Chương 47: Nam Nhi Không Tính Thiệt Thòi Trước Mắt!
"Mợ nó…"
Hắn phẫn nộ mắng to một tiếng, trải qua hai kiếp làm người bản thân chưa bao giờ bị như thế này, lần này khiến cho hắn vô cùng mất mặt, vội vàng bật người ngồi dậy muốn cùng Cố Diệu Nhi liều mạng.
Chỉ là hắn còn chưa có cơ hội xuất thủ, đã bị Cố Diện Nhi lao vào dùng tay chân đánh đấm túi bụi, đem Lâm Thành làm như một bao cát đồng dạng.
Lâm Thành nghẹn khuất đến cực điểm, lúc muốn điều khiển linh nguyên trong cơ thể, liền phát hiện thể nội bên trong đã bị nàng dùng trận pháp phong bế tạm thời. Chỉ có thể bất lực đưa tay ra đón đỡ, trong lòng cảm thán chính mình một đời uy phong, nay lại phải ngậm đắng nuốt cay bị ăn đòn.
Nếu không phải tu vi hắn còn quá yếu ớt, Cố Diệu Nhi làm sao có thể hạ thủ thành công? Chỉ trách chính mình thấp hơn nàng hai đại cảnh giới lớn, muốn đem nàng đánh ngược dĩ nhiên là chuyện không thể nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ra tay tàn nhẫn.
Không thể không nói, dáng người Cố Diệu Nhi tuy mỏng manh yếu ớt nhưng ra đòn ngược lại vô cùng thô bạo, đem hắn đánh cho trời đất quay cuồng.
Lâm Thành hận đến nghiến răng nghiến lợi, lôi ra mười tám đời tổ tông nhà nàng hỏi thăm một lượt, trong lòng âm thầm thề đợi khi tu vi đủ mạnh sẽ đem mối thù này đòi lại.
Trải qua vô số quyền cước, Cố Diệu Nhi mới nguôi ngoai một chút tức giận liền rời đi trên thân Lâm Thành, chỉ thấy nàng chậm rãi uốn éo một chút cơ thể, một bộ than trách.
“Thân thể này thật yếu, chỉ đánh đấm vài cái đã thấy mỏi cả người!”
Nói xong còn không quên liếc mắt nhìn Lâm Thành một cái đầy trêu tức, lông mi xinh đẹp nhếch lên, ngạo kiều nói.
“Đây là kết cục dám bật lại ta, đừng tưởng chuyển sinh rồi dựa vào trí nhớ chưa hồi phục liền muốn thay đổi tính tình!”
Lâm Thành tựa như ăn phải mướp đắng, sắc mặt vô cùng khó coi, nam nhi không tính thiệt thòi trước mắt, coi như nàng mạnh hắn không thể làm gì nàng được. Đợi tu vi đại thành nhất định sẽ bắt nàng phải trả gấp mười lần hôm nay.
“Còn không chịu đứng dậy? Muốn nằm lì ra đó hay sao?”
Thấy Lâm Thành nằm im trong đống gỗ nát không ra, nàng chợt lạnh giọng quát.
Lâm Thành chỉ có thể bất đắc dĩ lê lết thân thể đi ra, vẫn không phục hừ lạnh nói.
“Hừ! Chuyện hôm nay ta sẽ nhớ kỹ!”
Không ngồi dậy thì thôi, vừa ngồi dậy đã cảm giác toàn thân đau nhức, khiến cho hắn đau đến nhe răng trợn mắt, thầm mắng cô nàng này ra tay thật tàn nhẫn!
Lâm Thành cũng có đôi chút đồng cảm với cái tên Diệp Thành kia, chắc kiếp trước bị Cố Diệu Nhi h·ành h·ạ đến sống dở c·hết dở. Cho nên sau khi chuyển sinh mới vội vàng tìm cách thoát khỏi nàng ta, nếu đổi lại là hắn khi đó cũng sẽ làm tương tự như Diệp Thành.
Nam nhi thà c·hết oanh oanh liệt liệt trên chiến trường, chứ không thể nào c·hết oan ức trong tay đạo lữ!
“Tính tình ngươi cứ như vậy ngang ngược có lẽ sẽ còn ăn đòn dài dài!” Cố Diệu Nhi bỗng nhiên xoa xoa lòng bàn tay, âm thanh băng lãnh nói.
“Ta nói rồi, ta không phải Diệp Thành, ngươi cái nữ nhân không biết lý lẽ này!” Lâm Thành tức đến nổ đom đóm, trên đời này sao có nữ nhân vô lý như thế?
“Hừm! Trên đời này chỉ có hai chúng ta mới có thể chuyển sinh, không phải ngươi Diệp Thành thì là ai? Ngươi tưởng ai cũng có thể nhẹ nhõm c·hết đi rồi giữ ký ức xuyên qua hay sao?”
Cố Diệu Nhi vẫn không tin, nghiêm túc nói.
“Không nói với nữ nhân không biết lý lẽ, mau trở về nhà đi, ta còn đi ngủ!” Lâm Thành cảm thấy bất lực, nhấc cánh tay yếu ớt ra hiệu một cái tiễn khách.
Nhưng mà Cố Diệu Nhi vẫn không có nghe theo, trực tiếp nhảy lên giường của Lâm Thành nằm, khiến cho hắn kinh ngạc mở to mắt, trợn trắng mắt hỏi.
“Ngươi đang làm gì?”
“Thì đi ngủ, không phải ngươi nói muốn ngủ sao?” Cố Diệu Nhi vô tư hỏi.
“Đúng, nhưng là ta muốn đi ngủ không phải ngươi, mau trở về phòng của ngươi đi!” Sắc mặt của hắn lộ ra vẻ khó coi, nổi giận đùng đùng nói.
“Bớt nhiều lời, còn muốn tiếp tục ăn đòn sao?” Nàng bỗng gằn giọng nói, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh roi dài, Lâm Thành nhìn thấy chợt nghĩ đến cảnh tượng phía sau, sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Chỉ có thể mặc kệ nàng, nhanh chóng dọn dẹp đ·ống đ·ổ n·át sau đó lựa chọn một góc ngồi tĩnh dưỡng thương thế, trận pháp phong bế của Cố Diệu Nhi chỉ có hiệu nghiệm trong mười phút, qua mười phút hắn có thể vận chuyển được linh nguyên trong cơ thể.
Những vết bầm tím khắp nơi nhanh chóng được hồi phục, thậm chí có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cố Diệu Nhi ở một bên chứng kiến không khỏi lâm vào kh·iếp sợ, tốc độ hồi phục của Lâm Thành nhanh đến kinh ngạc, tuy chỉ là v·ết t·hương ngoài da nhưng ít nhất cũng phải mất một hai ngày, đằng này hắn chỉ dùng vẻn vẹn vài hơi thở.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng nàng vẫn chắc chắn Lâm Thành chính là Diệp Thành chuyển sinh!
Trải qua một đêm không yên tĩnh, việc đầu tiên sau khi Lâm Thành tỉnh lại chính là rời đi Lâm gia, tiến thẳng về tòa tửu lâu hôm trước. Hôm nay là ngày Mộc gia vận chuyển đại lượng thảo dược, bên cạnh hắn còn có Lâm Phúc tam trưởng lão. Mới tờ mờ đã sáng chạy tới phòng của hắn gõ cửa, khiến cho Lâm Phúc cực kỳ phiền muộn.
Không lâu sau Lưu Ngọc Trâm cùng Tiểu Nguyệt cũng xuất hiện tại tửu lâu, trên người nàng mặc y phục màu trắng, dung nhan xinh đẹp càng khiến nàng thêm thanh thuần thoát tục, Lâm Thành nhìn thấy không khỏi cảm thán một hồi.
“Lâm công tử!” Vừa gặp Lâm Thành, Lưu Ngọc Trâm đã lên tiếng chào hỏi.
Lâm Phúc ở bên cạnh cũng một phen kinh ngạc, dọc đường đi Lâm Thành luôn nói có Lưu gia đại tiểu thư trợ giúp, hắn vẫn không tin tưởng lắm. Cho đến khi gặp mặt mới nhận ra Lâm Thành không hề nói dối. Trong lòng hắn không khỏi tò mò, tiểu thiếu gia cùng Lưu Ngọc Trâm rốt cuộc là khi nào quen biết nhau?
“Lưu cô nương! Mấy ngày không gặp tinh thần càng thêm sáng lạn, dung nhan cũng ngày một xinh đẹp hơn!” Lâm Thành khẽ cười nói.
“Công tử quá khen! Hiện giờ chúng ta có thể lên đường chứ?” Lưu Ngọc Trâm cười một cái ngọt ngào, hỏi.
“Tốt! Cũng nên xuất phát rồi!” Hắn gật đầu đáp.
“Diệp… À Không! Lâm Thành đứng lại!”
Đúng lúc này, một âm thanh thanh lãnh vang lên bên tai, khiến cả bốn người sững sờ kinh ngạc. Lâm Thành ngược lại cảm thấy phiền não vô cùng.
Chỉ thấy trước mặt một thân ảnh thướt tha đang chạy tới, tốc độ không thể nói là nhanh nhưng bước chân phù phiếm ung dung làm cho Lưu Ngọc Trâm cảm thấy áp lực.
Nhìn thấy người tới là một nữ nhân xinh đẹp, khí chất tương đương cùng nàng, Lưu Ngọc Trâm không khỏi tò mò nhìn về phía Lâm Thành.
“Lâm Thành! Mới sáng sớm vội vã chạy đi là không muốn nhìn thấy ta?” Cố Diệu Nhi vừa chạy tới, phát hiện bên cạnh Lâm Thành có một mỹ nữ đứng chung, sắc mặt bỗng chốc khó coi, tựa như lâm vào đại địch, đối với Lâm Thành gằn giọng hỏi.
“Cô nàng! Ngươi đừng có theo ta mãi được không? Thật sự là phiền phức!” Lâm Thành khó chịu nói, có nàng theo đuôi khiến hắn không thể làm được chuyện gì.
“Phiền phức? Hừ! Mới đó đã có tình nhân lại không xem ta ra gì?” Sắc mặt Cố Diệu Nhi bỗng chốc lạnh xuống, kéo toàn bộ không gian hạ xuống mức thấp nhất.
Lâm Phúc cùng hai người Lưu Ngọc Trâm cảm giác không rét mà run, nhất là Lưu Ngọc Trâm, nàng cảm nhận áp bách rõ ràng nhất, trong lòng dâng lên kinh hãi tột độ, bởi vì người Cố Diệu Nhi nhắm vào chính là bản thân nàng cùng Lâm Thành.