Chương 46: Nữ Nhân Cường Hãn.
Ngoại trừ Cố Diệu Nhi ra vẫn còn gã đạo lữ tên Diệp Thành, cả hai cùng nhau sử dụng bí pháp xóa bỏ dấu ấn của Luân Hồi Lộ, trực tiếp mang theo ký ức xuyên qua hư không, với hy vọng chuyển sinh sống lại tiếp tục tu luyện, đợi ngày sau trở về đem mối thù hoàn trả.
Chỉ có điều, Diệp Thành may mắn hơn nàng đôi chút, sau khi xuyên qua liền tìm thấy thai nhi thích hợp, đành lựa chọn cùng nàng tách rời rồi rời đi, trước khi đi vẫn không có nói cho nàng biết nơi hắn muốn chuyển sinh.
Khiến cho nàng tìm kiếm hắn mấy chục năm qua, cho đến khi vô tình gặp phải Lâm Diệu Nhi bị người khác chuốc xuân dược tại một năm trước. Vì giữ lấy trong sạch, Lâm gia đại tiểu thư cắn răng nhịn xuống dục hỏa trong lòng, kết quả bị phản phệ mà c·hết. Nhờ vậy mà Cố Diệu Nhi mới có cơ hội đoạt xá, sau đó đem linh hồn của nàng chậm rãi cắn nuốt.
Trong vòng nửa năm Cố Diệu Nhi một mực tu luyện, sau khi tu vi đại thành liền tìm những kẻ đã hãm hại Lâm Diệu Nhi, đem toàn bộ bọn chúng g·iết sạch. Hoàn thành báo thù về sau, nàng dựa theo ký ức của nguyên chủ chạy trở về Lâm gia, một phần là muốn nhờ thế lực tại đây tìm kiếm tung tích của Diệp Thành, phần còn lại chính là giúp Lâm Diệu Nhi chăm sóc mẫu thân nàng.
Đoạn về sau, Cố Diệu Nhi không còn nói hắn cũng biết được, chính là vô tình gặp phải bản thân hắn còn lầm tưởng rằng Lâm Thành chính là Diệp Thành chuyển sinh qua, cho nên nàng mới dùng linh hồn lực theo dõi.
Nghĩ đến, Lâm Thành không khỏi cảm thấy buồn cười, trên đời này đúng là chuyện lạ gì cũng có thể xảy ra, vốn tưởng chỉ bản thân mới được xuyên không, không ngờ hôm nay gặp được hai cái, cũng trực tiếp đánh vỡ nhận thức của hắn.
Lâm Thành vẫn có chút đồng cảm với nàng, cảm giác bị người hãm hại là như thế nào hắn đều hiểu rõ. Không khỏi thở dài một hơi, tâm trạng bỗng chốc rơi vào suy tư cùng cảm thán, trước kia chẳng phải bản thân cũng bị đám cao thủ Tu Chân và Dị Năng dùng mưu kế g·iết c·hết hay sao? Nghẹn khuất mà c·hết dưới tay bọn họ, điều này dấy lên phẫn nộ cùng oán hận trong lòng.
Nhận thấy tâm cảnh Lâm Thành thay đổi, Cố Diệu Nhi càng thêm khẳng định hắn đã khơi dậy một chút ký ức, xác thực hắn chính là Diệp Thành chuyển sinh không sai. Tinh thần của nàng càng thêm phấn chấn, đôi mắt đẹp không khỏi nhìn về phía nam tử anh tuấn bên cạnh, mong chờ hỏi.
"Ngươi đã nhớ ra điều gì hay sao?"
"À! Ta vừa nghĩ đến một chuyện!" Lâm Thành gật đầu đáp, trong mắt chợt lóe lên một tia hàn mang lạnh lùng, chỉ là rất nhanh liền biến mất.
"Vậy có nhớ ra cái tên Cố Diệu Nhi hay không?" Cố Diệu Nhi kìm nén cảm xúc trong lòng, vội vã hỏi.
"Này… Ta không nhớ có cái tên Cố Diệu Nhi, chắc ngươi nhận nhầm rồi!" Lâm Thành chỉ biết bất đắc dĩ nói.
Hắn thật sự không có biết nàng, càng chưa gặp qua lần nào thì làm sao mà nhớ được chứ? Minh Châu Đại Lục xa lạ này hắn còn chưa có đi qua!
"Không nhớ?" Cố Diệu Nhi một hồi ngây ra, lẩm bẩm.
"Không nhớ! Ta tên là Lâm Thành không phải Diệp Thành kia của ngươi!"
Lâm Thành buồn bực nói, sau đó đứng dậy phủi đít định rời đi, bỗng nghe âm thanh của nàng chợt vang lên gắt gỏng, ngữ khí càng thêm chắc chắn.
"Ta biết, ta biết ngươi còn chưa có khôi phục ký ức, đợi ngươi khôi phục rồi liền sẽ nhớ ra ta là ai!"
"Ta tu luyện khác biệt, không giống với các ngươi, làm sao có thể là Diệp Thành?" Lâm Thành cực kỳ bất lực, chậm rãi giải thích.
"Chuyển sinh qua liền có thể lựa chọn tu luyện, điều này không phải sao?"
Cố Diệu Nhi vẫn đinh ninh nói.
Mợ!
Lâm Thành nghe vậy, nội tâm thầm mắng một tiếng chửi tục, hắn thật không biết phải đối phó với nàng như thế nào, chẳng lẽ phải moi toàn bộ hình dáng linh hồn ra cho nàng xem? Điều này càng không được, đem linh hồn của mình tách ra chẳng khác nào tự kết liễu chính mình?
Mặc kệ nàng muốn gào thét công nhận cỡ nào, hắn lúc này chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi, tức giận phủi mông rời đi.
Cố Diệu Nhi ngoan cố không rời nước bước, lẽo đẽo theo sau hắn, lúc đến căn phòng trực tiếp đẩy cửa bước vào, dù biết phòng này vốn không phải của nàng.
Lâm Thành thấy vậy lập tức tức đến nổ phổi, lớn tiếng nói.
"Này! Sao ngươi cứ theo ta mãi thế?"
"Ta cứ theo chờ đến khi ngươi hoàn toàn nhớ ra!" Cố Diệu Nhi một mặt bình thản đáp.
"Ngươi nữ nhân thật phiền phức!" Lâm Thành cảm thấy phiền muộn, không biết từ đâu ra một nữ nhân một mực nhận hắn làm đạo lữ ở kiếp trước theo sát phía sau không rời.
"Mau đi ra khỏi phòng ta!" Lâm Thành lần này thật sự tức giận, nói.
"Hừ! Trước kia ngươi đâu có dám nói như vậy với ta, chuyển sinh rồi liền dám bật ngược?" Cố Diệu Nhi sắc mặt chuyển lạnh, nhớ kiếp trước Diệp Thành một mực ngoan ngoãn đường nào, hôm nay lại dám cùng nàng lớn tiếng ra lệnh, khiến cho nàng không thể nào không tức giận. Khí tức quanh thân cuồn cuồn lao ra, đem Lâm Thành chấn đến bay ngược vào vách tường bên cạnh.
Lâm Thành đánh bay về sau, kinh ngạc nhìn Cố Diệu Nhi đang hừng hực lửa giận, trong đầu hắn có chút không rõ, rốt cuộc hắn chọc giận nàng khi nào?
Kinh ngạc một lúc, hắn liền trực tiếp bạo nộ, Chân Linh cảnh mạnh mẽ bạo phát, toàn lực một quyền đánh cận chiến cùng Cố Diệu Nhi.
"Diệt Vương Quyền!"
"Hừ! Dám ra đòn với ta?"
Thấy Lâm Thành không yếu thế, Cố Diệu Nhi liền nổi giận đùng đùng, tay ngọc tùy tiện đánh ra một chưởng, nhanh chóng đem quyền pháp của Lâm Thành hóa giải.
Bành!
Bạch bạch bạch…
Tiếng nổ chói tai vang lên, Lâm Thành không khỏi kinh hãi thất sắc, liên tiếp lui ngược về sau hơn mười bước. Đợi hắn hoàn hồn lại đã phát hiện Cố Diệu Nhi xông tới trước mặt, nắm đấm siết chặt nhắm vào ngũ quan anh tuấn của hắn.
Lâm Thành ngay lập tức cầm chặt cây chổi, linh nguyên như thác nước lao ra dung nhập vào bên trong thân cây, chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng, trực tiếp đánh ra chiêu thức.
"Quét Rác!"
Tán chổi mang theo chín loại nguyên tố, quét ngang trước mặt Cố Diệu Nhi, lực lượng cuồng phong đem toàn bộ đồ đạt trong phong cuốn bay ra ngoài.
Vù vù…
Cố Diệu Nhi đang lao đến, nhận thấy Lâm Thành còn dư sức đánh tiếp nàng không khỏi giật mình kinh ngạc, ngay lập tức thu hồi nắm đấm, long lanh ánh kim giáp xuất hiện bao phủ toàn thân.
"Bành" một tiếng rõ to vang lên, chiêu thức của Lâm Thành liền bị áo giáp này ngăn chặn ở bên ngoài, ngoài ra nó còn phản chấn ngược lại, khiến cho hắn phải nhảy người sang chỗ khác né tránh.
Rầm…
Lực lượng dư chấn làm trong phòng r·ối l·oạn thành một đoàn, đồ vật nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Cố Diệu Nhi bị Lâm Thành làm cho tức c·hết, không đợi Lâm Thành kịp phản ứng nàng vận dụng năm phần lực lượng đuổi sát theo phía sau.
Từ đầu đến cuối chiến đấu nãy giờ, vang lên không ít tiếng động nhưng Lâm gia những người bên ngoài lại không hề nghe thấy, chính là vì Cố Diệu Nhi đã đánh xuống trận pháp cách âm, vì vậy bọn hắn mới không nghe được.
Lâm Thành vừa ổn định thân thể, đã nhận thấy một bàn tay mềm mại đánh tới, hắn không khỏi giật mình hoảng hốt, muốn ra tay đón đỡ nhưng lúc này đã quá muộn. Tốc độ của Cố Diệu Nhi nhanh đến không hợp thói thường, chỉ thấy một hư ảnh bóng dáng lướt tới.
Chát!!!
Một cát tát chói tai vang lên, Lâm Thành ngay lập tức cảm nhận được một bên má đau nhói, thân thể mất kiểm soát bay ngược đập vào bên trong đống bàn ghế, khiến bụi bặm bay tứ tung.
Rầm…