Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 59: Xử Lý Bố Cục!




Chương 59: Xử Lý Bố Cục!

Quét một lượt những khuôn mặt cùng biểu cảm của từng người, Lâm Thành liền thu hồi khí thế, chậm rãi nói.

“Tu luyện không phải chỉ để giữ mạng sống, mà cũng là bảo vệ thân nhân của chính mình không gặp nguy hiểm, tu vi càng mạnh trách nhiệm của các ngươi cũng càng lớn! Nếu cha mẹ anh em c·hết đi trong tay kẻ thù, lương tâm các ngươi sẽ không thoát khỏi dày vò. Ví dụ như hôm nay toàn bộ những người này an toàn rời đi, một khi Lâm gia thất thủ trên dưới không còn một ai sống sót, thử hỏi trong lòng các ngươi có an tâm?”

“Bọn hắn làm phụ thân dĩ nhiên có trách nhiệm bảo vệ các ngươi, bỏ cả đời vì các ngươi không hề oán than một lời… Tại sao chư vị lại không vì các trưởng bối mà bảo vệ họ?”

Thanh âm tiếp tục vang vọng đánh sâu vào linh hồn bọn hắn, lúc này có không ít người nhìn nhận, trong lòng dâng lên nỗi day dứt, liền chậm rãi bước ra khỏi hàng ngũ, nhìn về một người trong đám trung niên, cúi đầu lên tiếng nói.

“Phụ thân, là ta sai lần này ta sẽ bảo vệ ngươi, cùng người chiến đấu với kẻ địch!”

“Tốt, tốt, tốt… Con trai ngoan của ta…”

Vị trung niên sau khi nghe thấy những lời hắn nói, không khỏi run rẩy một chút thân thể, liền chạy tới đỡ lấy hắn, tròng mắt rưng rưng ngấn lệ nói.

“Phụ thân…”

“...”

Dần dần, có thêm hai mươi người trở lại nhóm bên này, chỉ còn một vài người vẫn đứng y nguyên không động đậy, nhưng trên nét mặt lại hiện lên lưỡng lự.

Lâm Thiên ở trên thấy cảnh này cũng không khỏi cảm khái, không ngờ nhi tử của hắn càng lúc càng trưởng thành, có chút giống với một vị lãnh đạo…



Lâm Thành đưa mắt quét sang đám người còn lại, sắc mặt vẫn một bộ bình tĩnh ung dung, chậm rãi lên tiếng.

“Cho các ngươi nửa giờ suy nghĩ, nếu đổi ý ở lại liền không có xóa tên khỏi gia phả… Còn nếu muốn một mực rời đi, ta cũng không cưỡng ép, sau này Lâm gia cùng các ngươi không quan hệ!”

Ánh mắt Lâm Thành vẫn quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt mọi người, dường như đọc được suy nghĩ của bọn hắn, trong lòng chợt nở một nụ cười nhạt, lại nói.

“Các ngươi đang nghĩ trước sự t·ấn c·ông ồ ạt của Mộc gia và Vương gia, Lâm gia không thể nào đánh bại? Nếu nghĩ như vậy thật sự là sai lầm!”

“Lưu gia bên kia vẫn còn một con ác chủ bài, mà chúng ta Lâm gia cũng có!”

Vừa nói, ánh mắt Lâm Thành chợt nhìn về phía xa xa, trong lòng nhanh chóng hiện lên suy tính.

Tại năm trăm mét phía xa, nơi này vốn là Tàng Thư Viện, trên tầng cao nhất của tòa lầu, một bóng người mặc y phục màu đỏ chói mắt, đang nhìn về phía xa ngoại viện quan sát, trên tay vẫn còn cầm một quyển sách đọc lỡ dở.

“Xa như vậy lại có thể nhìn thấy ta? Xem ra thực lực hắn có tiến bộ!”

Giọng nói mềm mại chợt vang lên, Cố Diệu Nhi cảm thấy hơi bất ngờ, mới có mấy ngày đã phát triển đến tình trạng này.

Điều này làm cho nàng có chút vui mừng, nhưng khi nghĩ đến hắn luyện công pháp kia, sắc mặt lại không dễ chịu chút nào.

“Hừ! Hắn dám luyện công pháp này, ta sẽ cho hắn đội nón xanh!” Cố Diệu Nhi hừ lạnh một tiếng thầm nói, dung nhan xinh đẹp lộ ra một tia ranh mãnh.



Lúc này không khí tại ngoại viện càng thêm nặng nề, nhiều người đều dõi theo ánh mắt nhìn về phía đám thanh niên còn lại, khẩn trương muốn xem xem bọn hắn phản ứng như thế nào.

Trải qua hồi lâu suy nghĩ, cuối cùng cũng có vài người không muốn mất đi thanh danh, liền trực tiếp chọn ở lại chiến đấu, hiện tại chỉ còn hơn mười người là vẫn một mực kiên quyết.

Lâm Thành lặng lẽ nhìn bọn hắn, tiếp tục im lặng chờ đợi thời gian trôi qua.

“Lão tứ, ngươi đi hay là chọn ở lại?” Một người trong số bỗng nhiên lên tiếng hỏi người bên cạnh.

“Ta chọn rời đi, núi cao còn đó sợ gì không có củi đốt? Ta không tin rời đi Lâm gia, liền không còn chỗ dung thân!”

Thanh niên nhân gọi lão Tứ mặt mày kiên định, đáp.

“Vậy ngươi lên đường bảo trọng, ta sẽ ở lại, bởi vì không muốn tiểu Nguyệt nhìn ta bằng ánh mắt lạ lẫm!”

Thanh niên vừa rồi chợt thở dài một hơi, lại nói tiếp.

“Thà c·hết trong vinh quang còn hơn trốn chui trốn lủi mà sống!”

Nói xong, hắn liền nhấc chân đi ra khỏi hàng ngũ, cả người tràn đầy khí thế tự tin, ánh mắt một mảnh tĩnh mịch, chậm rãi tham gia vào nhóm tình nguyện.

Nghe câu này, rất nhiều người không khỏi giật mình sửng sốt, cũng có chút đồng cảm với thiếu niên trước mặt.



Hiện tại phía bên phải chỉ còn duy nhất năm người, năm người này không có ý nghĩ hồi trở lại, bọn hắn một mực giữ vững lập trường của mình. Lâm Thành cũng không có tiếp tục ép buộc, hắn cố gắng tạo sức ép chính là muốn xem thử lòng trung thành của bọn họ đối với Lâm gia như thế nào, xem ra Lâm gia chưa thực sự làm bọn họ tin phục!

Những thanh thiếu niên này từ nhỏ đến lớn chỉ được ăn sung mặc sướng, cho dù có đánh nhau thì cũng chỉ qua loa một hai chiêu thức, chưa bao giờ lâm trận chiến đấu thực thụ. Lúc đối mặt với nguy cơ sinh tử, khó tránh khỏi tâm lý sinh ra sợ hãi.

“Nửa canh giờ đã trôi qua, các ngươi có thể đi!” Nhìn đám người trước mặt một lúc, Lâm Thành lạnh lùng lên tiếng.

Cả năm người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt chắp tay thi lễ với Lâm Thiên cùng toàn bộ mọi người, xem như lời chào cuối cùng, khiến không ít người cảm thấy hoài niệm.

Lâm Thiên cảm thấy một hồi đắng chát, ánh mắt chậm rãi quan sát từng người trong sân, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Sau khi năm người rời đi khuất dạng, Lâm Thành liền quay sang đám người bên dưới quan sát, tính sơ qua tổng cộng cũng hơn hai trăm người, thầm nhẹ nhàng gật đầu hài lòng một chút, sau đó mở miệng nói.

“Đầu tiên đa tạ các vị đã không ngại tính mạng cùng cha con ta chung tay bảo vệ gia tộc, đương nhiên cũng có không ít người có thành kiến với ta, ví dụ như một số người vừa rồi chẳng hạn! Nếu ta không đứng ra khuyên giải, hẳn là số người rời đi vừa rồi không chỉ là năm! Dù sao Lâm gia thế lực yếu ớt, cần nhiều người trợ giúp gia tộc thoát khỏi, ta không thể không đứng ra ép buộc!”

Dừng một lúc, lại nói.

“Dù thế nào, thì trong lòng mọi người vẫn còn vương vấn với gia tộc đã từng chôn nhau cắt rốn như thế này! Rời đi chắc chắn sẽ không nỡ, ngoại trừ năm người kia. Chuyện sinh tử là một chuyện khó tránh khỏi, ta chỉ hi vọng các vị có thể tận lực trợ giúp lẫn nhau trong chiến đấu, tránh t·hương v·ong càng thêm lớn!”

Ngồi một bên nghe Lâm Thành diễn thuyết, trong lòng Lâm Thiên bỗng có chút thư thả, không khỏi thầm khen một tiếng. Mà Lâm Phúc ở bên cạnh cũng hơi kinh ngạc, hắn không ngờ tiểu thiếu gia hôm nay lại có thể nói ra những lời như vậy.

Người bên dưới nghe xong liền rơi vào trầm tư, khiến không khí im lặng triệt để.

“Các ngươi vốn là Lâm gia một thành viên, bảo vệ gia tộc cũng là trách nhiệm của mỗi người, nên cnhớ… Sau lưng từng người đều có gia đình, bạn bè cần bảo hộ. Hãy nghĩ đến lúc đám nữ nhân cùng trẻ em rời đi, trong lòng các ngươi có cảm xúc như thế nào? Chẳng phải là cô đơn, buồn tủi, nhung nhớ? Các ngươi muốn vây quầng bên họ, ít ra phải đem hai nhà đánh đuổi.”

“Nếu hôm nay các vị cùng ta đánh bại hai nhà, ngày sau ta sẽ đem Lâm gia trở thành gia tộc mạnh mẽ nhất, không để ai phải coi thường! Kể cả các gia tộc lớn ở Thiên Đô!”