Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 6: Đối Chiến Mộc Hi Thần.




Chương 6: Đối Chiến Mộc Hi Thần.

"Ha ha ha… Ta tưởng ngươi ngu ngốc không nhận ra ta chứ!" Mộc Hi Thần cười lạnh nói.

"Ngươi là cái tên mà suốt ngày đòi ăn tỷ tỷ ruột phải không? Đáng tiếc lại không thành?" Lâm Thành sờ chiếc cằm nhìn hắn tò mò hỏi.

Bên này, khuôn mặt của Mộc Hi Thần bỗng chốc trở nên khó coi, sắc mặt vô cùng xấu xí, sự tích kia tuy không phải chuyện gì bí mật, nhưng hắn lại vô cùng ghét những ai dám nói ra chuyện đó. Mộc Hi Thần thèm thuồng nhan sắc tỷ tỷ ruột đã là một chuyện không thể dung thứ, khiến cho nhiều người chỉ trích dèm pha.

Nhưng sự thật hắn rất muốn lên giường với Mộc Vi Vi, bởi vì dung mạo của nàng thật sự quá xuất chúng, so với những nữ nhân hắn từng ngủ qua phải tuyệt hơn gấp trăm lần. Điều này dấy lên một ngọn lửa rừng rực trong lòng, đáng tiếc đã bị dập tắt khi bị nàng ta phát hiện, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thất lạc và tủi nhục.

Mà Mộc Hi Thần càng không mong muốn ai đó nhắc đến chuyện này, hiện tại Lâm Thành vậy mà không biết sống c·hết, dám khơi dậy v·ết t·hương trong lòng hắn, khiến cho Mộc Hi Thần nổi lên sát tâm. Ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lâm Thành, gằn giọng nói.

"Ngươi có lẽ không muốn sống nữa rồi?"

"A? Ta nói cái gì không đúng sao?" Lâm Thành không nhìn phản ứng của hắn, vẫn hồn nhiên hỏi, sau đó lại vỗ trán, trêu chọc.

"Đúng rồi! Ta từng đọc qua rất nhiều cách ngủ với gái, ngươi có muốn học không? Đảm bảo tỷ tỷ ngươi ngoan ngoãn tự động leo lên giường, mặc cho ngươi muốn làm gì làm, mang ngươi dục tiên dục tử nha!"

"Im miệng!" Mộc Hi Thần triệt để phẫn nộ, hắn đương nhiên nghe hiểu ý tứ bên trong, rõ ràng Lâm Thành đang nhạo báng hắn bất tài vô dụng l·oạn l·uân, chỉ thấy khí tức quanh thân cuồn cuộn lao ra.

Lâm Thành nhận thấy bất thường từ đối phương, ngay lập tức nổi cả da gà, hắn không thể không công nhận, Mộc Hi Thần tuy là hoàn khố nổi danh nhưng tu vi lại không yếu, tuổi còn nhỏn đã là Nhục Thân nhất trọng.

Mộc Hi Thần bởi vì câu nói của hắn mà trở nên phát rồ, hai con ngươi biến thành huyết hồng, gân xanh nổi lên từng cục, ngay lập tức đánh ra một quyền nhắm thẳng vào lồng ngực Lâm Thành.

"Đi c·hết đi! Trọng Lực Quyền!"



Lâm Thành không kịp né tránh, chỉ có thể dùng lực lượng thân thể ngạnh kháng lại, một quyền tầm thường nhất liền đánh ra,

Bành!!!

Cạch… Cạch… Cạch…

Lâm Thành bất ngờ lui ngược về sau hơn mười bước, bàn chân bởi vì ma sát với nền đất khiến lòng bàn chân chảy ra máu tươi, ngoài ra cánh tay phải của hắn còn kèm theo cảm giác tê rần đau nhói. Nhìn lại da thịt đã bị nứt toát ra, máu tươi ồ ạt chảy xuống đất kêu tí tách.

"Thiếu gia!"

Ngay lúc này, Tiểu Đô vừa hay trở lại dược quán, liền nhận thấy thiếu gia cả người be bét máu, vội vã chạy tới lo lắng gọi, sắc mặt phát lạnh nhìn về đám người Mộc gia.

Mộc Hi Thần bị Tiểu Đô nhìn chằm chằm, khiến cho hắn có chút lui người về sau, nhưng vẫn ngoan cố nói.

"Chỉ một con chó cũng dám dùng ánh mắt đó nhìn ta?"

"Mặc kệ các ngươi là ai, dám đả thương thiếu gia nhà ta, các người liền c·hết!"

Tiểu Đô lạnh giọng nói, tu vi Gột Rửa cảnh ngay lập tức bộc phát, khiến cho đám người có chút hít thở không thông. Lâm Thành thấy vậy, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, bình tĩnh lên tiếng.

"Tiểu Đô lui về sau!"

"Nhưng mà thiếu gia…" Tiểu Đô nhìn Lâm Thành nội tâm càng thêm sốt ruột.



"Ở phía sau ta!" Giọng nói của Lâm Thành trở nên cứng rắn, Tiểu Đô bất lực chỉ có thể nghe theo.

Lâm Thành ngăn cản Tiểu Đô tự nhiên có ý của chính mình, hắn cảm thấy tu vi tại nơi này vô cùng kỳ lạ, sức mạnh lại cực kỳ bá đạo, một quyền vừa rồi đã thúc đẩy sự tò mò của hắn. Nếu hắn có thể tìm hiểu sâu hơn, tất nhiên sẽ có ích cho tu luyện, nhưng không phải hứng thú với Mộc Hi Thần, mà là với cảnh giới tại nơi đây.

"Ta tưởng ngươi hôm nay thế nào mạnh miệng, thì ra vẫn là phế vật như cũ!"

Mộc Hi Thần cười khinh bỉ nói.

"Ngươi có thể thử lại!" Lâm Thành chỉ lạnh nhạt đáp.

"Ha ha… Phế vật vẫn mãi là phế vật, chẳng thể nào ngóc đầu lên được! Ngươi đã muốn c·hết! Vậy ta sẽ thành toàn ngươi!" Cảm giác bản thân bị Lâm Thành khiêu khích, hắn ngay lập tức phẫn nộ, âm thanh lạnh lùng nói.

"Thiếu gia! Để ta xử lý bọn họ!" Tiểu Đô ở bên cạnh không nhịn được muốn ra tay đ·ánh c·hết cái tên ngạo mạn này, hướng về phía Lâm Thành mở miệng g·iết ra.

"Để hắn tới! Ta muốn xem xem, Nhục Thân nhất trọng có gì mạnh mẽ!" Lâm Thành chậm rãi lắc đầu, ánh mắt dán chặt nhìn vào đám người Mộc gia, dưới kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Mộc Hi Thần dĩ nhiên không thể nào là đối thủ của hắn được. Dù mang tu vi Nhục Thân cảnh cũng khó khiến bản thân ngã xuống!

"Thiếu gia, người đừng làm loạn nữa! Ngươi không đánh lại hắn đâu!" Tiểu Đô một mực lo lắng nói.

"Yên tâm!" Ý của Lâm Thành đã quyết liền không có khả năng thu hồi trở lại. Chỉ một tên Nhục Thân phàm cảnh cũng không đánh lại, hắn liền không xứng đáng trở thành Cổ Linh cao thủ rồi!

"Nếu ta gặp nguy hiểm ra tay cũng không muộn!" Lâm Thành rơi lại câu về sau liền nhìn về phía Mộc Hi Thần, bình thản lên tiếng.

"Đến đây, xem thử một người bình thường như ta có xứng đáng là phế vật hay không!"



Mộc Hi Thần ánh mắt chợt lạnh, cả người liền phát ra từng t·iếng n·ổ vang lách tách, chỉ thấy toàn thân cơ bắp hắn trở nên săn chắc, bề ngoài trông gầy như que củi, nhưng lại ẩn giấu năng lượng cuồng bạo bên trong nhục thân.

Tự nhiên Lâm Thành cũng nhìn ra được, nếu hắn toàn lực đánh ra một quyền như vừa rồi, liền tương đương năm mươi cân cự lực. Cũng may bản thân sớm phòng bị, hiểu được lấy nhu khắc cương, vấn đề là… Hắn cần lấy nhu khắc cương sao? Dĩ nhiên không cần, bản thân chỉ dựa theo kinh nghiệm mà chiến!

Lúc này, Mộc Hi Thần đã bùng nổ sức mạnh tại thân, ngay tức khắc hét lớn một tiếng thi triển quyền pháp.

"Bạo Kình!"

Quyền pháp mạnh mẽ lao đến trước mặt, bên trong còn mang theo từng tia gió rít, Lâm Thành cảm nhận lực sát thương áp sát vào mặt, nhanh chân lui người về sau một bước, tiếp đó hắn nhẹ nhàng ngã người ra sau, bước chân phù phiếm lướt qua bên phải một chút. Vừa hay lại né được một quyền của Mộc Hi Thần, nhưng thần sắc vẫn giữ nguyên bình tĩnh.

Vù…

Mộc Hi Thần không khỏi kinh ngạc, hắn không dám tin chính mình một quyền cự lực vậy mà không đánh trúng Lâm Thành, trong lòng bất giác dâng lên một cỗ thất bại.

"Ngươi quá chậm!"

Âm thanh nhàn nhạt của Lâm Thành vang lên bên tai, khiến cho khuôn mặt Mộc Hi Thần phát đỏ, hắn quay người lại trực diện đánh vào Lâm Thành. Đáng tiếc đã chậm một bước, chỉ nghe "ba" một tiếng, khuôn mặt bởi vì vậy mà hiện lên dấu vết năm ngón bàn tay rõ ràng.

"Ngươi…"

Mộc Hi Thần triệt để phẫn nộ, điên cuồng ra sức đánh trả.

Vù… Vù…

Hai quyền lại lần nữa xé gió lao đến, Lâm Thành không có chút nào hoảng loạn, cũng không ngu ngốc chính diện đi đối chiến, dù sao thân thể hắn chỉ là phàm nhân mà thôi, ngạnh kháng với Nhục Thân cảnh chỉ có chịu thiệt thòi, chỉ trong chốc lát liền thoát khỏi hai quyền này.

Một người ra đòn mạnh bạo, một người lựa chọn né tránh, cứ như vậy ngươi đánh ta né suốt mười phút, vẫn không ăn thua được ai, khiến cho Mộc Hi Thần tức đến đỏ cả mang tai.