Chương 42: Cá Cược Một Hồi.
"Gia chủ yên tâm, ta biết tiến thối như thế nào mà."
Lâm Phúc cam kết đáp, sau đó quay sang Lâm Thành ra một cái ám hiệu, nói.
"Thiếu gia! Mời!"
Lâm Thành nhẹ gật đầup, cùng Lâm Phúc song song bước lên quảng trường lôi đài, quảng trường được nằm tại trung tâm của Lâm gia, diện tích khoảng năm mươi mét vuông lớn nhỏ.
Tin tức Lâm Thành đột phá hoàn thành, tu vi đạt đến Thải Độc cảnh nhanh chóng truyền khắp Lâm gia một lượt. Kèm theo đó là tam trưởng lão đề nghị muốn tỉ thí cùng tiểu thiếu gia xem thử thực lực hiện tại của hắn, khiến cho vô số người xôn xao kinh ngạc.
Rất nhiều đệ tử cấp thấp hay trưởng bối cao tầng đều chạy đến quảng trường tụ tập lại, bọn hắn muốn xem xem giữa hai cao thủ Thải Độc cảnh quyết đấu, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, có thể giúp bọn hắn học hỏi thêm một số kinh nghiệm, cũng như chứng thực Lâm Thành tu vi.
"Các ngươi nghe nói chứ? Lâm Thành phế phật thiếu gia kia vậy mà đột phá đến Thải Độc cảnh, thật bất khả tư nghị!"
Một người trong đám đông vẫn không hết kinh hãi, giọng nói kinh ngạc vang lên.
"Phải! Ta cũng nghe nói tới, hình như có cả gia chủ cùng tam trưởng lão chứng kiến một màn!"
Một người khác bên cạnh không thể che dấu kh·iếp sợ trên khuôn mặt, liền thất thố lên tiếng.
"Nào phải chỉ riêng bọn họ? Ta và nhiều người khác cũng nhìn thấy rõ mồn một, khí tức của hắn sau khi đột phá khiến cho ta cảm thấy hít thở không thông! Cũng may Lâm Thành thu hồi sớm, nếu không thì chúng ta đã thổ huyết ngất xỉu!"
"Đúng vậy! Ta cũng có mặt ở đó!"
"Cả ta nữa!"
"..."
Không ít người đồng thanh lên tiếng xác nhận sự việc, làm cho đám người chưa chứng kiến không khỏi kinh hãi thất sắc. Bọn hắn không dám tin tưởng, Lâm Thành cái phế vật này lại là cao thủ Thải Độc cảnh, cảnh giới mà bọn hắn ngày đêm hằng ao ước đạt tới?
Hiện tại toàn bộ Lâm gia còn có ai dám nói hắn phế vật nữa? Nếu dám nói chẳng khác nào đã chọc đến một cao thủ Thải Độc cảnh, tháng ngày sau bọn hắn tự biết không thể yên ổn mà sống rồi!
Nghĩ đến đây, cả đám bỗng chốc rùng mình một cái sợ hãi!
"Lâm Thành vừa mới đột phá, tam trưởng lão Lâm Phúc vậy mà hướng Lâm Thành khiêu chiến!"
"Chậc! Tam trưởng lão là đang muốn đánh phủ đầu hay sao?"
"Này này này… Tam trưởng lão không có khiêu chiến, mà chỉ muốn tỉ thí một chút thực lực thôi!"
"Dù thế nào thì tam trưởng lão đã đột phá Thải Độc cảnh gần mười năm nay, tu vi liền tiến bước tới tam trọng vào ba năm trước, không phải một Thải Độc cảnh nhất trọng thông thường có thể đối phó! Chưa kể, hắn nhiều năm qua sống trong chém g·iết, toàn thân dính đầy máu tanh, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú hơn rất nhiều lần. Lâm Thành vừa mới đột phá không lâu, dĩ nhiên không thể nào là đối thủ của Lâm Phúc trưởng lão!"
Một gã trưởng bối tầm bốn năm mươi tuổi bỗng lên tiếng nói.
"Gia Huy thúc! Tuy thúc tu vi yếu hơn chúng ta, nhưng ánh mắt của ngươi thật sự rất tốt nha!"
"Phải phải!"
"Trận này hay là chúng ta cùng đặt cược xuống, xem thử ai thắng?"
Người trung niên gọi Gia Huy bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, nét mặt trở nên hứng thú, hỏi.
"Phi! Ngươi cái lão tham tài!"
Không ít người tỏ ra khi bỉ, nhưng chuyện tốt như thế này bọn hắn dĩ nhiên không thể nào bỏ qua rồi, liền cùng nhau gật đầu xuống đặt cược.
"Tốt! Mọi người chọn ai?" Lâm Gia Huy càng trở nên phấn khích, nhẹ hỏi.
"Dĩ nhiên là cược tam trưởng lão thắng rồi? Đùa hay sao mà đặt vào Lâm Thành?"
Mọi người nghe vậy liền gật đầu tán thành, đặt vào Lâm Thành chẳng khác nào ném tiền ra ngoài hay sao? Chỉ có kẻ ngu mới làm như vậy.
"Ha ha ha… Đã đoán được ai thắng thì cũng nên thay đổi luật chơi rồi! Hãy đưa ra đáp án của các ngươi, nói xem tam trưởng lão sẽ trong vòng mấy chiêu khiến Lâm Thành nhận thua? Tiền đặt cược là năm viên kim tinh trở lên!"
"Cùng với phải có giấy thỏa thuận, kim tinh tạm thời do ta cầm chân, sau khi thắng liền nhường toàn bộ cho người đó!"
Lâm Gia Huy càng nói càng hăng say, không ngừng khua tay múa chân một hồi.
"Được! Như thế này mới gọi là công bằng, ta chọn tam trưởng lão sẽ trong vòng ba chiêu đánh bại!"
Một người đứng ra dõng dạc tuyên bố nói, trong tay hắn ngay lập tức ném ra năm viên kim tinh xuống đất, nhẹ nhàng lấy ra giấy bút ký cam kết rồi đưa cho lão trung niên trước mặt.
"Ha ha ha… Đã Lâm Dự ngươi có nhã hứng như vậy, ta không thể không tham gia rồi? Ta liền cược hai chiêu bại!"
"Ta cược bốn chiêu bại…"
"Ta cược một chiêu bại…"
"Ta cược…"
"..."
Chẳng mấy chốc dưới đất đã sớm chất thành một đống kim tinh, tính sơ qua cũng hơn một ngàn, Lâm Gia Huy nhìn thấy, ánh mắt không khỏi phát sáng.
"Này Gia Huy thúc, tại sao ngươi không cược?"
Bỗng nhiên một người cảm thấy không đúng, liền lên tiếng hỏi.
"Khụ khụ… Ta dạo này long thể hơi bất an, kim tinh trong túi không còn bao nhiêu cho nên không dám đặt cược bậy bạ, lỡ như ta thua hết tiền, tiền mua thuốc thang liền không có! Vì vậy… Ta chỉ đứng ra làm trọng tài một hồi, đợi người nào thắng thì chia cho ta ba phần trong đó là được…"
Lâm Gia Huy sắc mặt một hồi khổ sở, nói.
Nghe đến đây, khuôn mặt của đám người trở nên xám xịt tựa như dưới đáy đít nồi, sắc mặt lại vô cùng xấu xí. Từng người tức đến nghẹn khuất, cặp mắt như muốn phun lửa nhìn chằm chằm vào gã, trong lòng đồng thời đều đang mắng to Lâm Gia Huy hạ lưu vô sỉ, dùng mưu kế này để chuộc lợi cho bản thân.
"Gia Huy thúc! Ngươi thật vô sỉ bỉ ổi!"
Có người bởi vì giận quá mà cười, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ha ha… Điều nên làm thôi!"
Lâm Gia Huy mặt mo không đỏ, vẫn da mặt dày nói.
Nhìn biểu cảm như muốn ăn đòn của hắn ta, càng khiến cho bọn họ tức đến run rẩy, nếu không phải Lâm Gia Huy có địa vị nhất định trong gia tộc, đã sớm treo lên đánh một hồi!
"Mọi người xong chưa, ai chưa xong nhanh nhanh cược đi, thời gian không còn nhiều đâu!"
Lâm Gia Huy chợt thúc giục.
Tuy bất mãn với hành vi của Lâm Gia Huy, nhưng vẫn phải nén giận cá cược xuống dưới, bỏ ra ba phần đưa cho hắn cũng không phải là không thể, dù gì bọn họ nếu như thắng cũng ôm không ít tiền trong tay!
Chớp mắt số kim tinh hiện tại đã đạt tới hai ngàn viên, Lâm Gia Huy càng nhìn con ngươi càng thêm sáng rực, hắn nhìn đám người một lượt, nói.
"Mọi người xong rồi sao? Được rồi vậy chốt!
"Khoan! Ta muốn cược."
Bỗng nhiên một thanh âm mềm mại vang lên, khiến cho không ít người nghe đến đều không khỏi giật mình kinh ngạc.
Nhưng mà… Thanh âm này sao lại quen thuộc?
"Là Diệu Nhi!"
"Là nàng?"
Vô số đệ tử Lâm gia tràn đầy kích động, quên mất việc Lâm Gia Huy lừa gạt bọn hắn một vòng vừa rồi.
Chỉ thấy trong đám đông tách ra một con đường, chớp mắt liền xuất hiện một thân ảnh cao một mét bảy đang chầm chậm đi tới. Toàn thân nàng mặc y phục màu xanh nhạt, mái tóc đen bồng bềnh xõa dài ở sau lưng, dáng người thon thả cùng mềm mại. Vùng eo thon gọn cộng với đôi chân dài miên man, khiến cho không ít nam nhân nhìn thấy đều nuốt một ngụm nước bọt.
Đặc biệt dung nhan của nàng càng xinh đẹp không tì vết, làn da trắng, con ngươi to tròn trong như nước.
Nhìn thiếu nữ bước tới, từng tiếng chào hỏi vang lên dồn dập.
"Diệu Nhi tỷ!"
"Chào muội! Muội cũng tới đây sao?"
"..."
Đối với những lời chào này, Lâm Diệu Nhi chỉ gật đầu đáp lễ một cái, sau đó đi đến trước mặt Lâm Gia Huy, đôi môi mềm mại khẽ mở, nhàn nhạt hỏi.
"Gia Huy thúc! Còn cược nữa không?"