Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 7: Một Cước Hạ Tiểu Kê!




Chương 7: Một Cước Hạ Tiểu Kê!

Một người ra đòn mạnh bạo, một người lựa chọn né tránh, cứ như vậy ngươi đánh ta né suốt mười phút, vẫn không ăn thua được ai, khiến cho Mộc Hi Thần tức đến đỏ cả mang tai.

Tiểu Đô đứng một bên quan sát trong lòng nhấc lên kinh hãi, đối với Lâm Thành có thể nhẹ nhõm né tránh công kích của Mộc Hi Thần, càng không dám tin đây là sự thật. Chỉ là trong lòng hắn lại hiện lên lo lắng, bởi vì Lâm Thành vốn là phàm nhân lực lượng thân thể có hạn, không bằng tu sĩ đã tu luyện Nhục Thân cảnh cường hãn, sớm muộn cũng rơi vào mất sức.

Quả đúng như Tiểu Đô nghĩ, Lâm Thành thực sự sắp đạt đến biên giới, tay chân lúc này có chút trì trệ, di chuyển càng thêm chậm chạp.

Lâm Thành đã sớm nghĩ đến tình cảnh này, hắn không có nôn nóng hay lo sợ, nhẹ nhàng tránh thoát công kích từ Mộc Hi Thần.

"Tới!" Trong mắt hắn lóe lên một đạo tinh quang, ngay khi Mộc Hi Thần thay đổi hướng đánh, tạo ra rất nhiều chỗ sơ hở, Lâm Thành liền nhắm vào lồng ngực mà đánh.

Bành…

"A…" Mộc Hi Thần cảm thấy lồng ngực truyền đến một hồi đau nhói, đau đớn kịch liệt khiến hắn phát ra âm thanh rên rỉ. Cả người toát mồ hôi hột vội vã nhảy người lui ngược về sau, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Lâm Thành.

"Hô!" Lâm Thành đánh xong một kích cả người tràn đầy mệt mỏi cùng uể oải, trong miệng thở ra một ngụm trọc khí, nhìn về phía Mộc Hi Thần cười nhạt.

"May mắn ta chỉ là phàm nhân, nếu ta có tu vi Nhục Thân cảnh, giờ khắc này ngươi đã là cái xác!"

Lâm Thành nói không hề sai, một quyền vừa rồi chính là toàn lực mà đánh ra, nếu hắn mở Khai Mạch, Mộc Hi Thần không còn đứng đó mà trừng mắt.

"Hừ! Bổn thiếu gia sơ suất mới khiến ngươi may mắn đánh trúng, lần này ta muốn xem thử ngươi còn có thể đỡ được mấy chiêu?"

Nói xong Mộc Hi Thần lao đến với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới gần Lâm Thành, một cước đá ngang qua thái dương của hắn.

"Sơ hở rất nhiều!"



Lâm Thành gặp nguy không loạn, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nhấc chân lên đá vào chính giữa hai chân, lại một tiếng "bịch" rõ to vang lên. Đũng quần Mộc Hi Thần bị tập kích bất ngờ, muốn thu chân thủ thế nhưng đã không còn kịp.

Mộc Hi Thần gầm rú lên thật to đau đớn, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, khuôn mặt nhăn nhúm càng thêm xấu xí. Hai tay ôm chặt lấy tiểu đệ mếu máo khóc, phẫn nộ quay sang hai gã thị vệ còn đang ngơ ngác lớn tiếng mắng.

"Hai tên cẩu nô, chủ nhân b·ị đ·ánh còn đứng trơ trơ ra đó? Còn không mau g·iết hắn cho ta!"

Mộc Hi Thần lần này thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi, tiểu đệ hắn e rằng không c·hết cũng xưng lên một bó to.

"Ai dám ra tay, ta g·iết người đó trước!"

Tiểu Đô sắc mặt chợt lạnh, đứng ngăn cản trước người Lâm Thành quát lớn, khí thế mạnh mẽ khiến cho hai gã thị vệ Mộc gia không dám tiến thêm nửa bước.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Giết hắn!" Mộc Hi Thần phẫn nộ quát lớn.

"Hai thằng cẩu ôn con lại dám tới địa bàn Lưu gia làm loạn?"

Bỗng nhiên, một âm thanh hùng hồn chói tai vang lên, tiếp sau đó là một thân ảnh chầm chậm bước vào, sau lưng hắn lại là gã người làm trong dược quán vừa rồi.

Mộc Hi Thần vốn đang nổi giận, sau khi nghe âm thanh này liền sợ hãi co đầu rụt cổ lại, song nhãn không ngừng đảo quanh một vòng, hiển nhiên hắn muốn tìm chỗ nào đó chạy thoát.

"Mộc Hi Thần ngươi thật sự hết thuốc chữa rồi? Còn dám tới chỗ ta đánh đánh g·iết g·iết?"

Thiếu niên vừa nói chính là Lưu gia nhị thiếu, Lưu Khánh Thành, sắc mặt hắn vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Mộc Hi Thần cùng Lâm Thành.

"Hai tên hoàn khố đồng lượt chạy đến! Chẳng lẽ ở nhà không thích yên ổn?"



Luu Khánh Thành trầm giọng hỏi.

"Lưu thiếu… Ta… Ta chỉ vào đây để mua đồ, Lâm Thành gia hỏa kia chính là cố ý gây sự!"

Mộc Hi Thần lắp bắp trắng trợn đổi trắng thay đen giải thích.

"Ngươi rõ ràng gây sự trước, còn vu oan giá họa cho thiếu gia nhà ta?"

Tiểu Đô bên cạnh nghe vậy tức đến nổ phổi, đứng ra phân bua trái phải.

"Hai gã hộ vệ ta có thể làm chứng!"

Mộc Hi Thần cãi cùn nói.

"Ngươi… Vô sỉ!" Tiểu Đô tức giận mắng.

"Được rồi! Ai gây sự trước ta đều mặc kệ, nhưng dám tới địa bàn ta q·uấy r·ối, liền không ai thoát khỏi trách nhiệm!" Lưu Khánh Thành quát lớn một tiếng, cười lạnh nói.

Lâm Thành nhìn thấy Lưu Khánh Thành tới vẫn không có hoang mang mà chỉ yên lặng nhìn xem bọn họ.

"Lưu thúc! Ngươi là người rõ ràng nhất, mau kể lại mọi chuyện cho ta nghe!"

Lưu Khánh Thành dù tức giận với hai gã hoàn khố, nhưng vẫn phải tuân thủ đúng sai, nhìn về phía Lưu chưởng lão mở miệng hỏi.

"Bẩm thiếu gia, mọi chuyện là như thế này…" Lưu chưởng quỹ hướng Lưu Khánh Thành cung kính một cái sau đó nhẹ nhàng nói ra mọi chuyện.



Lưu Khánh Thành nghe xong không khỏi rơi vào trầm tư, hắn không ngờ được Lâm Thành lại thật sự đến mua thảo dược, còn chịu đồng ý bỏ tiền xuống. Điều này không giống với tính cách trước kia của hắn! Chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây sao?

Dù sao thì trắng đen đã phân rõ ràng, Mộc Hi Thần là người gây sự trước, mới dẫn đến việc xô xát trong dược quán.

Lưu Khánh Thành đối với Lâm Thành hừ lạnh một cái, sắc mặt hiển nhiên không vui, sau đó nhìn về phía đám người Mộc gia, lạnh giọng lên tiếng.

"Nể tình Mộc gia ta không đánh gãy xương các ngươi, cho các người ba giây nếu không cút khỏi địa bàn Lưu gia, thì đừng trách ta hiểm ác!"

Mộc Hi Thần nghe vậy, chợt kinh hỉ không đợi Lưu Khánh Thành đếm, đã vắt chân lên cổ cùng hai gã thị vệ chạy mất, vẻn vẹn vài giây ngắn ngủi đã không thấy tăm hơi đâu.

Lâm Thành ngược lại có chút ngoài ý muốn, đây rõ ràng không phải cách làm của Lưu Khánh Thành! Tại sao lại có thể nhẹ nhõm tha cho đám người Mộc gia như vậy? Nhưng hắn cũng chỉ thắc mắc mà thôi, việc của Lưu gia không hề liên quan đến mình lo lắng.

Mộc Hi Thần rời đi về sau, Lưu Khánh Thành nhìn Lâm Thành bằng ánh mắt lạnh nhạt, sau đó chậm rãi nói.

"Ngươi cũng có thể đi!"

Lâm Thành ngạc nhiên nhìn Lưu Khánh Thành, hắn cũng không có nhiều lời, liền nói hai chữ đa tạ sau đó cũng mang theo Tiểu Đô rời đi.

"Thiếu gia, tại sao lại tha cho bọn họ?" gã cao thủ bên cạnh Lưu Khánh Thành tò mò hỏi.

"Mộc gia hiện tại chúng ta không thể đánh rắn động cỏ, nếu đem Mộc Hi Thần đánh, e rằng Mộc gia sẽ dựa vào cái lý do này mà phát động cuộc chiến! Dựa theo tỷ tỷ nói, Mộc gia còn đang e sợ điều gì đó từ Lưu gia, cho nên mới chậm trễ hoặc là bọn họ chưa có lý do chính đáng! Chúng ta vẫn không nên kéo căng căng thẳng! Đợi tỷ tỷ cùng các trưởng lão nghĩ cách ứng phó, khi đó một mẻ đem Mộc gia diệt sạch!" Lưu Khánh Thành chậm rãi đáp.

"Vâng! Thế còn…" Gã cao thủ vẫn còn thắc mắc đã thấy Lưu Khánh Thành giải thích.

"Lâm Thành không có gây sự, ta mới tha cho hắn!"

Cao thủ Lưu gia gật đầu thầm hiểu, nhưng trong mắt Lưu Khánh Thành lại lóe lên một tia tinh quang, hắn cảm giác Lâm Thành dường như đã thay đổi.

Trở lại Lâm gia, Lâm Thành dò hỏi Tiểu Đô mới phát hiện được hắn vậy mà tìm thấy một loại thảo dược mà mình cần, chính là Khúc Đỗ Thảo, nhưng tại đây nó được gọi Đoạn Tre, bởi vì thảo dược có đốt từng đoạn giống như thân cây tre, cho nên thế giới này mới gọi nó như vậy.