Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 10: Lâm Gia Thảo Luận.




Chương 10: Lâm Gia Thảo Luận.

Sắc mặt Lâm Thiên bỗng nhiên biến đổi, nhướng mày lẩm bẩm.

"Nghe ngươi nói ta mới cảm thấy mọi chuyện thật sự không đơn giản!"

Sau đó lại nhìn về phía Lâm Thành, kèm theo âm thanh vui mừng, nói.

"Nhi tử, ngươi có thể dễ dàng nhìn ra một tia ẩn tình bên trong, thật sự đúng là không đơn giản. Hiện tại, ai còn dám khinh thường mắng ngươi là hoàn khố?"

Lâm Thiên nhẹ nhàng cười, đối với danh xưng kia hắn thật sự không quan tâm, quan trọng vẫn là nắm đấm mạnh!

"Mà vừa nãy ngươi hỏi ta câu vừa rồi, chắc hẳn đã nghĩ đến cái gì phải không?" Lâm Thiên chợt hỏi tiếp.

"Đúng vậy, nhưng ta còn không có chắc chắn!"

Lâm Thành gật đầu đáp.

"Cứ nói ra đi!" Lâm Thiên thúc giục.



"Được!" Phụ thân yêu cầu, Lâm Thành chỉ có thể gật đầu đáp ứng, sau đó nói ra suy đoán của chính mình.

"Ta hiện tại đang nghĩ… Mộc gia một mực muốn xuống tay Lâm gia và Lưu gia chỉ có hai cái suy nghĩ. Thứ nhất hẳn là bọn hắn muốn lấy lòng Vương gia, khoa trương thực lực mạnh mẽ với mong ước sẽ trở thành cánh tay trái đắc lực. Sau này Vương gia nếu có tiến vào Thiên Đô, bọn hắn cũng vì vậy mà được hưởng phúc lợi lớn…"

Nghe đến đây, nét mặt của Lâm Thiên không khỏi trầm xuống, nếu đúng như lời của Lâm Thành nói, Mộc gia thực sự có m·ưu đ·ồ bất chính, suy nghĩ càng thêm ngông cuồng, muốn bám váy Vương gia giúp Mộc gia hưng thịnh.

Nhưng Lâm Thiên không thể không cảm thán Vương gia mạnh mẽ, bọn họ cắm rễ tại Đế Đô ít nhất cũng một ngàn năm, nội tình vô cùng thâm hậu. Vương gia muốn từ Đế Đô tiến vào Thiên Đô hẳn không phải là một chuyện gì khó! Chỉ là bọn hắn một mực chưa tiến vào, điều này làm Lâm Thiên cảm thấy có chút khó hiểu.

"Cái này đúng là một chuyện không thể coi là chuyện đùa! Lâm Thành… Cùng phụ thân tiến vào đại sảnh, đem suy nghĩ của ngươi báo cáo với chư vị trưởng lão, để cùng nhau nghĩ cách ứng phó." Lâm Thiên trịnh trọng nói.

"Vâng!" Lâm Thành bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý, vốn đang muốn tranh thủ về nghỉ ngơi, nhưng khi nghe Lâm gia sắp sửa đối mặt với sự sống còn trước mắt, mà thân thể này lại là Lâm gia một thành viên. Lâm Thành dù vô tình cũng không đem Lâm gia vứt bỏ sang một bên không thèm ngó ngàng đến. Dù sao thì cũng nhờ tên xui xẻo này đoản mệnh c·hết sớm, mới để hắn đoạt xá sống lại lần nữa, trợ giúp Lâm gia một phần sức lực chính là thay nguyên chủ bù đắp ân tình.

Trong đại sảnh, xuất hiện rất nhiều trưởng bối cấp cao, Lâm Thành quét mắt nhìn qua tổng cộng có sáu vị trưởng lão, tu vi đều nằm tại Thải Độc cảnh tứ trọng trở xuống, mà phụ thân Lâm Thiên đã là ngũ trọng, kém một chút liền đột phá Tạo Đan.

Sáu người này khí thế vô cùng cuồng bạo, sắp sửa đem không khí trong đại sảnh đè ép xuống.

Lâm Thành biết đây là do bọn hắn không biết thu liễm tu vi, dẫn đến lực lượng tự động bộc phát, ngay cả Phụ thân hắn cũng như thế! Nếu tu vi yếu kém đứng tại đây có thể bị làm cho c·hết ngạt, cũng may Lâm Thành là linh hồn xuyên không, cho nên những lực lượng này không có gây tổn thương đến hắn.

Lão gia tử ở một bên có chút lo lắng Lâm Thành không chịu nổi áp lực này, liền thả ra luồng Nguyên Khí bao phủ quan thân. Hành động này của gã khiến cho Lâm Thành cảm thấy cảm động, bản thân trải qua mấy ngàn năm tu luyện, chưa từng cảm nhận được tình thương của cha mẹ thêm lần nào, sau khi sống lại đây chính là lần đầu tiên hắn cảm giác được, tinh thần có chút ngơ ngác trong giây lát.



"Gia chủ! Ngươi gọi chúng ta đến đây có chuyện gì thương nghị hay sao?"

Lúc này, một người trung niên tầm bốn, năm mươi tuổi, khuôn mặt hình chữ U chắp tay hướng về phía Lâm Thiên nhẹ giọng hỏi, ánh mắt vẫn không quên nhìn về Lâm Thành, trong con ngươi lộ ra một tia kinh ngạc kèm một chút không hiểu.

Lâm Thành từ nhỏ vốn không thích chạy vào đại sảnh nghe ngóng các bậc trưởng bối nói chuyện, tại sao hôm nay lại dở chứng chạy tới đây rồi?

Năm vị trưởng lão bên dưới sắc mặt mỗi người một kiểu, có người tò mò nghi hoặc, có kinh ngạc cũng có một vài người tỏ ra bình thản tự nhiên khi nhìn thấy Lâm Thành hắn.

Chỉ nghe lão gia tử đối với vị sáu trưởng lão kia, nói.

"Hiện tại ta mời các vị đến đây hiển nhiên có vài chuyện cần bàn, chính là việc Mộc gia kế hoạch!"

"Gia chủ! Ngươi đã tìm ra cách giải quyết rồi hay sao?" Tam trưởng lão Lâm Phúc vốn là thân tín của Lâm Thiên, khi nghe đến gia chủ mời ra toàn bộ trưởng lão đến thương nghị, cũng kinh ngạc không kém, nghĩ rằng Lâm Thiên hẳn đã tìm ra kế sách nào đó cho nên mới gấp rút triệu tập bọn họ.

Các trưởng lão còn lại cũng nhao nhao nhìn theo, ánh mắt tràn đầy hi vọng hướng về phía Lâm Thiên chờ đợi câu trả lời.



Nghe vậy, Lâm Thiên nở một nụ cười miễn cưỡng sau đó thở dài lắc đầu chậm rãi nói.

"Tất cả đều không phải! Nhưng ta có thể mơ hồ đoán được động thái của Mộc gia bên trong!"

"Ý của gia chủ là sao? Chúng ta vẫn không hiểu lắm!" Trưởng lão có khuôn mặt hình chữ U gọi là Lâm Khiếu tứ trưởng lão, Lâm Khiếu có chút không hiểu liền lên tiếng hỏi.

"Cái này vẫn nên cho nhi tử Lâm Thành của ta nói thì hay hơn!" Lâm Thiên vội ném trách nhiệm đưa cho Lâm Thành, để hắn cùng mọi người nói ra câu trả lời.

"Lâm Thành?" Tất cả trưởng lão bên trong đều sững sờ kinh ngạc, trong đầu mọi người ai cũng biết rõ, Lâm Thành vốn là một tên hoàn khố, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, không làm nên trò trống gì cả. Muốn nói hắn có kiến nghị gì tốt đẹp, cũng chỉ có duy nhất một câu hỏi, đó là muốn hỏi mọi người chơi gái Thanh Lâu thì ở đâu là còn trinh tiết!

"Gia chủ! Ngươi đang đùa chúng ta hay sao? Lâm Thành từ nhỏ ra sao ngươi hẳn là biết rõ ràng nhất, còn đem hắn vào đây muốn chọc cười chúng ta?"

Nhị trưởng lão Lâm Khải tỏ vẻ không vui nói.

"Đúng vậy gia chủ! Chuyện Mộc gia không thể để con nít nói bậy bạ được! Chưa kể Lâm thiếu vốn là một kẻ quần áo lụa là." Ngũ trưởng lão Lâm Kinh Thần cũng gật đầu phụ họa, ngoài Lâm Khải cùng Lâm Kinh Thần ra, còn có hai vị cũng đưa ra phản đối, đối với Lâm Thành tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

Chỉ có duy nhất hai người đó là đại trưởng lão Lâm Phàm cùng tam trưởng lão Lâm Phúc vẫn không hề quan tâm.

Từ đầu đến cuối, đại trưởng lão Lâm Phàm một mực dán chặt ánh mắt vào Lâm Thành trên người, hắn tự nhiên nhận ra được sự khác lạ. Cảm giác Lâm Thành thiếu gia tính cách hôm nay ngược lại trầm ổn, đối mặt với rất nhiều bậc trưởng bối vẫn giữ nguyên nét mặt bình tĩnh không hề lo sợ hay rụt rè. Trái ngược hoàn toàn với trước kia khi Lâm Phàm gặp phải hắn, đổi lại ngày xưa sớm đã không thấy mặt mũi.

Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng lão cũng không cho rằng Lâm Thành có thể đưa ra ý kiến nào hay!

Nhìn bên dưới các vị trưởng lão một bộ không ưa chính mình, Lâm Thành cũng không mấy ngạc nhiên, ngày thường nguyên chủ vẫn là bị mọi người xa lánh như vậy.

Trong lòng Lâm Thiên lão gia tử càng ôm một bụng đắng chát, cái này không thể trách bọn họ, Lâm Thành từ trước tới giờ chẳng phải là như vậy hay sao? Bị người khác coi là hoàn khố cũng không hề sai! Chỉ thấy hắn miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, khó chịu ra mặt lên tiếng.