Chương 58: Ham Sống Sợ Chết!
Hiện tại thì khác, Lâm gia tồn tại chỉ vẻn vẹn một trăm năm, so với hai nhà còn lại vô cùng thấp bé!
Nghĩ đến đây, Lâm Thiên chợt nhớ tới phụ thân trước kia của mình, cũng là người đã xây dựng nên Lâm gia tới bây giờ.
Khi hắn còn rất nhỏ, có theo phụ thân cùng một cô bé khác lang bạt khắp nơi, ba người chạy đến nơi này và thành lập Lâm gia, chậm rãi đem gia tộc phát triển đến hiện tại. Chỉ là sau khi hắn lớn lên, đã phải tiếp nhận chức vị gia chủ, mà phụ thân cũng biệt tăm vô tích kể từ đó!
Lâm Thiên thu hồi chính mình suy nghĩ, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài mệt nhọc, nâng mắt nhìn đám người bên dưới, không khỏi lộ ra vẻ đắng chát, nói.
“Như các vị cũng biết rõ tại sao ta phải mời toàn bộ mọi người tới rồi chứ?”
Đám người bên dưới bất chợt rơi vào im lặng, từng người đổ dồn ánh mắt nhìn về phía bóng dáng Lâm Thiên, nội tâm ai nấy đều hiện vô số cảm xúc phức tạp đan xen.
Thấy mọi người vẫn giữ nguyên im lặng, Lâm Thiên cũng chỉ đành tiếp tục nói.
“Lâm gia bây giờ sắp sửa đối mặt với sinh tử tồn vong, Mộc gia ý đồ đã bành trướng khắp Thạch Thành, không lâu lắm liền sẽ đem chúng ta g·iết vào cửa. Lần này Lưu gia đến đề nghị Lâm gia thôi thúc nhân lực, cùng bọn họ trợ trận đánh phủ đầu Mộc Vương hai nhà, để bảo vệ chủ quyền của gia tộc…”
“Tin tưởng một khi cuộc chiến nổ ra, tất nhiên sẽ có không ít người ngã xuống, không phải ta thì cũng là những người trong số các vị bên dưới…”
Lời nói vừa tới đây, trong đám đông đã có không ít thanh niên trở nên lung lay, sắc mặt bọn hắn một hồi lưỡng lự khó xử. Nhiều năm nay vốn ở trong Lâm gia ăn sung mặc sướng đã quen, hôm nay bị ép ra ngoài chiến đấu, bản thân khi đó liệu có còn sống hay không còn không rõ ràng được, cho nên tâm lý liền sinh ra một tia chùn bước cùng sợ sệt.
Lâm Thiên là hạng gì tầm nhìn? Đương nhiên cũng nhìn thấu điểm này, không khỏi tiếp tục thở dài, chậm rãi lên tiếng.
“Ta cũng không ép buộc các vị, mọi người đều có quyền quyết định của chính mình! Aimuốn cùng ta liều mạng chống lại Mộc gia liền đứng yên tại chỗ, những người nào không muốn có thể tách ra một bên...”
Xào xạc…
Giọng nói vừa dứt, đã có không ít người lựa chọn bước ra khỏi hàng ngũ, nhìn lại đa số toàn là thanh niên trai tráng, hết cả thảy năm mươi người.
Mà bên lựa chọn ở lại, ngoại trừ bốn vị trưởng lão ra đều là những người già, nhưng sức lực lại cực kỳ hùng hậu, không kém một chút nào đám thanh niên.
“Lâm Ninh, ngươi cái nghịch tử đúng là loại ham sống s·ợ c·hết, nếu ngày xưa ta biết ngươi như vậy, đã cùng mẫu thân ngươi bóp c·hết từ trong trứng rồi!”
Trong đám tình nguyện, một lão giả sáu mươi tuổi tức giận đến run rẩy, cánh tay chỉ thẳng mặt vào đám thanh niên bên trong, quát lớn.
“Tiểu súc sinh! Ngươi đúng là làm mất mặt nhà ta…”
“Khốn nạn… Tại sao ta lại sinh ra đứa con như ngươi cơ chứ?”
Từng tiếng ai oán mắng chửi thậm tệ vang lên, đám thanh niên bên trong từng người chỉ biết cúi đầu xấu hổ không dám lên tiếng, nội tâm hiện lên vô tận dày vò.
“Phụ thân… Ngươi già cả rồi, hãy hy sinh vì ta lần cuối cùng đi, ta sẽ thay ngươi sống hết quãng đời còn lại, sau khi ta tu vi đầy đủ sẽ trở lại trả thù cho ngươi!”
Bỗng nhiên, một thanh niên bên trong không có xấu hổ, ngược lại bắn ra một tràng súc vật thứ tiếng, khiến cho đám thanh niên bên cạnh kinh ngạc mở to mắt nhìn lấy hắn.
“Súc… Súc sinh… A…”
Phụt!!!
Ông lão bên trong bị lời nói của tên kia làm cho phẫn nộ, ngay cả lời nói cũng trở nên run rẩy, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, bởi vì tức giận quá độ liền phun ra một ngụm máu tươi, lung la lung lay ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Lâm Hiền lão…”
Đám lão giả bị cảnh này làm cho sợ hãi, nhanh chóng đỡ lấy Lâm Hiền không ngừng vuốt ve trước ngực hắn, giúp hắn lấy lại thể lực, từng ánh mắt tựa như muốn phun lửa nhìn chằm chằm vào thanh niên vừa thốt ra lời nói vừa rồi.
Lâm Thiên trên đài cao cũng một phen sững sờ, hắn không dám tin tưởng, tại Lâm gia lại có loại này tồn tại, đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt cảm giác bên trong đám đông đột nhiên bùng phát khí tức mạnh mẽ.
Còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, đã nghe “bành” một tiếng rõ to vang lên, tiếp theo đó là một bóng người thất tha thất thiểu bay ngược lên trên khán đài, trong miệng còn phun ra một vòng máu tươi, vẽ một đường vòng cung tinh huyết ở trên không!
Ầm...
"Ồ???"
Toàn bộ mọi người ồ lên kinh ngạc, sau khi nhìn kỹ lại phát hiện ra chẳng phải là gã thiếu niên vừa rồi nói với phụ thân hắn mấy lời nghịch tử hay sao? Tại sao mới đó đã nằm trước mặt bọn hắn rồi?
Đám thanh niên cũng một phen kh·iếp vía, bọn hắn định đang khiển trách tên đó một hồi, đã không thấy bóng dáng đâu, ai ngờ nhìn lại liền thấy hắn nằm dài trên đài cao, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi.
Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?
Trong đầu mọi người đều đang mơ hồ nghĩ, trong lòng cũng kh·iếp sợ với thực lực của kẻ ra tay vừa rồi, có thể vô thanh vô thức đem một tên trong đám đông đánh bay. Chưa kể tại đây Thải Độc cảnh có không ít, nói rõ tu vi của người này không phải hạng tầm thường.
Ngay lúc mọi người muốn tìm kiếm ai đó, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh băng lãnh.
“Một kẻ ham sống s·ợ c·hết lại còn là nghịch tử, c·hết còn chưa hết tội!”
Âm thanh vừa dứt, Lâm Thành chậm rãi từ bên trong đám người bước đi ra, sắc mặt lạnh lùng nhìn vào t·hi t·hể thanh niên trước mặt.
Nghe Lâm Thành nói, bọn hắn mới từ bên trong kinh ngạc hoàn hồn trở lại, phát hiện thiếu niên kia thật sự đã không còn hơi thở, cả người mềm nhũn nằm yên bất động tại chỗ, đến c·hết còn không kịp ngáp.
“Thật… Thật sự c·hết?” Rất nhiều người sợ hãi kêu lên.
Lâm Hiền vừa tỉnh lại, nghe tin con trai mình bị Lâm Thành đ·ánh c·hết, đầu tiên là sững sờ c·hết lặng, sau khi nhìn thấy t·hi t·hể liền không nhịn được khóc lớn, dù tên này có nghịch tử như thế nào vẫn là con trai của hắn, làm cha đương nhiên sẽ không chịu được tin tức này, tâm lý bị đả kích trầm trọng.
Lâm Thành ở một bên khuôn mặt vẫn không lộ chút nào cảm xúc, âm thanh băng lãnh truyền xuống, ánh mắt một hồi quét qua đám thanh niên, khiến cho bọn hắn không rét mà run, ai nấy đều cúi đầu sợ sệt.
“Các ngươi lựa chọn không tham chiến cũng có thể, nhưng kể từ hôm nay trở đi người nào từ chối, gia phả trong Lâm gia liền sẽ gạch tên người đó, vĩnh viễn rời khỏi Lâm gia không được quay lại…”
Lời nói vừa dứt, toàn bộ quảng trường rơi vào chấn kinh, sắc mặt bọn hắn càng thêm khó coi, nếu gạch tên ra khỏi gia phả, đồng nghĩa bọn hắn sau này không cùng Lâm gia liên quan, vấn đề là, trong Lâm gia vẫn còn tổ tiên của bọn họ…
“Chúng ta chỉ không tham chiến tại sao phải xóa ra khỏi gia phả cơ chứ?” Một thanh niên cảm thấy không phục bước ra chất vấn.
“Hừ! Lúc gia tộc gặp sinh tử tồn vong, các ngươi lại lựa chọn bỏ mặc tất cả chỉ để giữ lại mạng sống, thử hỏi những người ham sống s·ợ c·hết như vậy ở lại Lâm gia có ích gì?”
Lâm Thành hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía đám trung niên lớn tuổi, lạnh giọng nói tiếp.
“Các ngươi nhìn các trưởng bối mà xem, bọn họ vẫn quyết tâm bảo vệ gia đình của chính mình, cho dù có rút sạch máu đến giọt cuối cùng. Bên trong những người này đều có cha chú của các ngươi, ngươi nhẫn tâm để bọn họ xông lên phía trước cản đường kẻ thù? Giúp các ngươi an nhàn chạy thoát?”
“Hãy thử hỏi lương tâm của mình xem, có xứng đáng làm một đấng nam nhi hay không? Cho ta hỏi… Các ngươi tu luyện là vì cái gì?”
Âm thanh chấn rung cả màng nhĩ, khiến cho đám thanh niên kia càng thêm xấu hổ, những lời này thật sâu đánh động trong tâm trí bọn hắn. Bọn hắn cảm giác chính mình hành động hôm nay thật sự là sai lầm.