Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Ngữ

Chương 10: Công Chúa Hồng Ánh




Chương 10: Công Chúa Hồng Ánh



Cùng với đó, trước cửa gian vài mét, một chàng trai khuôn mặt tuấn tú, mặc bộ trang phục màu trắng, toát lên vẻ đẹp trang nhã, trên tay một bông hoa lam lấp lánh y như băng ngọc.



Mái tóc xám trắng phiêu phớt trong làn gió, ánh mắt vàng kim thể hiện sự cao thượng, trên đôi môi hiện một nụ cười duyên, tạo lên vẻ thân thiện với người nhìn.



Chàng trai giọng điệu ôn hòa, hướng thiếu nữ trước mặt nói:



“Em có thể làm bạn gái anh chứ, Hồng Ánh?”



Thiếu nữ Hồng Ánh trước mặt, sắc đẹp không thua kém. Mái tóc đen nhánh bồng bềnh trong làn gió, cùng đôi mắt đen láy ẩn sự chán ghét nhìn chàng trai.



Nàng lạnh lùng, không điểm cảm xúc, lành nhạt nói:



“Tế Vũ, ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có mà làm phiền ta.”



Nàng dứt khoát nói một câu, xoay người, sải bước hướng xuyên qua đám đông rời đi, bên tai nghe thấy nhiều lời bàn tán xôn xao của học viên xung quanh.



“Đúng là công chúa, khí chất đúng là cao sang mà...”



“Không biết tương lai ta có thể tỏ tình cô ấy được không?” Một thiếu niên mơ tưởng nói.



Một thiếu niên khác, kéo người này trở về thực tại, giọng nói tràn đầy khinh bỉ:

“Ngươi nằm mơ sao, người ta là công chúa một vương quốc đó, mấy người thường dân như chúng ta làm gì với tới được.”



“A, lại là rào chắn thân phận sao” Có người cảm thán.

“Nghĩ cũng tội người a. Trẻ tuổi vậy đã là ‘Cổ Sư’ thế mà vẫn bị từ chối.”



“...”



Chàng trai “Cổ Sư” Tế Vũ, bất động tại chỗ, ngắm nhìn hình bóng người con gái mình yêu, từng bước rời đi, thay vì tức giận, hắn mỉm cười, ánh mắt nhu hòa, chất chứa yêu thương.



Tế Vũ ngẩng mắt lên, thở dài một hơi, ngữ khí nhẹ nhàng nói:



“Lại thất bại, không biết mình thất bại bao nhiêu lần rồi?”

Nói xong, hắn hướng công chúa Hồng Ánh, hét to:





“Hồng Ánh, anh yêu em, anh sẽ làm mọi cách để có được em.”



Câu nói kết thúc, hắn nở nụ cười hài lòng, mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, cầm theo bó hoa xoay người bước lên xe ngựa, cùng với đó những tiếng hét.



“Hay lắm chàng trai...”



“Có chí khí... Con trai là phải như vậy chứ...”



“ ‘Cổ Sư’ ơi, em yêu anh...”



“...”



Bên trong toa xe, Tế Vũ đặt bó hoa lên đùi, ngồi đối diện trước một ông lão, ánh mắt nhìn qua khe rèm, quan sát bên ngoài một hồi, quay mặt lại, nhìn ông lão, ngữ khí nhẹ nhàng, tôn kính nói:



“Giáo sư, nơi đó có thứ ngài c·ần s·ao?”



Ông lão được Tế Vũ gọi là giáo sư, bình thản gật đầu một cái, mở miệng:



“Theo như tin tức là vậy, vì thế ta phải cố gắng lấy được nó.”



Tế Vũ nghe vậy, gật gật đầu, cười nhạt nói:



“Vậy để em đi cùng giáo sư đến nơi đó.”



“Em chắc chứ?... ” Giáo Sư chăm chú nhìn Tế Vũ, lắc đầu vài cái, lại nói:



“Nơi đó rất nguy hiểm, được bảy vương quốc đặt vào trong tam cấm kỵ đấy. Chuyến này ta đi sợ không thể trở về, còn em thì sao? Mang niềm hy vọng của gia tộc ‘Cửu’ nếu em mà mất thì...”



Giáo sư thở dài, ngữ khí thấp lại:



“Lúc đó ta mà c·hết, sợ mang lòng hối hận mà nhắm mắt mất.”



Tế Vũ lắc đầu, mỉm cười, ngữ khí nhàn nhạt nói:





“Giáo sư đừng lo, việc này em đã nói cho gia tộc rồi. Cho dù em vì giáo sư mà c·hết, thì họ cũng không tức giận gì đâu, hơn nữa...”



Tế Vũ quay mặt sang, ngắm nhìn bên ngoài, nói nốt:



“Em cũng muốn biết chuyện gì xảy ra ở nơi đó vào mười một năm trước.”



Giáo sư ngắm nhìn Tế Vũ một hồi, thấy sự kiên định, quyết tâm của học trò, đành lòng thở dài nói:



“Được rồi, vậy bảy ngày nữa chúng ta xuất phát, em làm hết thảy mọi thứ mình thích trước ngày xuât phát đi, để nếu chẳng may mọi việc đều xấu, thì đỡ phải tiếc nuối.”



“Em làm đã xong hết rồi, thưa giáo sư” Tế Vũ mỉm cười, trong đầu lóe lên hình ảnh cô công chúa Hồng Ánh.



‘Vậy tốt” Giáo sư gật đầu nói.



...



Ở một ghế đá dưới tán cây, Thiên Bình ngồi thư giãn lắng nghe Long An bên cạnh kể:



“Công chúa có khác, ôi cái nhan sắc đó, thật là xinh đẹp mà, bảo sao một ‘Cổ Sư’ trẻ tuổi như này, điên cuồng tỏ tình cho bằng được.”

“Xinh vậy sao?” Thiên Bình nhìn Long An hỏi.



Hắn thấy tên béo Long An từ lúc xem cuộc tỏ tình xong, lúc nào trên miệng đều nhắc đến vẻ đẹp của cô công chúa, đến nỗi chính hắn có thấy sự say mê điên cuồng trong mắt, chẳng mấy là mất trí.



Hắn không khỏi thở dài.



“Tất nhiên là xinh rồi... A!” Long An tròn mắt kinh ngạc, nhìn đến phương hướng khác, rồi đối với Thiên Bình, kích động nói:



“Nàng đây này. Người công chúa vừa được tỏ tình. Mày xem đi, xinh lắm đúng không?”



Thiên Bình nghe vậy, trong lòng cũng rất hiếu kỳ, ngoảnh mặt theo hướng Long An chỉ, thấy ba người thiếu nữ cách hắn không xa.



Đứng giữa hai người thiếu nữ, là một cô gái xinh đẹp như hai người bên cạnh, nhưng cô gái này lại toát lên vẻ cao sang hơn nhiều. Thiên Bình đều có thể đoán ra đây chính là công chúa Hồng Ánh.



“Thề, tao không biết người nào mà lại xinh đẹp như vậy, mày nghĩ sao Thiên Bình, hả?... “Long An quay mặt nhìn Thiên Bình cả người bất động, vội hỏi:





“Mày làm sao vậy, bị người ta hớp hồn sao?”



“Cũng đúng a” Long An gật gật đầu. Nhưng hắn lại không biết rằng, nội tâm Thiên Bình bây giờ đang rất hoảng loạn, cảm xúc sôi trào mãnh liệt hơn bao giờ hết.



Giống! Quá giống!



Tại sao lại có một người giống mẹ mình như vậy?



Thiên Bình ngắm nhìn công chúa Hồng Ánh, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, làm hắn nhớ tới hình ảnh người mẹ của mình.



Một người luôn mang đến hơi ấm cho hắn, một người luôn nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn hắn, một người luôn ở bên hắn khi hắn cần, một trong hai người lúc nào cũng chở che cho hắn.



Giờ đây, trong ký ước của hắn, một người mà hắn có nhiệm vụ phải bảo vệ suốt đời, lại mang trên người chằng chịt v·ết t·hương, cả người nhuốm đầy máu, che chở cho hắn khỏi đ·ám c·háy, nở nụ cười ấm áp chấn an hắn khỏi cơn sợ hãi.



Rồi cuối cùng, ký ước gần nhất, hắn thấy người đó nằm trên vũng máu bên trong đ·ám c·háy.



Hắn sợ hãi, hắn khủng hoảng và hắn bất lực khi phải chứng kiến hình ảnh như vậy.



“A... A... A...!” Thiên Bình ôm mặt, úp người xuống, thấp giọng khóc.



Vài giọt nước mắt chất chứa bi thương, mang theo khốn khổ, nhiễm cảm xúc đau buồn, tràn ra từng khe bàn tay, chảy xuống người.



Thiên Bình giờ đây, tinh thần gần như sụp đổ, chỉ cảm thấy trong lòng đau khổ, nội tâm nhớ nhung, thâm tâm gào thét, muốn gặp lại cha mẹ mình.



Ở bên cạnh, Long An giật mình, lần đầu hắn thấy tên Thiên Bình bộc lộ cảm xúc cao đến như vậy. Trong trí nhớ của hắn, Thiên Bình là một người rất điềm tĩnh, rất ít khi bộc lộ quá nhiều cảm xúc, giờ đây...



“Mày có sao không vậy? Thiên Bình, mày có sao không? Có cần tao gọi y tá không?” Long An vội hai tay đặt lên vai Thiên Bình, lo lắng hỏi liên tục, nhưng lại không nhận lại câu trả lời, nội tầm càng cảm thấy bất an.



Hắn hoảng loạn không biết làm gì, đang định chạy đi gọi y tá, thì may sau đó Thiên Bình có vẻ ổn định lại, lau đi giọt nước mắt, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt, thở dài một hơi, rồi từ từ mở ra, đối với Long An nói.



Giọng nói hắn lạnh nhạt, không điểm cảm xúc, nhưng lại ẩn chứa t·ang t·hương:



“Tao hiện tại cảm thấy rất mệt mỏi, chúng ta nên trở về thôi.”

Long An thấy vậy, yên lòng đi nhiều, hỏi thăm lần nữa:

“Mày vẫn ổn chứ?”

“Tao không sao” Thiên Bình nhàn nhạt nói, đứng chậm rãi, bước hướng ra khỏi cổng học viện và Long An đi cùng hắn đằng sau.