Chương 45: Người Xuyên Việt.
Lực lượng tương đương năm ngàn cân trở lên, đương nhiên nó cũng chỉ có giới hạn tại Linh Vương cảnh mà thôi!
Riêng Xuất Chổi Như Thần thì lại khác, nó thuộc chiêu thức có thể tiến hóa vô hạn, tổng cộng mười hai thức đơn giản.
Bao gồm Đập Ruồi, Quét Rác, Tẩy Trắng, Nương Nương Phi Chổi…
Công pháp này ngược lại năm xưa hắn có sử dụng qua vài lần, xuất chiêu thuần nhuyễn đến không thể thuần nhuyễn hơn.
Ngày đó, bản thân sớm đã tu luyện qua mười hai thức, nhưng Lâm Thành cũng không có tiếp tục đem nó sáng tạo ra chiêu thức tiếp theo, cứ như vậy liền đem nó bỏ phế nhiều năm không động vào.
Cho đến bây giờ mới có dịp lấy ra dùng lần nữa, nghĩ lại cảm giác cũng thật hoài niệm!
"Có công pháp, nhưng lại không có v·ũ k·hí phù hợp, thật sự rất buồn bực!" Lâm Thành không khỏi lắc đầu cảm thán nói. Chỉ là không biết từ đâu ở trong người hắn lôi ra một cây chổi tầm thường nhất, lẳng lặng xuất hiện ngay trước mặt.
Trên thân chổi này khá cũ kỹ, vẫn còn dính đầy bụi bặm, đầu tán chổi trên cao cũng nhuốm màu đen ngòm, lá cọ bởi vì để lâu ngày đã trở nên rách nát luộm thuộm, ẩn ẩn còn tỏa ra mùi hôi nồng nặc, hiển nhiên là nó được dùng để quét nhà trong một thời gian dài.
Lâm Thành ngắm nghía một lúc, thầm nói.
"Mặc kệ, không có v·ũ k·hí xịn liền mượn tạm cây chổi trong nhà bếp vậy!"
Nói xong hắn còn không quên huy động cây chổi trong tay một chút, tuy trọng lực rất nhẹ nhưng vẫn có thể đánh được một hai, dùng nó để c·ướp dược liệu hẳn là không có việc gì khó.
Nghĩ ngợi một hồi, Lâm Thành mới đứng dậy vươn mình một cái uể oải.
Bỗng nhiên, một loại cảm giác không tên ập đến, khiến cho hắn trở nên cảnh giác, ánh mắt lăng lệ nhìn vào trong bóng tối, trong tay vội vàng nắm chặt thân chổi, tùy thời có thể xuất động bất kỳ lúc nào.
Đây là lần đầu tiên xuyên qua hắn cảm nhận được khí tức mạnh mẽ như vậy tập trung vào chính mình.
Không! Phải nói là linh hồn lực! Linh hồn của người này vô cùng mạnh, tuy không thể so với hắn nhưng tại đây lại có thể phát ra linh hồn cường đại như vậy, hẳn không phải một kẻ tâm thường.
"Linh giác thật tốt! Vậy mà vẫn có thể phát giác ra được ta?"
Bất chợt, một giọng nói mềm mại vang lên bên tai, khiến cho Lâm Thành giật mình sửng sốt.
Từ trong bóng tối lúc này, một thân ảnh mờ ảo chầm chậm bước đi ra, mà người này lại là một nữ tử trẻ tuổi. Trên người nàng mặc y phục màu lam, mái tóc đen bồng bềnh sau lưng, đến khi nhìn rõ mới phát hiện dung nhan của nàng vô cùng xinh đẹp, dáng người càng thêm mỹ miều, có lồi có lõm khiến không ít nam nhân thầm khen một tiếng cực phẩm.
Nhìn thấy nàng, Lâm Thành đột nhiên cảm giác có chút quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu rồi, hắn chợt rơi vào suy nghĩ, hồi lâu sau mới nhớ ra là ai, kinh ngạc lên tiếng.
"Lâm Diệu Nhi?"
"Lâm Thành tiểu đệ, nửa năm không gặp ngươi vậy mà đã tu luyện đến mức này rồi, thật sự là một chuyện kinh khủng ngoài ý muốn!" Lâm Diệu Nhi điệu bộ bình tĩnh nói, nhưng trên mặt lại hiện lên nồng đậm tò mò.
"Ta chỉ là may mắn mà thôi!" Lâm Thành chợt cười cười nói, nội tâm lại không hề buông lỏng cảnh giác.
Bởi vì lúc hắn nhận thấy Lâm Diệu Nhi, đã cảm giác nàng không phải là Lâm Diệu Nhi lúc trước, trong ký ức hắn biết được, Diệu Nhi từ nhỏ không có thần thái bình tĩnh cùng tính cách như thế này, nàng trước kia đều là một bộ công chúa điêu ngoa, không sợ trời không sợ đất, gặp ai cũng hống hách lớn giọng.
Trái ngược hoàn toàn với biểu cảm bây giờ của nàng, trong đầu Lâm Thành chợt hiện lên suy nghĩ to gan.
Lâm Diệu Nhi có khi nào đã bị người đoạt xá?
Lâm Thành cố hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đè nén kh·iếp sợ trong lòng, bình tĩnh nhìn nàng ởvđối diện.
Tuy bề ngoài, cảnh giới của nàng chỉ là Thải Độc cảnh nhất trọng, nhưng tu vi đã vượt qua Tạo Đan trở thành Hấp Linh cao thủ! Sở dĩ Lâm Thành biết được chính là nhờ vào Linh Nguyên Chi Tổ cảm ứng.
Nếu khiến nàng không vui, tùy tiện một ngón tay cũng có thể đem hắn g·iết! Lâm Thành mặc dù không s·ợ c·hết, nhưng hắn cũng không muốn c·hết!
"Ta ngồi được chứ?" Lâm Diệu Nhi chợt chỉ tay vào bên cạnh hắn, mở miệng hỏi.
"Diệu Nhi tỷ cứ ngồi!" Lâm Thành nhẹ gật đầu đáp, trong lòng có chút bồn chồn.
"Đa tạ!" Lâm Diệu Nhi khẽ cười một cái, chậm rãi đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, mùi hương xử nữ ngay lập tức truyền vào trong mũi, khiến cho Lâm Thành có chút đứng ngồi không yên.
"Diệu Nhi tỉ, hình như ngươi ngồi gần quá thì phải!" Lâm Thành cảm giác có chút không ổn, vội vã lên tiếng hỏi.
"Hửm? Được rồi, vậy ta ngồi nhích ra một chút!"
Lâm Diệu Nhi giật mình sửng sốt, không khỏi nhoẻn miệng cười một cái, nhẹ nhàng nhích người ra một chút xíu.
"Ngươi nửa đêm đến gặp ta có việc gì hay sao?"
Lâm Thành cảm thấy nghi hoặc không thôi, nửa hôm nửa đêm không ngủ nàng chạy tới đây làm gì? Lại còn phát ra linh hồn lực nhắm vào chính mình, chẳng lẽ nàng muốn làm cái gì hay sao? Không lẽ…
Chỉ muốn dò xét bản thân thực hư?
Dù sao thì Lâm Diệu Nhi vẫn không có ý đồ xấu, tâm trạng liền hạ xuống một chút tâm tình.
"Phải! Ta muốn xem thử ngươi có phải là hắn hay không?" Lâm Diệu Nhi không có giấu diếm trực tiếp gật đầu nói.
Lúc nàng dùng linh hồn lực dò xét, phát hiện thần thức của Lâm Thành cường đại đến bất ngờ, ngay cả nàng cũng phải một phen kh·iếp vía. Có cường đại hồn lực như thế này, không phải một gã phàm nhân nên có, cho dù tại thế giới kia cũng không tìm ra người thứ hai.
Trong đầu nàng ngay lập tức nghĩ đến một người, đó là đạo lữ của nàng!
Nàng cùng hắn vốn là từ thế giới đó chạy tới đây, bị người khác ra tay hãm hại, linh hồn cả hai ép buộc phải né tránh luân hồi lộ, tiếp dẫn vào Chân Nguyên Đại Lục tu hành.
Mà người kia đã sớm tìm được chỗ dựa, trực tiếp chuyển sinh đến một gia đình nào đó trong Thiên Hằng Đế Quốc, bắt đầu lại con đường phát triển, ngay cả nàng còn không rõ tung tích.
Riêng nàng sau khi thoát khỏi luân hồi lộ, một mực du đãng ở khắp nơi tìm kiếm, mãi đến nửa năm sau mới tìm được một người sắp c·hết thích hợp để đoạt xá, sau đó dựa theo ký ức của Lâm gia đại tiểu thư chạy trở về Lâm gia, không ngờ lần này trở về tình cờ gặp được Lâm Thành quật khởi.
Một kẻ hoàn khố trong nhiều năm đột ngột quật khởi chỉ trong thời gian ngắn, khiến cho nàng khó giấu nỗi nghi ngờ.
Lâm Thành liệu có phải Diệp Thành chuyển sinh?
Lâm Thành… Cũng tên là Thành? Tương tự Diệp Thành!
"Hắn ta? Hắn là ai?" Lâm Thành đầu đầy hồ nghi hỏi, trong lòng tự nhiên đoán ra được một hai bên trong.
"Để ta kể cho ngươi một câu chuyện…" Lâm Diệu Nhi liếc mắt nhìn hắn thật sâu, nàng lúc này chợt nghĩ đến một lý do, linh hồn của Diệp Thành bên trong vẫn chưa hoàn toàn khai mở, dẫn đến ký ức trước kia của hắn mơ mơ hồ hồ, cho nên khi đối diện với nàng không thể nhớ ra được bản thân nàng là ai.
Lâm Diệu Nhi chỉ có thể chậm rãi kể lại những đoạn dấu ấn khắc sâu nhất ở kiếp trước cho hắn nghe, với hy vọng giúp Diệp Thành nhớ trở lại toàn bộ.
Mặc dù không muốn, nhưng Lâm Thành vẫn phải lắng nghe nàng tâm sự, càng nghe lại càng khiến hắn kinh hãi không ngừng.
Thì ra tên của nàng là Cố Diệu Nhi, cũng tương tự như bản thân, bị người ra tay hãm hại dẫn đến xuyên qua Chân Nguyên Đại Lục, thế giới của nàng gọi là Minh Châu Đại Lục.