Chương 5: Mộc Hi Thần?
"Nể tình khách quan không biết, ta chỉ nhắc nhẹ một câu, sau này đi mua thảo dược không được mở hộp ra, nếu không hương thơm bay ra ngoài làm mất giá trị của nó!"
Lão chưởng quỹ chậm rãi nói, sau đó nhanh tay đem toàn bộ số hộp mà Lâm Thành mở ra rồi đóng lại, sắc mặt cũng vì vậy mà hòa hoãn hơn nhiều.
"Đây là lần đầu ta mới nghe thảo dược phát tán hương thơm còn giảm dược lực!"
Nghe vậy, Lâm Thành bỗng nhiên cười một tiếng nói.
"Ngươi chắc là mới bắt đầu tiếp súc với luyện dược phải không? Nhìn cách nhận biết thảo dược của các hạ ta liền biết!"
Ông lão nghi ngờ hỏi lại.
"Đúng vậy! Ta muốn mua một ít thảo dược cần luyện chế! Còn không hiểu thảo dược của nơi này, cho nên chỉ có thể ngửi mùi vị để xác định loại mình cần!"
Lâm Thành ngầm gật đầu giải thích.
"Các hạ có thể miêu tả hình dáng cùng đặc trưng của nó, ta sẽ giúp ngươi tìm."
Lưu gia lão giả ôn tồn cười một cái sau đó thoải mái nói.
Điều này làm cho hảo cảm của Lâm Thành đối với hắn tăng lên một chút, tại thế giới không có luật pháp này, lại có thể giữ trạng thái trấn định không kiêu căng ngạo mạn như vậy thật sự hiếm có. Lưu gia quả nhiên biết lựa chọn người tài làm việc, chỉ nhìn cách hành xử một chưởng quầy nho nhỏ đủ để biết Lưu gia tại sao mạnh mẽ như vậy suốt hàng trăm năm không ngã.
Lâm Thành đương nhiên không từ chối với yêu cầu của lão, hắn nhanh chóng đem ba loại thảo dược miêu tả qua một lượt. Lão giả nghe xong sắc mặt liền rơi vào trầm tư, ngẫm nghĩ lại một hồi rốt cuộc thở dài nói.
"Những loại thảo dược mà đạo hữu miêu tả, chỉ có một loại quán ta có, còn lại ta đều không biết!"
Lâm Thành hơi ngạc nhiên, hắn vốn nghĩ thế giới này không khó tìm kiếm, nhưng thật sự lại khác hẳn, loại cấp bậc phàm phẩm như vậy ở nơi này vô cùng khan hiếm. Nếu hắn cần loại cao cấp hơn, chẳng lẽ vô pháp tìm?
Dù sao thì vẫn có còn hơn không, tại Lưu chưởng quỹ có một loại mà hắn cần, hai loại khác hắn sẽ từ từ tìm kiếm.
"Loại thảo dược kia tên là gì vậy? Đem ra cho ta xem."
Lâm Thành nhìn lão giả hỏi.
"Khách nhân đợi một chút!"
Nói xong, ông lão đi vào sâu bên trong dược quán, trong lúc bản thân chờ đợi thảo dược, Lâm Thành liền để Tiểu Đô ra ngoài đi dạo quanh chợ, tìm xem có hai loại còn lại hay không, cũng như rút ngắn thời gian tìm kiếm.
Chỉ vài phút sau ông lão liền đi ra, trên tay hắn còn cầm một hộp gỗ màu đỏ tím, từ xa Lâm Thành có thể nhìn rõ được cây thảo dược bên trong, đó là một cây màu nâu, thân cao ba tất, tán lá màu lục diệp, trên thân còn tỏa ra khí tức xanh quanh quẩn. Lâm Thành liền nhận ra được đây chính là Linh Minh Thảo mà hắn cần tìm, nhưng vóc dáng lại cao bất thường, khác hẳn với Linh Minh thảo ở Địa Cầu.
Chưởng quỹ đi đến bên cạnh Lâm Thành rồi đặt nó xuống bàn, nhẹ giọng nói.
"Đây gọi là Lục Tán Diệp, thảo dược cấp một! Những thứ mà đạo hữu nói đều giống với loại này! Ta nghĩ đây chắc là thứ ngươi đang cần!"
"Lục Tán Diệp?"
Lâm Thành sững sờ nhìn Lục Tán Diệp một lúc, suy xét một hồi vẫn không khác một chút nào với thảo dược Linh Minh Thảo ở Địa Cầu, có điều… Thảo dược tầm thường như vậy, lại đặt trong hộp kín bảo quản kỹ càng? Thế giới này đúng là kỳ lạ ngoài ý muốn.
Theo lý mà nói, thảo dược tỏa ra hương thơm cũng không có gì hiếm lạ, chúng nó phát ra mùi hương tượng trưng cho thảo dược đã thành thục, sẽ không hề có chuyện bay hơi mà giảm chất lượng.
Dược lực của từng loại không nằm hoàn toàn ở mùi hương, mà chính là tinh túy ẩn sâu bên trong.
"Cây này giá bao nhiêu vậy?"
Lâm Thành chợt hỏi.
"Cây này chỉ là hạng phổ thông thảo dược, giá của nó chỉ mười viên kim tinh!"
Lão giả nói.
Mười viên kim tinh đối với hắn mà nói không coi là nhiều, có thể mua được đồ vật bản thân cần, liền nhiêu đó tiền vẫn thoải mái bỏ ra.
"Khụ khụ! Ta tưởng là ai hào sảng, hóa ra là thiếu gia nhà họ Lâm, Lâm Thành!"
Đúng lúc này, một bóng người mặc y phục lòe loẹt hoa văn trông cực kỳ bắt mắt bước đi vào dược quán, kèm theo một giọng nói tràn đầy trào phúng và chế giễu.
Lâm Thành nhíu mày nhìn ra ngoài cửa, phát hiện một thiếu niên trạc tuổi hắn đang chậm rãi đi đến, khuôn mặt xanh xao mang theo nụ cười thâm hiểm cùng với đôi mắt to thâm quầng, thân hình người này gầy đến nỗi chỉ cần một cơn gió nhẹ quét qua liền đem thân thể hắn bẻ gãy.
Sau lưng hắn có hai gã hộ vệ, dựa vào khí tức quấn thân, Lâm Thành đoán tu vi hẳn là dưới Gột Rửa cảnh, có chút yếu hơn Tiểu Đô bên cạnh mình.
Người này vừa bước vào, Lâm Thành ngay lập tức nhận ra, thấp giọng nói.
"Mộc Hi Thần?"
Tên này không phải ai khác chính là thiếu gia Mộc Hi Thần của Mộc gia, cũng là đệ đệ ruột của Mộc Vi Vi. Vốn dĩ hắn trở nên gầy trơ xương như vậy, là do hắn cả ngày chỉ biết chìm trong tửu sắc, dục vọng làm cho Mộc Hi Thần tựa như một kẻ nghiện m·a t·úy.
Nghe đồn rằng, Mộc Hi Thần còn hăm he tỷ tỷ ruột thịt của chính mình, trong lúc ăn tối còn cố ý hạ xuống xuân dược, tự nhiên là muốn đem nàng làm cái kia chính sự. Đáng tiếc, Mộc Vi Vi sớm đã nhìn ra sự bẩn thỉu biến thái của hắn, liền một cước đá bay Mộc Hi Thần ra ngoài cửa môn lạnh giọng cảnh cáo, nếu còn dám có ý nghĩ l·oạn l·uân kia, nàng sẽ không ngại tình tỷ đệ ruột thịt mà đem hắn g·iết.
Nếu không phải tỷ muội liên quan, giờ khắc này hắn đã trở thành nấm mồ xanh cỏ.
Mà hắn cũng là một trong mấy vị hoàn khố có tiếng tăm trong thành, cơ hồ ngang ngửa Lâm Thành trước kia. Mộc Hi Thần cũng từng vô số lần bắt nạt hắn, khiến cho nguyên chủ sợ hãi mất mật mỗi khi gặp mặt.
"Ha ha ha… Lâm thiếu! Thấy ta đến bất ngờ lắm sao?"
Mộc Hi Thần thần sắc ngạo mạn, nhìn Lâm Thành cười lớn nói.
"Ngươi là?"
Lâm Thành giả vờ không hiểu hỏi.
"Hừ! Bổn thiếu gia Mộc Hi Thần ngươi còn giả vờ không biết?"
Mộc Hi Thần tức giận hừ lạnh nói.
Lưu gia chưởng quỹ nghe tới đột nhiên có chút kh·iếp đảm, không ngờ người đứng bên cạnh hắn lại là nổi danh hoàn khố Lâm Thành thiếu gia?
Không! Phải nói hiện tại có hai tên siêu cấp hoàn khố!
Ngay lập tức Lưu chưởng quỹ cảm thấy không ổn, vội vàng đưa ánh mắt ra hiệu với người làm bên trong đó, còn không quên chỉ vào hai người Lâm Thành và Mộc Hi Thần. Gã người làm ngơ ra một lúc, sau đó mới hiểu ý của lão, liền nhanh chân chạy ra ngoài báo tin.
Lúc này trong dược quán tràn ngập mùi vị nặng nề, Lâm Thành đương nhiên sẽ không quan tâm Mộc Hi Thần, hắn giờ khắc này chỉ muốn quay trở về Lâm gia nhanh chóng tiêu hóa thảo dược vừa mua đến tay.
Bỗng nhiên, Mộc Hi Thần bước tới chặn ngang lối đi của hắn, khuôn mặt lạnh tanh nói.
"Lâm Thành thiếu gia! Thấy ta còn không chào hỏi? Ngươi đây là muốn bị đòn?"
"Mộc thiếu gia, nơi này là Lưu gia, ngươi không thể đánh nhau trong đây!"
Lưu chưởng quỹ vội vàng chạy đến can ngăn, hắn thật sợ hãi nếu hai vị lão tổ tông gây sự, để Lưu thiếu gia biết được chính mình không giữ nổi dược quán, chắc chắn sẽ ra tay trừng phạt cái mạng già này.
"Lưu gia? Mộc gia còn không để vào trong mắt!"
Mộc Hi Thần cười lạnh nói, điệu bộ mười phần ngạo mạn, khiến cho lão chưởng quỹ cực kỳ tức giận.
"Hình như ta nhớ ngươi là ai rồi!" Thấy Mộc Hi Thần cản bước, Lâm Thành ngược lại không có tức giận, một bộ như hiểu ra cái gì rồi nói.