Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 8: Luyện Dịch Dược, Khai Mở Nhất Mạch!




Chương 8: Luyện Dịch Dược, Khai Mở Nhất Mạch!

Mặc kệ tên có thay đổi nhưng vóc dáng cùng phẩm chất dược thảo không khác nhau bao nhiêu, hai thứ rốt cuộc đã có, nhưng lại thiếu loại Hoàn Hồn thảo.

Lâm Thành có chút rầu rĩ không vui.

"Thiếu gia, ta nghe được tin tức Hoàn Hồn Thảo mà ngài cần!"

Tiểu Đô dường như chợt nhớ ra điều gì, vội nói.

"Cái gì? Mau nói cho ta nghe!" Lâm Thành sốt sắng hỏi.

"Ta nghe nói, Hoàn Hồn Thảo nằm trong tay đại tiểu thư Lưu gia, hình như từ nhỏ nàng mắc bệnh nặng, chỉ cần mang Hoàn Hồn Thảo bên mình liền có thể tạm thời hóa giải."

Tiểu Đô chậm rãi kể.

"Thật sự như vậy sao?"

Lâm Thành rơi vào trầm tư, hắn sống nhiều năm như vậy vẫn không hề biết người bệnh chỉ cần mang thảo dược ở bên mình liền có thể tự động trị bệnh. Chẳng lẽ thế giới này thần kỳ đến mức khỏi phải chữa trị bằng đan dược? Lâm Thành đương nhiên sẽ không tin cái suy nghĩ này, hắn mơ hồ suy đoán Lưu gia tiểu thư kia thực chất đang tìm cách bổ sung linh hồn. Hoàn Hồn thảo hay nói cách khác là Đoạn Tre có công dụng dưỡng linh hồn, tăng cao thần niệm. Ngoài ra nó còn có tác dụng với những Luyện Đan Sư cấp thấp, vị nữ tử Lưu gia kia mang nó bên mình hẳn không phải trị bệnh, mà là muốn tìm kiếm thêm nhiều loại có tác dụng dưỡng hồn, sau đó chế tạo đan dược tăng phẩm cấp hồn lực.

Nhưng những điều này cũng chỉ là suy đoán, còn không dám chắc có thật sự như vậy hay không, bởi vì những gì hắn biết về Lưu gia vị tiểu thư kia thật sự rất ít ỏi.

"Hiện tại nàng ở Lưu gia Thạch Thành, hay đã rời đi?" Lâm Thành tò mò hỏi.



"Thưa thiếu gia, nàng hiện tại vẫn còn ở Lưu gia!" Tiêu Đô thấp giọng trả lời.

"Còn tại đây? Như vậy tốt! Có dịp ta cũng muốn gặp nàng một lần!" Lâm Thành hứng thú nói.

"Lâm thiếu gia, ngươi lại muốn đến Lưu gia?" Tiểu Đô sửng sốt hỏi.

"Đương nhiên, nhưng không phải hiện tại!" Lâm Thành nhẹ nhàng gật đầu, đối với Hoàn Hồn Thảo hắn cũng không có gấp gáp, hai loại thảo dược trong tay đã có thể trợ giúp hắn giải quyết một phần, đủ để mở ra một đoạn kinh mạch.

Lâm Thành nhờ Tiểu Đô rời đi lấy một ít đồ cần thiết, chính mình chạy một mạch trở về phòng, lần này hắn muốn đem hai loại thảo dược chế tạo dung dịch, dược dịch gọi là Mệnh Nguyên Thủy.

Dù Mệnh Nguyên Thủy còn thiếu Hoàn Hồn Thảo, nhưng tác dụng vẫn còn mạnh, đủ để Lâm Thành sử dụng.

Tiểu Đô dựa theo lời Lâm Thành phân phó, nhanh chóng cầm một ít đồ vật, bao gồm ấm nước, cối chày, mảnh vải mùng…

Hắn không hiểu tại sao thiếu gia lại cần những thứ này, chẳng lẽ muốn sắc thuốc uống? Đương nhiên Tiểu Đô cũng không có nhiều lời đi hỏi, đành phải lui ra khỏi phòng để cho Lâm Thành yên tĩnh.

Lâm Thành cũng không chậm trễ, sắc trời còn một chút nữa là chợp tối, phải tranh thủ tạo ra dung dịch, tiếp đó mở ra cảnh giới trước khi trời sáng.

Hai cây thảo dược Linh Minh Thảo cùng Khúc Đỗ Thảo ngay lập tức ném vào bên trong chiếc cối, sau đó dùng chiếc chày liên tục giã xuống, chẳng mấy chốc thảo dược đã bị Lâm Thành nghiền nát. Nếu cảnh này để cho những vị luyện đan sư kia nhìn thấy, họ sẽ phẫn nộ không thôi. Thảo dược tuy cấp thấp nhưng cũng không phải hàng phế phẩm, muốn đem nó chơi như thế nào thì chơi… Chúng có thể tạo ra hàng loạt đan dược cấp một cao cấp, tính năng càng thêm mạnh mẽ.

Đối với Lâm Thành mà nói, đan dược tuy mạnh nhưng cũng mang nhiều rủi ro, vấn đề nằm ở chỗ, tập hợp nhiều loại thảo dược có tính xung khắc, tạp chất bên trong dĩ nhiên khó có thể loại trừ, còn chưa nói tới lượng độc tố ẩn trong nó.



Nhưng với một người từng là Cổ Linh như hắn, bài trừ tạp chất cùng độc tố vô cùng dễ dàng, chỉ là hiện tại hắn còn không có khả năng đó!

Bản thân liều mạng chế tạo dung dịch Mênh Nguyên Thủy cũng vậy, tất nhiên sẽ mang nhiều tạp chất. Lâm Thành hiện tại không còn cách nào khác mới thử một phen, dù sao dược phẩm này chỉ là loại bình thường, sau này tu vi đủ mạnh có thể đem tạp chất bài trừ ra ngoài.

Chưa đầy mười phút, Lâm Thành đã luyện xong dung dịch Mệnh Nguyên Thủy, mùi thuốc nồng nặc bay xộc vào trong mũi, khiến cho hắn có chút c·hết ngạt.

"Mệnh Nguyên Thủy à Mệnh Nguyên Thủy! Hi vọng ngươi có thể giúp ta mở ra kinh mạch!" Lâm Thành thì thào nói, sau đó đem nó một hơi uống cạn.

Chớp mắt, hắn cảm giác được một cỗ thống khổ lan khắp toàn thân, dược dịch sau khi vào cơ thể liền nhanh chóng bộc phát ra lực lượng, luồng khí nóng tựa như ngọn lửa dung nham, mạnh mẽ xông qua tứ chi bách hải, giống như muốn đem cơ thể hắn đốt cháy.

Lâm Thành cắn chặt răng nhịn xuống cơn đau thiêu đốt, chậm rãi cảm nhận kinh mạch đang dần dần tiêu hóa nguồn dược lực, phút chốc kinh mạch vốn khô héo không có sức sống nay đã trở nên nhẵn mịn. Cơn nóng vẫn cứ tiếp tục đảo quanh khắp kinh mạch, làm cho xương cốt gột rửa qua một lần.

Hắn mơ hồ cảm nhận được thân thể đang xảy ra biến hóa, trải qua nữa giờ kinh mạch đã mở rộng gấp đôi. Trong cơ thể cũng phát ra từng tiếng tanh tách, đây chính là kinh mạch đã được đả thông một đoạn, nhưng Lâm Thành biết thực chất nó còn không có tiêu hóa xong, nguồn năng lượng nóng rực làm cho khuôn mặt hắn trở nên đỏ bừng.

"Đã đả thông kinh mạch!"

Lâm Thành vui mừng thầm nghĩ.

Kinh mạch dù được đả thông nhưng vẫn chỉ là cái vỏ không, cần có một thời gian ngắn tu bổ liên tục mới có thể chính thức bước vào con đường Tu Linh.

Trong cơ thể con người có vô số kinh mạch lớn nhỏ, chủ yếu nhất vẫn là mười hai kinh lạc chính, tương ứng lục phủ lục tạng, ngay cả sinh lão bệnh tử đều bắt nguồn từ nó.



Hiện tại hắn vừa mở ra một đoạn kinh lạc, vẫn còn mười một cái chưa đột phá, muốn đạt đến Khai Mạch cảnh sơ cấp phải mở xong bốn kinh lạc trong cơ thể.

Có điều hắn vẫn phải tìm kiếm các loại thảo dược khác, luyện chế cùng loại dược dịch Mệnh Nguyên Thủy.

Đáng tiếc… Nếu Lâm Thành có Hoàn Hồn Thảo trong tay, có thể một hơi mở ra hai mạch. Tuy là không đột phá kinh mạch kế tiếp, thực lực bây giờ hẳn là có thể nhẹ nhõm nghiền ép Nhục Thân cảnh nhất trọng, đánh nhị trọng sẽ không rơi vào thế hạ phong.

Trải qua một đêm củng cố kinh mạch, Lâm Thành cảm giác được cánh cửa kinh mạch thứ hai đã buông lỏng, chỉ cần tìm được vật liệu cần thiết muốn phá vỡ nó không còn bao nhiêu khó khăn.

Một đêm không ngủ, khiến cho tinh thần Lâm Thành tràn đầy mệt mỏi, hắn muốn nằm nghỉ một giấc, bất ngờ bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ "cốc cốc" kèm theo giọng của Tiểu Đô.

"Lâm thiếu gia, ngươi dậy chưa? Gia chủ muốn tìm ngươi."

Phụ thân muốn tìm ta?

Lâm Thành ngạc nhiên nghĩ, không biết phụ thân Lâm Thiên này tìm hắn có việc gì, lại vừa tờ mờ sáng đã cho người gọi hắn đến?

"Được đợi ta một chút!" Lâm Thành hướng ra ngoài cửa nói.

Không lâu sau, Lâm Thành nhẹ nhàng bước ra, trên người hắn lúc này mặc bộ y phục màu đen, dáng người cao một mét bảy, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan vô cùng anh tuấn, có thể coi là một mỹ nam tử, trên người càng thêm một tia khí chất thần bí.

Tiểu Đô nhìn Lâm Thành một lượt mà không khỏi kinh ngạc.

"Thiếu gia…"

"Đi thôi!" Lâm Thành từ tốn nói, chậm rãi bước đi đến đại sảnh. Tiểu Đô theo ở phía sau cảm thấy vô cùng nghi hoặc, hắn không rõ thiếu gia tại sao có thể thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy? Nhớ khi xưa không phải một bộ quần màu áo hoa lòe loẹt? Không phải ngẩng đầu ngạo mạn? Đi đến đâu cũng hất cằm coi trời bằng vung tới đó sao?