Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 57: Thế Cục Phức Tạp!




Chương 57: Thế Cục Phức Tạp!

Lấy Mộc gia cùng Vương gia đại cục, dĩ nhiên không thể nào vì Mộc Hi Thần mà lùi bước, có khi còn đem hắn g·iết c·hết! Đây chính là điều mà nàng lo sợ nhất, dù hắn có xấu xa bỉ ổi như thế nào, thì vẫn là đệ đệ ruột thịt của nàng!

Chỉ là… Mộc Vi Vi đã quá đa nghi, bởi vì tại cách đó không xa trong rừng, một thân ảnh rách rưới đang ngồi bệt trên đất thở hổn hển, trên thân hắn còn tỏa ra luồng khí tức màu đen huyền bí. Khuôn mặt vẫn là một biểu cảm không sợ trời không sợ đất, chỉ thấy hắn tay nắm chặt nắm đấm giơ lên cao, nhìn khí thế cuồng bạo phát ra từ trong lòng bàn tay, không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn, nói.

“Ta Mộc Hi Thần cực khổ tu luyện, cũng sắp tới ngày trở về đem Lâm Thành chà đạp dưới chân...”

Thiếu niên này không phải ai khác chính là Mộc Hi Thần của Mộc gia, nhưng trên người lại hiện rõ khí tức khác biệt, tu vi cực kỳ mạnh mẽ so với trước kia, nhìn thoáng qua nguyên khí gia thân của hắn, đây chắc chắn là Nguyên Khí thải độc.

Mà lại là Thải Độc cảnh nhị trọng!

Nếu Mộc Vi Vi nhìn thấy cảnh này, sẽ trực tiếp bị dọa cho sợ hãi, nàng vậy mà so với hắn yếu kém hơn gấp nhiều lần… Hiện tại, Mộc Vi Vi còn chưa biết được chuyện này, nếu biết chắc chắn sẽ không giấu được đả kích trầm trọng.



Lâm gia trung viện.

Lâm Thành vừa từ bế quan xong, trên người hắn lúc này bao phủ một vầng sáng chói rực rỡ, chẳng mấy chốc thu hồi trở vào thể nội. Tại bên trong, lục phủ ngũ tạng lột xác hoàn toàn mới, ngay cả kinh mạch cũng ẩn chứa từng đoạn hoa văn kỳ bí lưu chuyển xung quanh, đây chính là dấu hiệu đã hoàn toàn bước vào Linh Thể nhất cảnh.

Mà nhất cảnh chỉ có thể xuất hiện hoa văn trong một đoạn kinh mạch, cũng tức là phải biến đổi đầy đủ mười hai đoạn mới xem như hoàn thành Linh Thể cảnh tầng thứ, bước vào cấp bậc cao hơn.

Hiện tại, cho dù Thải Độc Cảnh ngũ trọng viên mãn dùng một đòn toàn lực, cũng không thể đem hắn đánh trọng thương, có khi còn đem lực lượng phản chấn ngược lại.



Hắn thu hồi tâm tình kích động, nhanh chóng đứng dậy duỗi người một cái, nhẹ nhàng chỉnh lý y phục một thoáng, sau đó chậm rãi bước ra khỏi phòng.

“Hửm???”

Lúc vừa bước ra khỏi cửa, Lâm Thành chợt kinh ngạc phát hiện, trong trung viện Lâm gia hôm nay vắng đến không hợp thói thường, đổi lại là trước kia, vào giờ này hạ nhân đáng lẽ phải lo dọn dẹp chuẩn bị cơm nước rồi, sao hôm nay lại im ắng như vậy?

Ngay cả một bóng người cũng không thấy, xung quanh sân lá cây rụng đầy vẫn không có ai đến quét dọn… Lâm Thành ngó nghiêng một hồi tìm kiếm, cũng không thấy một người nào xuất hiện, càng làm cho hắn thêm nghi hoặc.

“Chẳng lẽ Lâm gia đại sự sắp tới?”



Dường như Lâm Thành hiểu ra cái gì, kinh ngạc tự hỏi.

Hắn nhanh chóng đi tới đại điện, muốn tìm Lâm Thiên lão gia tử hỏi thăm một hồi, chỉ là khi đi đến nửa đường vô tình bắt gặp nhị trưởng lão Lâm Khải lén lén lút lút đi ra phía sau hậu viện.

Nhìn bộ dáng dường như sợ bị người phát hiện của hắn, Lâm Thành không khỏi nổi lên tò mò, Lâm Khải vốn là trưởng lão của gia tộc, tại sao còn lén lút chạy ra ngõ sau? Chẳng lẽ còn có m·ưu đ·ồ gì?

Lúc Lâm Thành chuẩn bị theo sau hắn, đột nhiên sau lưng vang lên âm thanh trầm thấp.



“Tiểu thiếu gia, ngươi vừa mới xuất quan xong hay sao?”

Nghe âm thanh này, hắn mới kinh ngạc nhận ra, hóa ra là Lâm Phàm đại trưởng lão, liền quay sang chắp tay đối với hắn chào hỏi.

“Đại trưởng lão, ngày an! Đúng vậy, ta vừa mới xuất quan xong!”

“Xem ra khí tức của thiếu gia lại mạnh hơn vài phần, có lẽ ngay cả lão già như ta cũng không bằng!” Lâm Phàm cảm ứng trên người hắn khí tức thần bí, không khỏi chấn động một chút, than thở nói.

“Ha ha… Cái này bỏ qua đi, đúng rồi trưởng lão, không biết hạ nhân đều đã đi đâu rồi? Tại sao lại không thấy một ai?”

Lâm Thành chợt cười gượng một cái từ chối trả lời, sau đó lại hỏi.

“À, bọn họ tối hôm qua đã vội di dời rồi!” Lâm Phàm thở dài một lúc sau đó đáp.

“Di dời? Chẳng lẽ Mộc gia sắp khai chiến?” Lần này đến phiên Lâm Thành kinh ngạc, cũng chỉ có Mộc gia ra tay cho nên Lâm gia mới nhanh chóng di dời toàn bộ hạ nhân bên trong, tránh cho cuộc chiến làm hại đến bọn họ.

Lâm Phàm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó vỗ bả vai Lâm Thành nhỏ giọng nói.

“Vài ngày nữa, chúng ta cùng Lưu gia sẽ t·ấn c·ông Mộc gia và binh đoàn Vương gia! Khi đó t·hương v·ong tất nhiên sẽ rất lớn, e rằng cả Thạch Thành sẽ chìm trong biển máu!”

Sắc mặt Lâm Thành càng trở nên ngưng trọng, hắn cần phải nhanh chóng tìm Lâm Thiên để tìm hiểu ngọn ngành mới được, hắn cảm giác sau trận chiến này, thực lực của Lâm gia sẽ rớt xuống đáy vực, trở thành con mồi cho Lưu gia thâu tóm.

Không phải chuyện tự nhiên nào mà Lưu gia muốn hợp tác cùng Lâm gia chống đối Mộc gia!



“Đại trưởng lão, phụ thân ta giờ ở đâu? Ta cần gặp hắn bàn chút chuyện.” Lâm Thành chợt hỏi.

“Hắn đang ở ngoại viện, đang điểm danh nhân lực ngoài kia, có cần ta đi với ngươi không?” Lâm Phàm suy ngẫm trong chốc lát, liền nói.

“Vẫn là không cần phiền đến ngươi, đa tạ đại trưởng lão!” Lâm Thành lập tức từ chối, sau đó không nói hai lời liền biến mất trong tầm mắt.

Lâm Phàm nhìn bóng lưng Lâm Thành biến mất, bất chợt rơi vào trầm tư, sau đó cũng nhanh chóng cất bước rời đi. Chỉ là bước chân của hắn pha thêm lực lượng, tốc độ càng lúc càng nhanh dần, vẻn vẹn vài hơi thở đã không thấy tăm hơi đâu.

Ngay khi Lâm Phàm vừa đi không lâu, Lâm Thành bất ngờ từ trong góc kiến trúc chậm rãi đi ra, hai tay hắn khoanh lại trước ngực, ngẩng đầu nhìn phương hướng đại trưởng lão rời đi, ánh mắt càng thêm lăng lệ, thì thầm tự hỏi.

“Đại trưởng lão, ngươi rốt cuộc là ai?”

Từ đầu đã nhận ra được sự khác thường của Lâm Phàm, tuy bản thân đại trưởng lão đã che dấu rất kỹ càng, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Lâm Thành. Bởi vì trên người Lâm Phàm có khí tức của tu chân, thân thể cũng đã trải qua Tẩy Tủy, do hấp thu Tẩy Tủy Đan tiến hành gột rửa, dẫn đến nồng đậm đan dược vẫn còn lưu lại mùi hương.

Đối với người tu nguyên dĩ nhiên không thể nào phát giác ra được, đáng tiếc hắn từng là Cổ Linh có thể cảm ứng ra mùi vị khác biệt! Chưa kể Tu Chân đối với hắn không thể nói càng quen thuộc hơn.

Việc Lâm Phàm đại trưởng lão một mực ở tại Lâm gia rốt cuộc là vì cái gì? Lâm Thành thật sự rất muốn biết.

Ngoại viện...

Tại nơi này tập trung rất nhiều người, tổng cộng có đến hơn ba bốn trăm nhân khẩu, đa số đều là thanh niên trai tráng tuổi tầm mười lăm trở lên. Người già trẻ nhỏ cùng phụ nữ đã nhanh chóng rời đi Lâm gia, chỉ còn sót lại những người này, bọn họ muốn ở lại bảo vệ ngôi nhà của chính mình.

Lâm Thiên ở phía xa đưa mắt quan sát đám huynh đệ cùng một số con em ở dưới một lượt, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác cảm khái cùng bất lực. Lâm gia thực lực quá yếu kém tùy tiện có thể bị cuốn vào phân tranh, đây chính là chuyện không thể cứu vãn được. Nếu bọn hắn tồn tại lâu hơn, tương tự như Lưu gia, khi đó thực lực đã đủ mạnh, Mộc gia muốn kéo Lâm gia xuống nước ít ra còn phải suy nghĩ lại.