Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 9: Tình Thế Căng Thẳng!




Chương 9: Tình Thế Căng Thẳng!

Nhìn vị thiếu gia bây giờ, tính cách rõ ràng hoàn toàn trái ngược, một bộ bình thường trầm ổn.

Lâm Thành dĩ nhiên không biết được suy nghĩ của Tiểu Đô, dù cho có biết cũng chỉ mỉm cười cho qua, bởi vì linh hồn của hắn không phải tiểu thiếu gia nhà bọn họ.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Thành cuối cùng cũng tiến vào bên trong thư phòng, chỉ thấy Lâm Thiên ngồi chiễm chệ trên ghế, đôi mắt dán chặt vào cuốn sách trong tay. Lâm Thành khẽ cất giọng gọi.

"Phụ thân, người cần gặp ta có chuyện gì sao?"

Thấy Lâm Thành đi đến, Lâm Thiên nhẹ nhàng đóng quyển sách lại, đưa mắt nhìn hắn một hồi, trong lòng bỗng có chút kinh ngạc với cách ăn mặc của hắn, sau đó dò hỏi.

"Lâm Thành, ta nghe nói ngươi cùng Mộc gia tiểu tử kia đơn đả độc đấu?"

Lâm Thành dường như hiểu ra, chậm rãi gật đầu.

Vốn Lâm Thiên hắn còn không tin tưởng nhi tử của mình có thể đánh bại Mộc Hi Thần, chỉ là khi nhận được câu trả lời từ Lâm Thành, hắn mới tỏ ra kinh ngạc cùng không hiểu. Mộc Hi Thần dù mang danh tiếng hoàn khố, nhưng tu vi vẫn là Nhục Thân cảnh nhất trọng, trong khi nhi tử hắn từ nhỏ không tu luyện qua lần nào, chỉ là một phàm nhân không hơn không kém, tại sao lại có thể đánh ngang tay như vậy được? Rốt cuộc con trai hắn mạnh mẽ hay là Mộc Hi Thần yếu ớt?

Lão gia tử Lâm Thiên bán tín bán nghi hỏi.

"Ngươi có thể đánh Mộc Hi Thần không rơi hạ phong, vậy tu vi của ngươi hiện giờ nằm ở cảnh giới nào?"

"Phụ thân, ta còn không có tu vi!" Lâm Thành nhẹ nhàng đáp.



"Tưởng ta mắt mù sao? Người bình thường nào có thể dễ dàng đối chọi Nhục Thân nhất cảnh?" Lâm Thiên liếc xéo hắn một cái, hỏi.

"Hết cách! Đây là do hắn quá yếu!" Lâm Thành nhún vai cười, rõ ràng Mộc Hi Thần quá yếu kém, nếu không, bằng vào cảnh giới đó Lâm Thành cũng không dễ dàng đắc thủ, phải nói Mộc Hi Thần học nghệ còn không tinh.

"Cho là hắn yếu kém, nhưng tu vi vẫn còn đó, đâu phải muốn bại là bại?" Lâm Thiên không cho là như vậy, có Nhục Thân cảnh nhất trọng nào dễ dàng bị gã phàm nhân đánh sao? Điều này đương nhiên không hề có! Cho nên Lâm Thiên còn không tin.

"Đó là do ta có kinh nghiệm chiến đấu! Hắn còn quá non nớt!" Lâm Thành nhàn nhạt trả lời, khiến cho Lâm Thiên giật mình sửng sốt.

Ánh mắt thâm thúy của lão gia tử nhìn về phía Lâm Thành, nghi ngờ hỏi.

"Lâm Thành, ngươi rốt cuộc đang giấu ta cái gì?"

"Là sao phụ thân? Ta không hiểu lắm?" Lâm Thành sững sờ trước câu hỏi của hắn, trong lòng có chút bồn chồn, chẳng lẽ Lâm Thiên đã nhận ra điều gì? Nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

"Ngươi thật sự không biết, hay là đang giả vờ không hiểu?" Âm thanh nghiêm khắc vang lên, Lâm Thành nhìn lão gia tử một lúc, sau đó nhẹ thở dài chậm rãi lên tiếng.

"Phụ thân, ngươi phát hiện ra điều gì?"

"Tiểu tử! Ngươi hẳn là đang ẩn nhẫn hay sao?"

Ách!!!



Lâm Thành ngây ra như phỗng, đợi đến khi hoàn hồn lại mới phát hiện, thì ra lão gia tử nói chính là cái này, khiến cho hắn một phen vướng bận, sợ là bị bại lộ chuyện đoạt xá đây,

Lâm Thành cười ngượng ngùng nhìn lão, khẽ gật đầu cảm thán nói.

"Người không hổ là phụ thân ta! Cái gì cũng biết!"

"Tiểu tử, chính là ta sinh ra ngươi, còn không rõ sao?" Lâm Thiên nở một nụ cười mắng, trong lòng hắn hiện tại cảm thấy vô cùng ủy khuất, càng không khỏi tức lộn ruột, bản thân con trai mình cực khổ ẩn nhẫn nhiều năm, dù không biết hắn định làm cái gì, vậy mà ngu muội đem Lâm Thành thật sự coi là thiếu gia hoàn khố.

Lâm Thiên nghĩ chính mình sống nhiều năm như vậy, còn không biết tính tình của nhi tử, làm cha như hắn thật sự là bất lực.

"Vậy ngươi tại sao ẩn nhẫn? Muốn làm cái gì hay sao?"

Lâm Thiên lại tiếp tục hỏi.

"Tự nhiên ta có ý định của chính mình!"

Lâm Thành chân thành đáp, Lâm Thiên coi hắn thành hoàn khố ẩn nhẫn hiển nhiên hắn nghĩ bản thân Lâm Thành muốn làm chuyện gì đó lớn. Sự thật thì Lâm Thành từ khi xuyên qua đến đây, đều có một dục vọng, chính là mau chóng tu luyện đến cảnh giới chí cao ở kiếp trước. Kèm theo đó hắn muốn xây dựng thế lực riêng cho chính mình, năm xưa bởi vì độc thân độc mã tu hành, khiến cho không ít cao thủ t·ruy s·át dẫn đến m·ất m·ạng. Nay đoạt xá sống lại, tất nhiên sẽ không để kịch bản đó tiếp diễn.

Đồng thời, Lâm Thành muốn tìm tung tích của thê tử kiếp trước, Trần Ngọc Thanh! Trong ba ngàn năm tu luyện, cứ cách một trăm năm hắn sẽ vô tình gặp được nàng một lần và kết hôn, khoảng thời gian bất tử đó Lâm Thành chỉ cưới duy nhất một người.

Sau khi đoạt xá trọng sinh Lâm Thành tin tưởng, Ngọc Thanh hẳn là sẽ xuất hiện tại Chân Nguyên Đại Lục.



"Ngươi tâm tính biết ẩn nhẫn, tất sẽ là người làm chuyện lớn, làm cha như ta đương nhiên cảm thấy rất vui. Chỉ là hiện tại ngươi bộc lộ ra ngoài có lẽ không hay lắm!"

Lâm Thiên trịnh trọng nói, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn.

"Phụ thân, có chuyện gì xảy ra hay sao?"

Lâm Thành vừa xuyên đến, còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, hắn không khỏi tò mò hỏi.

Lão gia tử nhìn hắn một lúc rồi thở dài kể.

"Hiện tại trong Thạch Thành đang trong tình thế căng thẳng, bởi vì Mộc gia nắm được sức mạnh tuyệt đối trong tay, bọn họ m·ưu đ·ồ muốn đoạt vị trí bá chủ Thạch Thành từ Lưu gia. Sau đó thâu tóm toàn bộ mảng thị trường tại đây, đem Mộc gia nâng lên sản nghiệp, nhanh chóng bước chân vào Đế Đô hàng ngũ đại gia tộc. Việc này ngay cả Lưu gia cũng không dám manh động, sau lưng Mộc gia còn có Vương gia chống lưng…"

Lâm Thành nghe xong, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc, Mộc gia đúng là một con hổ dữ tham lam. Mà điều kiện để bước vào Đế Đô cắm rễ, yêu cầu ít nhất mỗi gia tộc cũng phải có sáu lô khoáng sản trở lên, hơn hai trăm quầy quán các loại, lợi nhuận thu vào đạt mỗi tháng ít nhất hai mươi nghìn kim tinh.

Những tiêu chuẩn này vượt quá khả năng của một gia tộc bình thường như ở Thạch Thành, cho dù Mộc gia thâu tóm toàn bộ thị trường tại đây, hoặc đoạt hết tài nguyên của Lâm gia và Lưu gia cộng lại, cũng không đủ để chen chân vào nơi đó.

Khoáng sản ở Thạch Thành này chỉ có tổng cộng bốn lô, Lưu gia hai lô, Mộc gia và Lâm gia mỗi nhà một lô, càng không đủ để xét duyệt.

Lâm Thành trầm tư một lúc, cảm giác cách làm của Mộc gia không đúng lắm, sau đó hắn dường như nghĩ tới cái gì, chậm rãi đưa ra suy luận.

"Phụ thân! Ta nghĩ Mộc gia không phải dựa vào khoáng sản và tài nguyên của chúng ta để tiến vào Đế Đô! Mà là Vương gia lách luật cho bọn hắn đi vào thì đúng hơn!"

"Ý của ngươi là sao? Nếu Vương gia lách luật thì Mộc gia cần gì phải mệt nhọc sức lực để đi đoạt? Dù sao khoáng sản của cả Thạch Thành chỉ có bốn cái! Nếu Vương gia muốn Mộc gia vào Đế Đô, chỉ cần thuận mồm nhờ Quý Hội xét duyệt một cái liền xong, bởi vì trong Quý Hội có người của Vương gia làm trưởng lão!" Lâm Thiên không hiểu hỏi.

"Đây không phải là rõ ràng sao? Phụ thân, ngươi hiểu được ý này, hẳn là cũng nắm được thông tin của Vương gia kia. Ta vừa nghe ngươi kể, đã cảm thấy mọi chuyện không đơn giản, nhưng vấn đề tại sao Mộc gia lại làm vậy?"

Lâm Thành bất ngờ hỏi ngược lại Lâm Thiên, khiến cho đại não của lão gia tử có chút không thích ứng kịp. Phải mất một hồi lâu sau, Lâm Thiên mới hiểu được ý tứ bên trong.