Chương 49: Cướp Của!
Đối với cao thủ Thải Độc, Lâm Thành có tự tin đem bọn họ đẩy lùi một hai, còn về Lâm Phúc hẳn là có thể cầm chân hai tên, đợi đem bọn họ áp sát vào số thảo dược, hắn liền nhanh tay đoạt lấy.
Kế hoạch của Lâm Thành tuy không thể gọi là hoàn mỹ, nhưng như vậy cũng được xem là không tồi. Lưu Ngọc Trâm trầm tư một lúc liền đồng ý với kế hoạch này.
Chỉ có Cố Diệu Nhi là không hiển hiện chút nào cảm xúc, kế hoạch bên trong không có tên Cố Diệu Nhi cũng không làm nàng cảm thấy khó chịu, nếu để nàng ra tay mà nói liền nhẹ nhõm giải quyết vấn đề, chỉ là, Lâm Thành không muốn cùng nàng liên quan.
Ổn thỏa xong xuôi mọi việc, Lâm Thành cùng đám người yên tĩnh chờ đợi, chẳng biết từ lúc nào trong tay đã xuất hiện cây chổi, chậm rãi vuốt ve nó một hồi.
Đám người Lưu Ngọc Trâm thấy vậy không khỏi trố mắt kinh ngạc, bây giờ mà còn có tâm tình chải chuốt, chẳng lẽ hắn muốn dùng nó để quét sân?
Tuy thắc mắc nhưng bọn họ cũng không có mở miệng đi hỏi, chỉ lẳng lặng nhìn về con đường phía trước.
Cách đó không xa một đoàn tiểu đội xuất hiện trong tầm mắt, tính đến tổng cộng gần ba mươi người, thấp nhất cũng là Gột Rửa cảnh, trên xe ngựa được chất đầy hai chiếc rương lớn, ẩn ẩn còn tỏa ra mùi hương ngào ngạt.
Bỗng một gã Tạo Đan cảnh ở phía trước, cất cao giọng nói.
“Chỉ còn một giờ nữa là trở về thành, mọi người mau chóng tăng tốc nào!”
Đám thủ hạ của Mộc gia mặc dù không thích Vương gia mấy vị cao thủ, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo, ai bảo bọn hắn có tu vi mạnh mẽ? Bước chân từng người trở nên nhanh dần, vẻn vẹn mười mấy phút đã đi đến bên trong khu vực đoạn Dốc Dài, chỉ cần tiến về phía trước thêm một chút liền tới dòng sông Dinh, đường về Thạch Thánh sẽ không còn xa nữa.
Được một đoạn ngắn, cao thủ Tạo Đan cảnh bỗng nhiên cảm ứng được cái gì, không khỏi lâm vào sững sờ. Phía trước không biết từ đâu nhảy ra một vị tráng hán, trên đầu đeo hắc y khăn trùm không thể nhìn rõ diện mạo, đang chặn ngang lối đi của bọn họ, trên tay còn cầm theo một thanh đao rộng hai tất.
Nhìn khí thế tỏa ra trên thân cũng chỉ là Thải Độc cảnh tam trọng, đám cao thủ Vương gia không khỏi cảm thấy buồn cười, chiếu theo tình hình này hẳn là muốn c·ướp thảo dược. Nhưng lấy tu vi như vậy để đi c·ướp, thật sự là không biết sống c·hết!
“Ngươi là ai? Dám chặn ngang lối đi của bọn ta?”
Một gã Thải Độc của Vương gia lạnh giọng quát.
“Đường này do ta mở, rừng này do ta trồng, muốn đi qua thì phải để lại lộ phí!” Lâm Phúc vác thanh đao trên vai, khẽ tằng hắng vài tiếng vênh váo nói.
“Vậy ngươi muốn lộ phí như thế nào?” Gã Tạo Đan cười khinh thường, hứng thú hỏi.
“Đương nhiên là hai thùng hàng kia!” Lâm Phúc trực tiếp nói, ngón tay chỉ về phía hàng hóa bên trong đám người
Đám cao thủ nghe vậy không khỏi đồng thanh ồ một tiếng kinh ngạc, sau đó là một tràng cười dài vang lên cười nhạo, đây là lần đầu tiên bọn hắn chứng kiến một kẻ không s·ợ c·hết như vậy, dám ngang nhiên chặn g·iết Mộc gia cùng Vương gia cao thủ, trong khi Lâm Phúc chỉ là Thải Độc cảnh mà thôi.
“Ngươi muốn c·ướp hàng? Có phải quá kiêu căng ngạo mạn rồi?” Tạo Đan Cảnh tam trọng Vương Bát Khối lạnh buốt cười một tiếng, âm trầm nói.
“Bớt nhiều lời, mau giao lại lộ phí, sau đó cút!” Con ngươi Lâm Phúc lộ ra hung mang nói, trong lòng ngược lại đổ mồ hôi ròng ròng, mấy chục năm sinh sống hắn chưa từng đối với Tạo Đan cảnh mở miệng chửi bới qua, đây chính là lần đầu tiên.
Tuy có chút lo lắng Tạo Đan cảnh nổi lên sát tâm, nhưng nghĩ lại cảm thấy càng thêm kích thích, có thể đem đám cao thủ Tạo Đan mắng một lượt, trên đời này ngoại trừ hắn ra còn có mấy ai có can đảm như mình?
“Hừ! Cho ngươi ba hơi thở nếu không tránh đường, ta liền đem ngươi g·iết!” Vương Bát Khối lạnh lẽo nói.
“Đại nhân cần gì nhiều lời với hắn, để ta đem hắn g·iết!” Một gã Thải Độc cảnh tam trong nhảy ra nói.
“Vậy hãy nhanh một chút!” Vương Bát Khối trầm giọng lên tiếng.
“Thuộc hạ sẽ không làm đại nhân thất vọng!” Gã cao thủ vừa rồi liền đối với Vương Bát Khối chắp tay vâng lệnh, sắc mặt lạnh lùng quay sang nhìn về phía Lâm Phúc, khí thế trên người đồng thời bạo phát đi ra.
Ngay lúc gã cao thủ cùng Lâm Phúc sắp sửa giao tranh, bên hông tiểu đội bất chợt vang lên từng luồng gió rít, cú đánh bất ngờ này làm cho toàn bộ mọi người trở tay không kịp.
“Khốn kiếp có phục kích, mọi người cẩn thận!” Cao thủ Tạo Đan cảnh ở phía sau thần sắc trở nên thất kinh, lập tức muốn ra tay đánh chặn. Nhưng tốc độ ra đòn của đối phương quá nhanh, hắn muốn ngăn cản đã không còn kịp. Hai tên Thải Độc cảnh thủ hộ ở vòng ngoài liền b·ị đ·ánh bay ra xa, thân thể nặng nề ngã xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết.
Lâm Thành mang hắc y che mặt đánh ra một kích thành công cũng không nhìn hai tên vừa rồi, mà nắm chặt cây chổi trong tay, nhanh chóng xâm nhập vào trận địa.
“Quét Rác!” Chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng, v·ũ k·hí trong tay đánh ngang một đường cong, cuồn cuộn linh nguyên nhả ra luồng sóng xung kích, đem đám Gột Rửa cảnh đánh đến lung lay thất thiểu.
“Mau, mau đem hắn g·iết!” Vương Bần Tạo Đan cảnh cao thủ bỗng nhiên hét lớn, thân thể nhanh chóng lao đến bên cạnh Lâm Thành, muốn trực tiếp bắt lấy tiểu tử này chém g·iết.
“Đi c·hết đi! Bạo Quyền!”
Áp sát đối phương lúc, Vương Bần liền tung nắm đấm nhắm thẳng vào đầu lâu của Lâm Thành, hắn muốn dùng một quyền này để nhất kích oanh sát.
“Thủy Linh Quyết!” Bỗng nhiên, một âm thanh thanh thúy vang lên bên tai, chỉ thấy nguyên khí màu xanh cuồn cuộn hóa thành hai dòng lốc xoáy nước, nhanh chóng đem chiêu thức của Vương Bần ngăn cản.
Bành…
Lốc xoáy bị quyền pháp đánh cho nổ tung giữa bầu trời, nhưng vì vậy cũng đã đem chiêu thức của Vương Bần phá giải hoàn toàn.
Ánh mắt Vương Bần lộ ra tia kinh ngạc, nhanh chóng kéo giữ khoảng cách nhìn chằm chằm vào đối phương, nhận thấy là một nữ nhân tầm hai mươi lăm hai mươi sáu trở lên, Vương Bần không khỏi chấn kinh một mặt,
Nữ tử này không phải ai khác chính là Tiểu Nguyệt, chỉ thấy nàng mặt không đổi sắc nhìn lấy Vương Bần, chậm rãi nói.
“Muốn g·iết hắn, phải xem ta có đồng ý hay không?”
“Thì ra các ngươi sớm đã có chuẩn bị, tốt lần này đem toàn bộ g·iết!” Vương Bần khóe miệng khẽ nhếch, cười lạnh nói.
Hắn cảm ứng được tu vi của Tiểu Nguyệt cũng chỉ là Tạo Đan cảnh nhị trọng, so với chính mình phải yếu hơn rất nhiều, lòng tràn đầy tự tin, có thể đem nàng ta đánh bại trong vòng vài chiêu.
Vương Bát Khối chứng kiến cũng kinh ngạc không kém, nhìn tình thế trước mắt liền hiểu được ý đồ của đám người này, chỉ là hắn cảm thấy vô cùng tò mò, những người này rốt cuộc là ai? Tại sao phải nhắm vào thảo dược của Vương gia?
Mặc kệ lý do gì, thời gian hiện tại vô cùng gấp rút, trước tiên cần đem đám người này xử lý sau đó tính sau!
Vương Bát Khối âm thầm nghĩ, trong người liền sinh ra cỗ sát khí mãnh liệt.
“Bán Nguyệt Trảm!”
Bỗng dưng, một nguồn nguyên khí hùng hậu t·ấn c·ông về phía hắn, khiến cho toàn thân lông mao dựng đứng, khí tức t·ử v·ong bao trùm toàn bộ đại não, Vương Bát Khối thất thố lui ngược về sau, rút thanh đao ra nắm chặt trong tay vội vàng chém tới.
“Kịch Liệt!”
Bành…
Hai đạo đao kiếm khí v·a c·hạm cùng nhau, vang lên một hồi t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc, Vương Bát Khối bị dư chấn đánh cho lui ngược về sau vài bước, sắc mặt hiện rõ ngưng trọng.