỉnh đến đây, giúp ta đo xem vợ n·ạn n·hân có ‘Linh’ không?”
Lăng Chí nghe vậy, khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều, cho tay phải lên trán, nói:
“Vâng thưa sĩ quan.”
Thiên Bình cảm thấy mọi việc đã ổn, mình đã không còn lý do gì ở lại nữa, mở miệng:
“Sĩ quan Tế Dũng, cháu xin phép về trước.”
Tế Dũng không có lý do giữ Thiên Bình lại, gần đầu, “Ừ” một cái, nói:
“Được rồi, cảm ơn cháu đã hợp tác.”
Thiên Bình gật đầu lại, quay người rời hiện trường, trở về nhà.
...
Trong nhà ăn cơm, Thiên Bình chậm rãi gắp thức ăn cho vào miệng, đối diện tên béo Long An vui phấn, trên tay, mỗi tay một chiếc bánh, càng ăn càng vui sướng.
Hắn mồm đầy miếng bánh, ngẩng mặt nhìn Thiên Bình, cười nói:
“Thật không... ngờ... Công chúa Hồng Ánh... lại hàng xóm bên cạnh nhà mình.”
Do mồm chứa quá nhiều, khiến mỗi câu nói đều phát âm không rõ ràng, Thiên Bình bình thản nhai miếng thịt, thấy vậy, nuốt ực một cái, ngẩng lên.
Hắn ngữ khí nhàn nhạt, mở miệng nói:
“Mày ăn xong đi rồi nói. Mà tao thấy việc ăn uống của mày hiện tại trong rất mất vệ sinh mất vệ sinh, không ra dáng một quý tộc.”
Long An nghe vậy, đặt miếng bánh hai bên xuống, lấy cốc sữa trắng, uống ực một cái, cuốn trôi miếng bánh trong miệng xuống bụng, rồi cho tay che miệng, ợ một cái.
Hắn khoái chí, cười cười nói:
“Đúng là bánh công chúa làm có khác...”
Hắn giơ ngón cái lên, chĩa thẳng Thiên Bình, nhất mạnh một câu:
“Cực ngon, hơn cả mấy cửa hàng 5 sao.”
Thiên Bình không để tâm lắm, tiếp tục ăn, nhớ ra chuyện chiều nay, ngửa mặt, nói:
“Bên chiều, gần ngay bên cạnh nhà mình có vụ g·iết người đấy.”
“Cái gì! Giết người?” Long An hốt hoảng, giật mình một cái, theo bản năng quay đầu xung quanh, ngó lơ xem phát hiện điều gì không, thấy được hai người phụ nữ giúp việc, mới nhẹ nhõm.
Hắn đặt tay lên ngực đập nhẹ vài cái, thở phào một hơi, ngữ khí còn chút sợ hãi, hỏi:
“Người c·hết là ai? Nam hay nữ? Già hay trẻ? C·hết như nào?”
Long An giống với Thiên Bình, đều là những con cháu quý tộc, được nuôi dưỡng tránh xa với mặt tối thế giới. Nên từ nhỏ chỉ nghe, gặp qua n·gười c·hết vì tuổi thọ, bệnh tật, chứ chưa nghe, gặp qua người vì bị g·iết bao giờ.
Thiên Bình thì gan dạ hơn, tính cách bình tĩnh, nên vẫn đủ mạnh bạo quan sát n·gười c·hết, còn Long An hơi nhát gan, chỉ nghe thôi đã sợ run người.
“Nam, tầm bốn mươi tuổi. Nếu tao đoán không nhầm thì h·ung t·hủ vụ án chính là vợ n·ạn n·hân, cũng là người duy nhất ở h·iện t·rường v·ụ á·n.” Thiên Bình lấy khăn lau miệng, rồi trả lời.
Long An nghe xong, còn sợ hãi hơn, thì thầm nói:
“Lại là con gái sao?”
Long An suy nghĩ vấn đề nào đó, rồi ngoảnh mặt liếc hai người giúp việc, rồi hướng Thiên Bình nói:
“Thiên Bình, tao suy nghĩ kỹ rồi, tao nghĩ nên đổi người giúp việc sang nam giới đi, cho nó an toàn, chứ căn bệnh sợ hãi người khác giới của tao lại tái phát rồi.”
Cuộc trò chuyện của giữa Long An với Thiên Bình không quá lớn, cũng không quá nhỏ, âm lượng giọng nói vừa đủ để cho hai người giúp việc đằng xa nghe được, rùng mình lo lắng trước lời của Long An.
Thiên Bình nghe vậy, bật cười một tiếng, lắc đầu, hơi dựa người về sau, trấn an tinh thần Long An:
“Mày yên tâm, đừng quá lo lắng. Đâu phải người phụ nữ nào cũng ác độc đâu.”
Thiên Bình nói xong, lại liếc nhìn Long An, giọng điệu có điểm trêu chọc, cười nói:
“Mà với sắc ‘Linh’ của mày thì việc lũ con gái nó hại là điều không thể a, sợ còn coi người cùng giới luôn đấy chứ.”
“Mày nói cái gì!” Long An lúc đầu còn hơi ngơ ngác, rồi thông não được câu nói Thiên Bình, tính khí nóng nảy bạo phát, tức giận, chỉ thẳng ngón tay hướng Thiên Bình, hơi lớn tiếng nói:
“Mày nghĩ tao sẽ biến thành con gái sao? Đừng có coi thường anh mày đây, để tao nói cho cho mày nghe. Tao Long An là một đấng nam nhi đại trượng phu, 'Đầu đội trời chân đạp đất đấy’.”
“Được, được, mày là nam nhi, là trai thẳng” Thiên Bình gượng cười, xoa dịu tính khí Long An.
...
Hai ngày trôi qua, ngày bắt đầu học buổi học đầu tiên bắt đầu, chính thức bước vào con đường trở thành “Cổ Sư”.
Thiên Bình và Long An thay đồng phục trường học, với ký hiệu năm nhất ở cánh tay phải.
Thiên Bình trang phục màu vàng kim, đứng ngoài cửa chính, dựa lưng lên viền cửa, ngó đầu trong nhà, cao giọng gọi:
“Nhanh lên mày, sắp muộn học đến nơi rồi.”
“Đéo hiểu sao, bộ đồng phục tao lại màu hồng” Long An trong nhà đi ra, mặc trên người quần áo màu hồng, giống với “Linh” của hắn.
“Tao thấy hợp mà” Thiên Bình ngắm từ trên xuống, cười nói.
“Hợp cái con khỉ!” Long An tức giận, chửi mắng.
“Được rồi, đi thôi kẻo muộn học” Thiên Bình dừng trêu trọc, quay người bước ra khỏi khuôn viên nhà, cùng với khuôn mặt tối đen của Long An đi theo sau.