Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 33: Toàn Lực Đón Đỡ




Chương 33: Toàn Lực Đón Đỡ

"Ngươi dám đụng đến người của ta, ta sẽ không để ngươi sống yên ổn!" Gương mặt của Lâm Thành trở nên lạnh lùng, ngữ khí càng thêm sắc bén.

"Tốt! Ngươi đã thành công chọc giận ta!" Diệp Huyên tràn đầy nộ khí, tên tiểu tử này một tay đoạt người con gái hắn yêu, lại còn ngông cuồng ngạo mạn, hết lần này tới lần khác chọc giận hắn. Diệp Huyên lần này thật sự phẫn nộ, nếu buông tha cho Lâm Thành, hắn liền không phải họ Diệp!

Chỉ thấy ánh mắt hắn lơ đãng ở không trung một lúc, cất cao giọng gọi!

"Thiết Xương! Mau đem hai cái này g·iết cho ta!"

"Tuân lệnh!"

Sưu!!!

Giọng nói vừa dứt, ngay lập tức vang lên một đạo âm thanh đáp lại, âm thanh lạnh như băng cảm xúc. Tiếp theo đó vang liền lên tiếng xé gió, chỉ thấy một đạo chưởng pháp mơ mơ hồ hồ màu xanh nhắm thẳng vào Lâm Thành trước tiên.

"Thiếu gia cẩn thận!" Tiểu Đô cảm nhận lực lượng không gì sánh kịp đánh tới, trong lòng bỗng nhiên rùng mình một cái, nội tâm cảm thấy kinh hãi tột độ. Hắn không màng nguy hiểm ngay lập tức chạy ra chắn trước người Lâm Thành, muốn dùng thân thể đỡ một đòn của gã thần bí.

Sắc mặt Lâm Thành trở nên ngưng trọng, hắn cảm giác được đối phương thực lực không phải là Gột Rửa cảnh nên có, Tiểu Đô nếu ra tay chống đối rất có thể sẽ m·ất m·ạng ngay tại chỗ. Lâm Thành dĩ nhiên không thể để chuyện này xảy ra, liền vận dụng toàn thân lực lượng kéo Tiểu Đô ném ngược ra sau, toàn lực đánh một quyền ngạnh kháng!

"Khốn kiếp! Cửu Linh Quyền!"

Cửu Linh Nguyên cuồn cuộn mà lao ra, dường như kéo sạch toàn bộ Linh Nguyên trong kinh mạch, uy lực hơn hai ngàn cân trực tiếp g·iết ra.



Bành…

"Thiếu gia…"

Một đạo âm thanh chói tai vang lên, Lâm Thành bất ngờ bay ngược ra xa vài mét, liền được Tiểu Đô nhanh chóng đỡ lấy, nhưng Tiểu Đô cũng vì vậy mà chịu ảnh hưởng từ dư lực còn lại, khiến cho hắn b·ị t·hương không hề nhẹ. Mà Lâm Thành lúc này trong miệng phun ra ngụm máu tươi, cảm giác cơ thể bị trọng kích nặng nề, nếu không phải trải qua Khai Mạch kinh mạch toàn thân đã sớm vỡ nát!

"Hả? Phàm nhân bình thường lại có thể đỡ được một quyền của ta?"

m thanh kinh ngạc đột nhiên vang lên, trước mặt liền xuất hiện một đạo thân ảnh hắc y, nhìn qua tuổi còn không đến bốn mươi, chỉ thấy trên mặt của hắn lộ ra vẻ kh·iếp sợ.

Thiết Xương vốn là cao thủ Thải Độc cảnh nhất trọng, một quyền không phải như vậy đơn giản dễ đối phó, Lâm Thành trên thân chẳng có một chút nào tu vi, vậy mà lại có thể đem một quyền vừa rồi hóa giải. Tuy bản thân hắn bị trọng thương không nhẹ, nhưng nhìn lại vẫn còn bình an vô sự, chuyện này khiến cho Thiết Xương có chút thất kinh. Nếu đem chuyện này nói ra ngoài đảm bảo sẽ không có ai tin tưởng, một kẻ không có tu vi lại đánh đổ một quyền của Thải Độc cảnh!

Đúng là không thể tưởng tượng nổi!

"Thiết Xương! Ngươi tu vi như vậy còn không hạ sát được một kẻ phàm nhân? Chẳng lẽ muốn chậm rãi vờn c·hết đối phương?" Thấy Lâm Thành chỉ bị trọng thương, sắc mặt của Diệp Huyên hiện rõ khó coi, lạnh giọng chất vấn.

Thiết Xương nghe vậy khuôn mặt tựa như ăn phải mướp đắng, không phải hắn không muốn một đòn kết liễu mà là do Lâm Thành quá tà môn. Ai biết đối phương lại tà dị như vậy, nhẹ nhõm đem quyền pháp của hắn hóa giải?

Hắn có chút nghẹn khuất, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội nhỏ giọng nói.

"Nhị thiếu gia, người này quá tà môn rồi! Có thể đem quyền của ta đánh tan, ta cảm giác trong người hắn ẩn chứa pháp bảo nào đó!"

"Pháp bảo?" Khi nghe đến hai từ pháp bảo, đôi mắt Diệp Huyên liền trở nên sáng rực. Pháp bảo là gì hắn đương nhiên hiểu rõ, một pháp bảo có thể bảo vệ bản thân một đến hai lần nguy hiểm, pháp bảo cũng có nhiều hình dạng khác nhau tựa như áo giáp, tấm khiên… Nếu là loại cao cấp hơn, nó chỉ gói gọn bằng một viên ngọc giản, đeo ngọc giản đó lên người khi gặp phải lực lượng trùng kích mạnh nó sẽ tự động kích hoạt.



Các loại pháp bảo này tại Đế Đô vô cùng khan hiếm, chỉ có những gia tộc lớn mạnh mới có được vài cái. Diệp gia cũng có trong tay, nhưng chỉ tặng cho những đệ tử ưu tú nhất trong gia tộc sử dụng.

Ngay cả Diệp Huyên còn không có sở hữu qua, nếu Lâm Thành thật sự thân mang pháp bảo, hắn tất nhiên phải nhanh chóng đoạt lấy, đem nó thu trở về tay.

Ánh mắt nhìn về phía Lâm Thành không khỏi trở nên tham lam, sắc bén nói.

"Mau đem hắn bắt lại, ta thật muốn xem trên người hắn có hay không tàng trữ pháp bảo!"

"Rõ thưa thiếu gia!" Thiết Xương nhanh chóng tuân lệnh, thân hình nhanh chóng lao đến, tốc độ vô cùng nhanh, khiến cho Tiểu Đô có chút luống cuống tay chân.

"Dám đánh chủ ý thiếu gia nhà ta?" Tiểu Đô hung hăng nói, nắm chặt nắm đấm ra quyền t·ấn c·ông.

"Hừ! Nho nhỏ Gột Rửa cảnh cũng dám liều mạng g·iết ta?" Thiết Xương cười lạnh một cái, sau đó mạnh mẽ đánh ra một chưởng đánh thẳng vào lồng ngực Tiểu Đô.

Phốc!

Tiểu Đô tựa như diều đứt dây, liền b·ị đ·ánh bay ngược ra xa mười mét, thân thể hắn nặng nề ngã xuống đất, toàn thân Tiểu Đô lúc này đều là máu, không còn sức để đứng lên chỉ nằm một chỗ há miệng thoi thóp, trong khóe miệng còn không ngừng tràn ra máu tươi. Thương thế vô cùng nghiêm trọng, mơ hồ có thể sẽ c·hết bất cứ lúc nào!





"Tiểu Đô!"

Lâm Thành sợ hãi kêu lên một tiếng, nhận thấy thuộc hạ của chính mình b·ị đ·ánh thành ra dạng này, cơn giận dữ lền nhanh chóng bao trùm toàn thân.

Hắn kìm nén cơn đau khó khăn ngồi dậy, ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn chằm chằm vào hai người Diệp Huyên, gằn giọng nói.

"Đám người các ngươi ra tay thật độc!"

"Hừ! Dám đánh chủ ý nữ nhân của ta chính là như vậy!" Diệp Huyên buông miệng cười lạnh nói.

Sau đó dùng ánh mắt như nhìn n·gười c·hết về phía Lâm Thành, đối với Thiết Xương hạ lệnh.

"Mau g·iết hắn!"

Thiết Xương tuân lệnh một cái, vận động xương cốt một hồi liền tung quyền lao đến, còn không quên khinh thường nói.

"Phàm nhân như ngươi c·hết dưới tay ta cũng coi như có một chút vinh hạnh rồi! Chịu c·hết đi!"

Nói xong, Thiết Xương lập tức tung một trảo vội vàng chụp lên đầu lâu của Lâm Thành, muốn dùng một chiêu này đem đầu của hắn tháo xuống.

Lâm Thành cố gắng ổn định thân thể, nhanh chóng đánh ra toàn thân lực lượng, nắm đấm ẩn chứa chín loại nguyên tố ngạnh kháng đối đầu cùng Thiết Xương!

Thấy vậy, Thiết Xương không khỏi có chút kinh ngạc, sau đó liền cười lạnh một tiếng, chế giễu nói.

"Muốn dùng tí phép lực này đánh bại ta? Đúng là lấy trứng chọi đá."

Mắt thấy ngũ trảo sắp chạm vào đỉnh đầu, Lâm Thành cấp tốc thối lui, nhưng Thiết Xương đã nhanh chóng nhận thấy điều này, liền ra chiêu tiếp theo t·ấn c·ông đến, một quyền cự lực đánh trực diện vào lồng ngực Lâm Thành.

Lâm Thành luống cuống một hồi, cố gắng hết sức mới có thể né tránh đòn t·ấn c·ông của Thiết Xương, nhưng mới vừa thoát khỏi đòn đầu tiên đã phải vội vã hứng chịu đòn kế tiếp. Dù cho kinh nghiệm chiến đấu có cỡ nào phong phú, cũng khiến cho hắn liên tục bại lui. Lấy Thông Linh cảnh bây giờ rất khó để thoát khỏi cao thủ Thải Độc quấn lấy không buông, Lâm Thành cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất, năm xưa chính mình anh dũng mạnh mẽ biết bao, tùy tiện có thể diệt sát hơn trăm vị Kim Tiên cảnh, hôm nay lại bị một tên Thải Độc nho nhỏ đánh đến hoa mắt chóng mặt, đúng là cực độ bi ai…