Chương 9: Nỗi buồn của Long An
Thiên Bình rời lớp học sau cuộc trò chuyện đầu tiên giáo viên với học sinh kết thúc. Hắn bước hướng tới cổng học viện đợi tên béo Long An, do khi tách nhau, đều dặn là đợi ở cổng học viện.
Thiên Bình vừa đi vừa suy nghĩ về mấy từ “Cổ Ngữ” tiếp theo, hắn muốn cảm ngộ nhiều, rút ngắn thời gian tấn thăng lên “Cổ Sư” một cách nhanh chóng.
Một tiếng gọi từ phía sau truyền đến.
“Bạn học ơi, bạn học nam lớp 1-C ơi!”
Thiên Bình bị tiếng gọi kéo rời khỏi suy nghĩ, nhíu mày, không biết tiếng gọi đó là gọi mình hay gọi ai, nhưng vẫn cẩn thận quay mặt xem, thì người gọi đã đến trước mặt hắn.
Chính là thiếu nữ mở miệng hỏi cách chuyển lớp. Thiên Bình hơi cúi xuống, do thân hình người thiếu nữ rất thấp, đỉnh đầu ngang gần chạm vào bờ vai hắn, trong khi chiều cao hắn cũng chỉ hơn mét tám một chút, không quá cao kều.
Thiếu nữ nhìn Thiên Bình, đôi môi đỏ thẫm khóe lên một nụ cười thân thiện, giọng điệu êm ái, thêm điểm nhí nhảnh nói:
“Chào bạn, mình tên là Ngọc Tuyết, đầy đủ là Bạch Ngọc Tuyết, cùng lớp 1-C với bạn đó.”
Thiên Bình vốn theo thói quen, nhàn nhạt nói ngắn gọn tên mình, nhưng cảm thấy rất thiếu lễ phép, và không tôn trọng người khác, trong khi mình đang mang thân phận của quý tộc.
Hắn nghiêng gật nhẹ đầu một cái, mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng, lịch sự giới thiệu lại bản thân:
“Chào bạn, mình là Lạc Thiên Bình, bạn có chuyện gì cần hỏi sao?”
“Mình...” Ngọc Tuyết ngấp ngứ một giây, ngẩng mặt nhìn Thiên Bình giọng điệu nhanh, nói:
“Mình có thể mời bạn một ngày trong tuần rảnh được không?”
Câu nói vừa dứt, nội tâm Ngọc Tuyết lo lắng, thấp thỏm sợ bị từ chối. Trái tim nàng đập nhanh hơn mọi khi.
Nàng là một thường dân, không phải quý tộc, việc thức tỉnh “Linh” đã mang đến cho nàng hi vọng thay đổi cuộc sống và cứu người em trai mình.
Trong ngay ngày đầu nhận lớp, nàng đã mạnh dạn hỏi về vụ chuyển lớp, vì nàng biết được một ít tin tức về lớp học ưu tú. Chỉ cần bản thân nàng vào được lớp ưu tú, con đường trở thành “Cổ Sư” dễ dàng hơn nhiều.
Rồi cho đến khi nàng nghe được lời giảng với lời cảm ngộ, phân tích từ bạn học Thiên Bình, cùng với may mắn trong cơ duyên nhận biết được một từ “Cổ Ngữ” nàng đã tăng điểm năng lượng đủ điều kiện vào lớp ưu tú.
Thay vì chuyển sang ngay lớp ưu tú, thì nàng vẫn chọn ở lại lớp cũ, trái ngược với câu hỏi ban đầu của nàng. Bởi theo thông tin nàng thu thập được, thì lớp học ưu tú đa số là con cháu quý tộc, nên việc kỳ thị, phân biệt thường dân rất nhiều.
Nàng từng biết được một sự kiện, một thường dân kiệt xuất đã được chuyển vào lớp ưu tú trong năm nhất, chẳng may bị giới quý tộc bên trong chèn ép, khiến cho phải tự giác nghỉ học, không dám đến học viện.
Nên nàng hiện tại chưa muốn chuyển lớp vội, ít nhất là trong năm nay. Nhưng nàng vẫn muốn nhanh chóng tăng điểm năng lượng của mình, và nhận thấy bạn học Thiên Bình là người có thể giúp nàng, khiến nàng mới mạnh bạo tiến lại làm quen.
Lúc đầu hơi run, nhưng qua cách giới thiệu của bạn này, nàng mới nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ngày rảnh sao?... Thiên Bình lúc đầu hơi kinh ngạc, rồi trầm tư suy nghĩ một chút, nói:
“Chắc để hai ngày nữa, vào buổi học đầu tiên mình sẽ trả lời bạn.”
Hiện tại, hắn cũng không nắm rõ thời gian rảnh của mình được, nên đành phải về nhà, soạn thời gian riêng cho ngày tháng sau này, rồi mới sắp xếp được lịch rảnh.
“Vậy sao!” Ngọc Tuyết sáng mắt, vui sướng, cúi nhẹ người một cái, giọng điệu vui vẻ nói:
“Cảm ơn bạn, thôi mình có hẹn với bạn rồi, mình xin phép rời đi.”
Nàng nói hết, xoay người bước đi hướng ngược lại, Thiên Bình “Ừ” một tiếng cho có, tiếp tục bước đi, lại một tiếng nói truyền đến tai hắn.
“Thật không ngờ mày lại có sức hút như vậy, mới ngày đầu mà có bạn gái làm quen rồi.”
Thiên Bình ngoảnh mặt theo tiếng nói, phát hiện tên béo Long An đang tiến gần mình, trên khuôn mặt mang theo nụ cười trêu đùa.
Hắn khẽ cười đáp lại, giọng điệu chọc tức nói:
“Cũng không kém bạn tôi, được phân vào lớp toàn gái đâu nha.”
Hắn biết được người thức tỉnh sắc “Linh” hồng toàn là nữ, gần như không có nam giới, còn tên Long An là một trường hợp đặc biệt, đến lỗi người giám thị phải biến sắc, kinh hãi đến ngạc nhiên khi thấy “Linh” của tên này mà.
Có vẻ câu trêu tức của Thiên Bình có hiệu quả, Long An sầm mặt một hồi, biến sắc thành bực tức, bàn tay siết chặt, giọng điệu cằn nhằn nói:
“Tao đéo hiểu sao lại bị phân vào lớp toàn nữ, trong khi đó mỗi mình tao là nam. Là người mang giới tính nam duy nhất trong lớp. Khốn kiếp mà.”
“Mày không biết đâu...” Long An, nét mặt mang theo khốn khổ, một chút không cam lòng, hướng Thiên Bình nói:
“Tao bị lũ con gái cùng lớp trêu đùa cả buổi. Không chỉ bọn nó, mà cả giáo viên lớp tao nữa. Bọn con gái, chúng còn lên kế hoạch bẻ cong giới tính tao nữa.”
“Lúc tan, lũ con gái còn đe dọa tao nữa cơ mà. Trời ơi mày thử nghĩ xem, một ngày tao phải mặc váy đi học, AAA!” Long An ôm mặt sợ hãi.
Thiên Bình thấy vậy, chỉ biết buồn cười, để ý xung quanh đang nhìn, thở dài, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Thôi chịu, cố nửa kỳ rồi chuyển lớp. À mà mày có biết về lớp ưu tú không?”
“Biết” Long An bình tĩnh lại, nét mặt lại hiện lên buồn phiền, ngữ khí hơi yếu ớt nói:
“Tao sợ mình học hết sáu năm còn không có cơ hội chuyển vào lớp đó cơ mà.”
“Chưa gì mà tuyệt vọng như vậy, chỉ cần mầy cố gắng, thì việc vào lớp ưu tú là dễ thôi. Chẳng lẽ mày muốn mặc váy suốt sáu năm học sao?’’ Thiên Bình cổ vũ, kích động tinh thần Long An.
Long An nghe vậy, tinh thần bỗng phấn trấn, ý chí trở nên mãnh liệt, ánh mắt nghiêm quyết, giọng điệu tràn đầy tự tin nói:
“Được rồi, tao sẽ quyết tâm cố gắng chuyển vào lớp ưu tú. Vì một tương lai không cần phải mặc váy đi học.”
“Biến thái... Không ngờ lại có một tên béo muốn mặc váy.” Một đôi học viên nữ đi qua, ánh mắt kinh tởm nhìn Long An.
Long An bỗng xấu hổ, ngại ngùng cúi đầu luồn qua chỗ khác, Thiên Bình bật cười đi theo.
Long An với Thiên Bình đi ra cổng học viện, thấy đám học viên tụ tập đông nghịt, chắn hết lối ra vào.
“Chuyện gì vậy?” Long An nhíu mày hỏi.
“Tao không biết nữa” Thiên Bình lắc đầu đáp lại.
Long An không kìm được thắc mắc, bắt chuyện với một học viên gần đó.
“Có chuyện gì ngoài cổng trường vậy?”
“À, có một ‘Cổ Sư’ hướng công chúa vương quốc Xích Lục tỏ tình đấy” Người học viên mang theo ánh mắt hâm mộ trả lời.
“Tỏ tình? ‘Cổ Sư’ với Công chúa?” Long An nhướng mày suy nghĩ vài giây, phàn nàn nói:
“Vài hôm trước cũng có một vụ tỏ tình sao? Học viên này là nơi bọn chúng thể hiện tình cảm sao?”
“Thôi kệ, đi xem chút có gì đặc sắc, một người là công chúa, một người là ‘Cổ Sư’ chắc sẽ không buồn chán như vụ trước đâu” Long An phấn khích luồn qua đám đông. Thiên Bình thì không để tâm lắm, tìm chỗ vắng đứng đợi tên Long An.