Chương 4: Lưu Gia Dược Quán.
Lần này Lâm Thành ra khỏi phòng, chính là muốn gặp mặt Lâm Thiên lão gia tử, hắn muốn mặt dày mày dặn xin ít tiền tiêu vặt.
Kết quả bị Lâm Thiên mắng té tát cho một trận, còn dọa đuổi ra khỏi Lâm gia nếu như tái phạm như cũ, khiến cho Lâm Thành buồn bực không thôi.
Đây rõ ràng là oan, con trai ngươi gây sự đâu phải ta gây sự? Lâm Thành chỉ có thể nuốt vào trong bụng không có dám nói ra, dù có nói cũng không ai tin tưởng.
Tuy là bị Lâm Thiên mắng một trận, nhưng vẫn đưa cho hắn hai trăm kim tinh, dựa vào trí nhớ nguyên chủ mới biết được số kim tinh này cũng tương tự tiền tệ Việt Nam đồng ở Địa Cầu. Hai trăm kim tim bằng một năm ăn uống của cả một gia đình bình thường bốn người cộng lại, dĩ nhiên không phải là một con số nhỏ.
Lâm Thành cầm hai trăm kim tinh trong tay, hắn dự định sẽ đi vòng quanh Thạch Thành mua một ít đồ vật cần thiết, chỉ là không biết nơi đây có bán những thứ hắn cần hay không.
"Tiểu Đô! Trong thành nơi nào có bán thảo dược?"
Hắn quay sang nhìn hộ vệ bên cạnh hỏi.
"Thiếu gia, hướng về phía tây thành nơi đó có bán, nhưng thuộc khu quản hạt của Lưu gia! Chẳng lẽ ngài muốn chạy tới đó sao?"
Tiểu Đô nhanh chóng trả lời, còn không quên dùng ánh mắt tò mò nhìn Lâm Thành dò hỏi.
"Phải! Ta muốn mua ít đồ vật!"
Lâm Thành gật đầu nói, những thứ này đều là những vật liệu quan trọng, chủ yếu hắn muốn chế tạo dịch dược.
Tiểu Đô kinh ngạc nhìn tiểu thiếu gia nhà mình, có chút không tin hỏi lại.
"Thiếu… Thiếu gia! Ngươi còn dám chạy tới Lưu gia địa bàn, không sợ lại b·ị đ·ánh sao?"
Nghe hộ vệ nói Lâm Thành đột nhiên có chút sững sờ, nhưng sau khi xâu chuỗi lại toàn bộ, hắn mới nhớ ra nguyên do. Thì ra hai năm trước, Lâm Thành nguyên chủ bởi vì hống hách ngang ngược, chạy đến quầy quán của Lưu gia trêu ghẹo các cô gái bên trong, khiến cho nhị thiếu gia Lưu gia Lưu Khánh Thành tức giận, đem Lâm Thành đánh đến kêu cha gọi mẹ. Còn đe dọa nếu dám bén mảng tới đây q·uấy r·ối sẽ chặt gãy hai cái giò của hắn, cũng vì sợ hãi mà từ đó đến nay, Lâm Thành không dám chạy đến địa bàn Lưu gia quậy phá.
Hiểu thông mọi chuyện về sau, Lâm Thành chỉ biết lắc đầu ngao ngán, xem ra tên này thật sự không tốt lành, dù có c·hết cũng đáng. Nhưng hiện tại Lâm Thành vốn là từ Địa Cầu xuyên qua, không cùng nguyên chủ dính líu quan hệ, chỉ thấy hắn đối với Tiểu Đô ném cái ánh mắt, nói.
"Ta đến đó cần mua đồ, sẽ không làm những chuyện thất đức, ngươi yên tâm!"
Sau đó còn trịnh trọng vỗ bả vai Tiểu Đô vài cái.
"Dẫn đường!"
"Vâng… Thiếu gia!" Tiểu Đô gạt bỏ suy nghĩ tiêu cực ra đằng sau, nhanh chóng theo Lâm Thành hướng về phía tây Thạch Thành.
Không đến nửa giờ, Lâm Thành cuối cùng cũng đi tới nơi, nhìn hai bên đường nhộn nhịp người qua lại, liền không khó đoán ra đây chính là phiến chợ nhỏ, hai bên mọc đầy cửa hàng chuyên buôn bán dược phẩm thiết yếu, thậm chí từ xa hắn có thể ngửi được mùi thảo dược nồng nặc truyền tới.
"Nơi này đúng là có thảo dược!" Lâm Thành có chút chờ mong, ngay lập tức lựa chọn một gian hàng lớn nhất bước vào, dựa theo kinh nghiệm, các cửa hàng lớn sẽ có rất nhiều thảo dược quý.
Bên trong quầy hàng là một người trung niên, mặc y phục màu lam cũ kỹ, sau khi nhận thấy có người tiến vào quán. Nhìn kỹ phát hiện là một vị công tử mặc bạch y, đằng sau còn mang theo hộ vệ, dựa theo cách ăn mặc liền đoán hẳn là vị thiếu gia của gia tộc nào đó trong thành đi ra, ngay lập tức nở một nụ cười tươi, sau đó lên tiếng chào hỏi.
"Công tử, ngài muốn mua vật liệu nào? Chỗ ta có rất nhiều thảo dược quý hiếm, tỉ như Hà Thủ Ô bảy mươi năm, Nhân Sâm một trăm năm… Đầy đủ ngài lựa chọn!"
"Chỗ ngươi có Linh Minh Thảo, Hoàn Hồn Thảo, Khúc Đỗ Thảo hay không?"
Lâm Thành nhẹ nhàng gật đầu, hắn đưa mắt nhìn chung quanh cửa hàng một lượt, sau đó mới mở miệng lên tiếng hỏi chưởng quỹ. Những vật liệu trên không phải là loại cấp bậc cao cấp, tại địa cầu chỉ là hạng phổ thông mà thôi, tùy tiện cũng chộp được một nắm. Chỉ là không biết nơi này có ba loại thảo dược kể trên hay không thôi!
Chưởng quỹ cảm thấy đầu đầy dấu chấm hỏi, ba loại thảo dược Lâm Thành kể ra hắn chưa từng nghe nói qua lần nào, không khỏi nghi ngờ hỏi lại.
"Khách nhân, có phải ngươi đọc lộn tên thảo dược hay không? Ta làm buôn bán nghề này cũng mấy chục năm còn không biết có ba loại đó!"
"Ngươi thật sự không biết?"
"Vâng! Ta thật sự không biết!" Chưởng quỹ liên tục gật đầu đáp.
"À!" Lâm Thành ngược lại không có bao nhiêu kinh ngạc, tên thực vật giữa địa cầu và thế giới này đương nhiên sẽ không giống nhau, có khi còn không có ba loại trên sinh sống. Hắn chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, nếu không có ba loại thảo dược này, liền có thể đi dạo xem xét một hồi, để xem dược thảo nào phù hợp.
"Vậy để ta đi tham quan một lượt xem sao!" Lâm Thành khẽ nói.
"Vâng! Khách quan cứ tự nhiên!" Chưởng quỹ vui vẻ đáp.
Lâm Thành mang theo Tiểu Đô quan sát từng kệ hàng, đi tới đâu liền cầm thảo dược đưa lên mũi ngửi tới đó, cảm thấy mùi vị không hợp liền đem nó đặt về chỗ cũ.
Tiểu Đô ở bên cạnh cũng cảm thấy nóng ran khuôn mặt, vô cùng khó hiểu với hành động của Lâm Thành, trong lòng có chút bồn chồn lo lắng.
Thiếu gia nói sẽ không quậy phá, nhưng đi mua thảo dược lại cầm từng cây ngửi mùi hương, đây không phải là cố ý gây sự à?
Tuy Tiểu Đô chỉ là hộ vệ nhưng tu vi đã đột phá tới Gột Rửa cảnh tam trọng, trong khi hắn chỉ có hơn hai mươi sáu tuổi, cũng được coi là cao thủ nhị lưu tại trong thành. Đã từng theo chân các trưởng lão ra ngoài tiếp xúc với rất nhiều thương lái, thấy được đám thương nhân cách lựa chọn thảo dược như thế nào, đa số thảo dược sẽ bảo quản trong một khung gỗ đặc biệt, ngăn cách mùi hương thoát ra ngoài làm giảm đi dược lực vốn có của nó.
Trong quầy hàng này hiển nhiên cũng bảo quản thảo dược tương tự, mỗi một cây đều đóng hộp rất kín, bên ngoài là lớp kính trong suốt. Hiện tại, Lâm Thành vậy mà lại ngang nhiên mở ra hộp gỗ, còn cầm thảo dược trên tay đưa lên mũi ngửi ngửi, trong đầu Tiểu Đô lúc này cảm thấy ngại ngùng thay.
Hắn quay sang nhìn gã chưởng quỹ bên cạnh, phát hiện khuôn mặt của lão ta trông rất xấu xí, biểu cảm vô cùng khó coi.
"Thiếu… Thiếu gia…"
Tiểu Đô sốt ruột kéo góc áo Lâm Thành nhỏ giọng ra hiệu.
"Hửm?"
"Khách nhân, ngài không thể mở ra từng loại thảo dược được, như vậy sẽ làm giảm chất lượng của nó!"
Lão chưởng quỹ sốt ruột lên tiếng.
Lâm Thành nghe vậy có chút ngạc nhiên, liền nghi hoặc hỏi hắn một câu.
"Là ai nói cho ngươi thảo dược không được để bay mùi?"
Nhận thấy ánh mắt chưa trải sự đời của thiếu niên, Lưu gia Chưởng quỹ có chút tức giận, càng khó chịu hơn với câu hỏi ngớ ngẩn của Lâm Thành. Vốn muốn định mở miệng trách cứ, nhưng nghĩ lại bản thân làm nghề này mấy chục năm, còn không thể nhịn được? Hắn đành cố giữ bình tĩnh hỏi lại.
"Khách quan hẳn là lần đầu đi mua thảo dược?"
"Phải!"
Lâm Thành vẫn gật đầu thật thà đáp, sự thật thì đúng là lần đầu hắn đến đây mua đồ, hay nói cách khác chính là từ lúc hắn xuyên không qua.
"Nể tình khách quan không biết, ta chỉ nhắc nhẹ một câu, sau này đi mua thảo dược không được mở hộp ra, nếu không hương thơm bay ra ngoài làm mất giá trị của nó!"
Lão chưởng quỹ chậm rãi nói, sau đó nhanh tay đem toàn bộ số hộp mà Lâm Thành mở ra rồi đóng lại, sắc mặt cũng vì vậy mà hòa hoãn hơn nhiều.
"Đây là lần đầu ta mới nghe thảo dược phát tán hương thơm còn giảm dược lực!"
Nghe vậy, Lâm Thành bỗng nhiên cười một tiếng nói.