Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 43: Giao Thủ!




Chương 43: Giao Thủ!

"Còn… Dĩ nhiên còn rồi!"

Gia Huy thu hồi cảm xúc, vội vã lên tiếng.

"Vậy cho ta đặt… Lâm Thành thắng!"

Lâm Diệu Nhi chậm rãi nói.

"Ách?" Lâm Gia Huy sững sờ kinh ngạc, sau đó không tin hỏi lại.

"Diệu Nhi tiểu thư, ngươi có nhầm lẫn hay không? Cái này vốn không có trong cá cược…"

"Không! Cứ ghi như vậy, đây là hai ngàn kim tinh!"

Nàng lắc đầu đáp, từ trong túi trữ vật ném ra một đống kim tinh.

Nhận thấy Lâm Diệu Nhi không có nói giỡn, hắn mới dám viết xuống khế ước, mà đám thanh niên bên cạnh cũng một phen trợn mắt há hốc mồm.

Lâm Diệu Nhi vậy mà đặt cược ở trên người Lâm Thành? Điều này vượt qua sự hiểu biết của bọn hắn!

Lâm Diệu Nhi cũng không có quan tâm với ánh mắt của những người xung quanh, lẳng lặng tìm một chỗ ngồi xuống theo dõi diễn biến.

Chỉ là khi nàng ngồi ở đâu, liền có một bầy con ruồi bu tới đó, không ngừng hỏi han nàng liên tục, khiến cho nàng vô cùng bực bội, ép buộc phải nhanh chóng thả ra luồng nguyên khí đẩy lùi đám thanh niên ra xa chỗ khác.



Rất nhiều người bị chấn bay đến hoa mắt chóng mặt, sau khi nhìn kỹ lại, phát hiện trên thân Lâm Diệu Nhi từ lúc nào đã xuất hiện một vòng nguyên khí hộ thể bao trùm.

Cả đám không khỏi hít một ngụm khí lạnh! Lâm Diệu Nhi tu vi vậy mà đã mạnh đến mức này rồi! Ít ra cũng đạt tới Thải Độc cảnh!

Nàng rời đi Lâm gia mới bao lâu? Nửa năm trước chỉ là Gột Rửa cảnh mà thôi! Bây giờ trở về đã là Thải Độc cảnh? Chứng kiến một màn này, không ít thanh niên được coi là thiên tài trong gia tộc đều không khỏi đả kích trầm trọng.

Đã có một cái yêu nghiệt Lâm Thành rồi, nay lại xuất hiện thêm một cái Lâm Diệu Nhi, cảm giác áp bách đè lên đầu bọn hắn càng thêm nặng nề!

"Thải Độc Cảnh?"

Lâm Thiên từ xa cũng phát giác ra điều bất thường, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Diệu Nhi, trong lòng bất chợt run rẩy một cái, không biết vì cái gì, linh hồn của hắn vậy mà sợ hãi cô nàng trước mặt.

Lâm Thiên khẽ hít một hơi sâu đè nén cơn rung động, mặc kệ là cái gì, Lâm Diệu Nhi vốn là người của Lâm gia, thực lực nàng đột ngột bạo tăng, tương lai chắc hẳn sẽ có một tay trợ giúp gia tộc hưng thịnh!

Nếu Lâm gia không may bị diệt, cũng phải đem Lâm Diệu Nhi cùng Lâm Thành chạy thoát, có hai người bọn hắn thiên tư như vậy, tin chắc trong vòng mấy chục năm ngắn ngủi có thể gầy dựng lại lần nữa!

Lâm Thiên âm thầm quyết định xuống dưới, cố nén tinh thần lấy lại bình tĩnh, tầm mắt rơi vào quảng trường bên trên.

Phía trên quảng trường lúc này, Lâm Thành mặc y phục màu đen tuyền, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan anh tuấn cùng kiên nghị, trên thân ẩn ẩn tỏa ra luồng khí tức thần bí, song nhãn nhìn chằm chằm vào Lâm Phúc, đối với hắn chắp tay thi lễ, nói.

"Tam trưởng lão, ngươi cứ toàn lực ra tay đừng có vì ta mà nương tay!"

"Thiếu gia nói đùa, ta mà toàn lực e là gia chủ sẽ đánh ta mất!"

Lâm Phúc chợt cười khổ đáp.



"Nếu tam trưởng lão không toàn lực, người b·ị đ·ánh hiện tại sẽ là ngươi đấy!" Lâm Thành cười khẩy một cái, từ tốn nói.

"Vậy ra muốn xem xem thiếu gia mạnh hay ta mạnh!" Lâm Phúc cười khà một cái, liền ra tay thủ thế, nội lực mạnh mẽ bùng phát.

"Tốt!" Thấy khí thế của đối phương mở rộng, Lâm Thành cũng không có nhiều lời liền vận chuyển Linh Nguyên Chi Tổ, mười hai đầu kinh mạch không ngừng sôi sục. Linh nguyên lực lượng nhanh chóng toát ra từ vô số lỗ chân lông, chín đạo màu sắc cứ như vậy lượn lờ quanh thân, đem hắn càng trở nên thần bí lạ thường. Khí tức bùng nổ lan tỏa khắp lôi đài, khiến không ít người cảm giác ngạt thở.

Mà Lâm Phúc ở đối diện, biểu cảm vô cùng khó coi thần tình tựa như ăn phải mướp đắng. Nội lực của hắn vậy mà bị khí thế của Lâm Thành đẩy lui?

Tu vi bực nào mới có lực lượng mạnh như vậy? Nhìn đến, ít ra cũng không hề dưới Thải Độc cảnh viên mãn… Lâm Phúc sắc mặt một hồi khổ sở, bỗng cảm thấy có chút ủy khuất chính mình. Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, Lâm Thành chẳng phải đột phá Thải Độc thông thường, mà là đột phá đến viên mãn thì đúng hơn!

Chưa kể, Thải Độc cảnh bên trong có thể đánh ra phép thuật sao? Đương nhiên không thể, Thải Độc không có khả năng làm được như vậy, chỉ có Tạo Đan mới sử dụng được nguyên khí.

"Thiếu gia, là ta nhìn nhầm, ngươi vậy mà đã mạnh đến mức này! Lần này ta sẽ dùng toàn lực, tin tưởng ngươi có thể chống đỡ được!" Lâm Phúc không muốn sớm như vậy kết thúc, vì bảo toàn mặt mũi hắn đành phải ra trận.

"Tốt! Một quyền… Chúng ta chỉ đánh trong một quyền mạnh nhất, không cần cầu kỳ như vậy!" Lâm Thành gật đầu nhàn nhạt đáp.

"Được!" Nghe vậy, Lâm Phúc cũng vui vẻ ra mặt, ngay lập tức dồn toàn bộ lực lượng, nói.

"Lâm thiếu, sau khi hết trận này hãy cùng ta làm một trận rượu!"

"Tán thành!" Lâm Thành liền thoải mái đáp ứng.



"Đây là ta tuyệt chiêu mạnh nhất! Năm xưa ta thường hay dùng nó để g·iết địch, thiếu gia hãy cẩn trọng!" Dù đoán được thực lực của Lâm Thành, nhưng hắn vẫn phải lên tiếng nhắc nhở.

Chốc lát, toàn thân xương cốt vang lên từng t·iếng n·ổ tanh tách, cương khí hộ thể nhanh chóng bao bọc quanh thân, cuồng bạo khí tức tập trung vào nắm đấm.

Chỉ nghe Lâm Phúc hét lớn một tiếng, mạnh mẽ ra đòn trước tiên.

"Toái Sơn Hổ Pháp!"

Hơn năm mươi đạo quyền pháp đánh ra cùng lúc, hóa thành nội kình dày đặc, từng cái bên trong đều ẩn chứa lực lượng năm ngàn cân, xuất quyền giống như vũ bão còn ẩn ẩn những tiếng hổ gầm trầm thấp.

Lâm Thành cảm nhận được sức mạnh to lớn, nội tâm có chút kinh ngạc, Lâm Phúc tuyệt chiêu không hổ là chiêu thức mạnh mẽ, nhưng có điều nó chỉ mang lực lượng cuồng bạo còn không có sinh ra hồn, nếu chỉnh sửa một chút sẽ đem quyền pháp này tăng lên gấp đôi.

Đối diện Toái Sơn Hổ Pháp áp sát, Lâm Thành khí thế đại phóng cũng nhanh chóng đánh ra một chưởng, cửu sắc linh nguyên cuồn cuộn mà ra.

"Diệt Linh!"

Bành…

Mạnh mẽ một chưởng đánh tới đem toàn bộ chiêu thức của Lâm Phúc phá giải, cùng với t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc vang lên, lôi đài bỗng chốc run rẩy một cái, khói bụi bay mù mịt.

Lâm Phúc chứng kiến một màn này, ánh mắt ngay lập tức trợn trừng mở lớn, nhìn về phía Lâm Thành càng thêm kh·iếp sợ tột đỉnh. Bỗng nhiên, một lực lượng ba động thần bí đột ngột đánh tới, ép buộc tam trưởng lão phải gấp rút ra tay đón đỡ, bước chân vang lên "bạch bạch bạch" vài tiếng, thân thể liên tục lui ngược về sau. Phải hơn hai mươi bước hắn mới kịp dừng lại, rất may gót chân vừa đụng tới mép lôi đài, chỉ kém một chút xíu liền hụt chân rơi xuống đất.

Toàn bộ người bên dưới chứng kiến cảnh này không khỏi đồng loạt rơi vào sợ hãi, kinh khủng nhìn lấy trận chiến ở bên trên.

"Trời ạ! Lâm Thành vậy mà đem tam trưởng lão đánh lui?" Một người bên trong đám đông chợt hít một ngụm khí lạnh, kinh hãi lên tiếng.

"Thật mạnh mẽ, xem ra tu vi của Lâm Thành thiếu gia không phải nằm ở Thải Độc cảnh đơn giản như vậy!" Âm thanh cảm thán của người khác tiếp tục vang lên.

Rất nhanh toàn bộ quảng trường không ngừng xôn xao, có khó tin, có kinh hãi kh·iếp sợ…

Mà Lâm Thiên ngồi ở trên cao lúc này, tâm tình khó có thể giấu được kích động, nhìn về phía nhi tử càng thêm hãnh diện. Lâm gia cuối cùng cũng có người phát dương quang đại, đem gia tộc trở lại thời hưng thịnh!