Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 50: Xuất Chổi Như Thần! Tẩy Tráng Mạng Nhện!




Chương 50: Xuất Chổi Như Thần! Tẩy Tráng Mạng Nhện!

Chưa đợi Vương Bát Khối hồi thần lại, đã cảm nhận kiếm khí xé rách da mặt chém tới, lực lượng lần này mạnh hơn vừa rồi không ít.

Vương Bát Khối kinh hãi thất sắc, vội vã nâng đại đao tiếp tục đón đỡ.

Keng… Keng…

Từng tia lửa lóe lên liên miên, ép sát Vương Bát Khối thu hồi trở về trận đội.

Lưu Ngọc Trâm càng đánh càng hăng, liên tiếp ra từng đón kiếm hiểm, khiến cho đối phương sợ hãi phòng thủ.

Tại bên này, Lâm Thành vừa đánh bay hai tên Thải Độc cảnh đã nhanh chóng g·iết c·hết năm tên Gột Rửa, khoảng cách cùng thùng thảo dược càng ngày càng gần.

Thấy Lâm Thành khí thế mạnh mẽ không dứt, ba cái Thải Độc cảnh còn lại nhanh chóng nhảy vào trận chiến, cuộc chiến lúc này đã trở thành ba đánh một. Lâm Phúc thấy Lâm Thành đối phó ba tên Thải Độc cảnh không rơi xuống hạ phong, xung quanh còn vài hộ vệ Gột Rửa, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.

Không nghĩ tới Lâm thiếu gia vậy mà đã mạnh đến mức này!

Riêng hắn chỉ cùng một tên Thải Độc quấn lấy, có thể nói là nhẹ nhõm nhất trong ba người!

“Đập Ruồi!” Lâm Thành bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cây chổi trong tay dơ thẳng lên cao nhanh chóng đập xuống một cái mạnh mẽ, nhắm thẳng vào một gã Thải Độc Cảnh trước mặt.

“Cương Khí Hộ Thuẫn!” Tên cao thủ này cảm nhận áp bách nặng nề, nét mặt trở nên ngưng trọng chưa từng có, ngay lập tức triệu hồi ra hỗ thuẫn tấm khiên, đem toàn thân thể bao bọc lại thành một đoàn.

Bành!!!

Răng rắc…

Tán chổi đập một cái cự lực, linh nguyên hùng hậu chấn cho tấm khiến vỡ nát hoàn toàn, chưa kịp đợi hắn phản ứng lại, thân chổi mạnh mẽ đánh một cái chí mạng lên trên đỉnh đầu.

Chỉ nghe “Phốc” một tiếng vang rền, đầu lâu của tên này chớp mắt b·ị đ·ánh thụt vào bên trong cơ thể, hoàn toàn không thấy cái cổ của hắn đâu. Máu tươi theo đó ồ ạt chảy ra, lung la lung lay đứng tại không trung, thảm trạng vô cùng kinh khủng, khiến đám người một phen kh·iếp vía.



Thân thể hắn bắt đầu lảo đảo lắc lư vài cái, sau đó ngã xuống đất tuyệt khí bỏ mình, ngay cả đến khi c·hết hắn còn không biết tại sao mình lại c·hết!

“Mộc Chung!” Gã Thải Độc ở bên cạnh chứng kiến đồng bọn bị g·iết, không khỏi bi thống rống to.

Những người còn lại sau khi nhìn thấy một màn đều hít một ngụm khí lạnh, cơn lạnh lẽo chạy dọc trên sống lưng, ngay cả hai Vương gia cao thủ cũng đều kinh hãi nhìn về phía Lâm Thành, trong mắt mang theo thật sâu kh·iếp sợ.

“Xem ra thực lực lại biến thái như thế!” Lâm Thành cũng cảm thấy hơi bất ngờ, chính mình tu vi không ngờ lại mạnh như vậy, một chiêu liền nhẹ nhõm đem Thải Độc cảnh nhị trọng đ·ánh c·hết.

“Tiểu tử này quá tà dị, mọi người cùng ta xông lên g·iết c·hết hắn!”



Thải Độc cảnh tam trọng của Mộc gia hồi thần về sau, nhanh chóng thông tri mấy người còn lại, Lâm Thành thực lực không phải hạng phổ thông Thải Độc có thể đối phó, chỉ cần hợp lực liền dễ dàng hạ sát thủ.

Bốn tên Thải Độc cảnh còn lại cũng ngầm gật đầu hiểu ý, từng người nhanh chóng chia nhau ra bao vây lấy, trong cơ thể lập tức b·ạo đ·ộng nguyên khí, thi triển quyền pháp t·ấn c·ông trực diện vào Lâm Thành.

“Phong Thích Quyền!”

“Liệt Diễm!”

“Hổ Pháp!”

“Trảm Long!”

Bốn chiêu thức đồng thời đánh ra cùng lúc, bao quanh bốn phương hướng đông tây nam bắc, Lâm Thành hoàn toàn nằm tại bên trong tâm vòng tròn.

Đối với các chiêu thức mang tính sát thương nhắm thẳng vào chính mình, hắn vẫn giữ nguyên một mặt bình tĩnh, cây chổi trong tay lại lần nữa huy động.

Linh nguyên cuồn cuộn phóng thích ra toàn thân, khí tức khủng bố thổi bay cả đất bụi, khiến y phục của hắn bay phấp phới. Lâm Thành trầm giọng quát một tiếng, chiếc chổi trong tay nhẹ nhàng xoay tròn một vòng ở trước người, tạo thành cầu vồng lấp lánh chín loại màu sắc.



“Tẩy Trắng Mạng Nhện!”

Bành bành bành bành…

Từng t·iếng n·ổ rung trời đồng thời vang lên, các chiêu thức của Mộc gia cao thủ liền bị hóa giải hoàn toàn, hóa thành vô số pháo hoa, bốn cao thủ Thải Độc bất giác lâm vào hoảng hốt, từ trong ánh mắt của đối phương có thể thấy rõ sự e dè cùng sợ hãi.

Từng người tinh thần đều trở nên ngưng trọng lên, ai nấy tựa như lâm vào đại địch.

“Phế vật!” Vương Bát Khối nhìn thấy mấy tên Thải Độc vẫn không làm gì được tiểu tử kia, ngược lại còn c·hết mất một cái, trong lòng không khỏi buông một tràng nộ khí, tức giận quát.

Nghe được âm thanh mắng chửi của Vương Bát Khối, đám người Mộc gia mặt mo có chút nóng ran, xấu hổ không dám nói gì.

“Đánh với ta còn phân tâm?” Lưu Ngọc Trâm lạnh lùng nói một tiếng, xuất kiếm như gió chém ra một đường bán nguyệt.

Soạt!

“Đỡ lấy ta một đao! Trọng Lực Đao!” Vương Bát Khối hừ lạnh tức giận quát, đại đao trong tay chém tới, hóa thành một thanh đao màu nâu cỡ lớn, rạch một đường dài trong hư không.

Bành…

Thanh âm lại một lần nữa vang dội, kiếm thế của Lưu Ngọc Trâm chớp mắt đã chạm đến đao pháp của Vương Bát Khối, t·iếng n·ổ khiến cho đại địa rung chuyển một chút. Bụi mù vừa tán đi, thân ảnh của nàng thoắt cái đã xuất hiện ở ngay trước mặt, lại là một kiếm chém tới.

Vương Bát Khối sắc mặt chợt biến, nhanh chóng triệu hồi ra hộ thuẫn, một màu nâu tấm khiên bao phủ toàn bộ cơ thể.

Đùng!!!

“Vạn Kiếm Tán Hoa!” Lưu Ngọc Trâm tiếp tục tung ra kiếm quyết, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện hàng vạn cánh hoa màu hồng nhạt, không ngừng đánh úp xuống tấm khiên bên trên.

Bành… Bành Bành…



Vương Bát Khối cảm nhận thật sâu áp bách, những tán hoa này tuy mỏng manh nhưng lại sắc bén và cứng cáp vô cùng. Sau khi bị hộ thuẫn của hắn đánh ra liền quay ngược trở lại tiếp tục t·ấn c·ông.

“Đại Đao Trọng Kích!” Hắn tức giận hét lớn, đại đao trong ty ngay lập tức ném ra khỏi tay, dùng linh hồn lực điều khiển khiến nó lơ lửng ở trên đầu.

Thanh đao theo sự điều khiển của hắn, ngay lập tức bổ mạnh xuống, nhắm thẳng vào nữ tử trước mặt.

Lưu Ngọc Trâm thấy vậy trong lòng cười nhạt một cái, cánh tay mềm mại huy động chốc lát, từng tán hoa trên cao nhanh chóng tập trung lại một chỗ, dung nhập lại tạo thành một tấm khiên chắn.

Bành…

Đại đao ngay lập tức bổ xuống, đánh trên thân tấm khiên do vạn cánh hoa tạo nên, sóng xung kích lan rộng khắp nơi, đem không ít tán hoa nổ tung trên bầu trời, đại đao liền b·ị đ·ánh ngược trở về nguyên chủ.

Nhưng như vậy cũng ngăn chặn được một đòn chí mạng từ Vương Bát Khối, Vương Bát Khối bên này càng là kinh ngạc kh·iếp sợ.

Nhìn đến đám tán hoa đã bị chiêu thức của hắn đánh nổ hơn một nửa, nội tâm cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

“Hừ! Tưởng như thế nào, thì ra vẫn chỉ như vậy!”

Vương Bát Khối lạnh giọng khinh thường nói, lại quên mất từ đầu đến cuối đều là hắn ở thế bị động.

“Vạn Kiếm Tán Hoa! Thức thứ hai!” Lưu Ngọc Trâm không đáp chỉ nhàn nhạt nhìn lấy hắn, môi ngọc khẽ mở.

Vương Bát Khối còn đang không hiểu, đã cảm giác xung quanh bao phủ vô số kiếm khí vô hình, hắn lúc này mới ý thức được nguy hiểm, nội tâm rơi vào sợ hãi tột cùng.

Ngay khi muốn triệu hồi ra tấm khiên, nhưng lúc này đã quá muộn. Kiếm khí vô hình từ bốn phương tám hướng cắt ngang qua thân thể hắn.

Xoẹt!!!

“A…” Vương Bát Khối hét lên từng tiếng đau đớn, chỉ thấy cánh tay bị đường kiếm bén nhọn cắt sâu vào bên trong da thịt, máu tươi liên tục chảy ra. Cơn đau còn chưa dứt, đạo kiếm khí thứ hai đã cắt tới, đem bên hông hắn cắt đứt.

Xoẹt…

“Không!”