Chương 32: Ta Là Bạn Trai Của Nàng!
"Vậy ngươi muốn ta giúp gì? Không lẽ… Ngươi muốn đi đoạt thảo dược? Cần thực lực của ta cầm chân bọn hắn?" Lưu Ngọc Trâm hạng gì thông minh, ngay lập tức nhận ra ẩn ý bên trong, sắc mặt lại không tốt xem, trầm giọng nói.
"Ha ha ha… Nói chuyện với người thông minh liền nhanh gọn dễ hiểu! Không sai, ta chính là muốn nhờ cô nương ra tay trợ trận!" Lâm Thành cất giọng cười lớn, liền gật đầu thừa nhận.
"Ha?" Mắt đẹp của nàng bỗng nhiên nhíu chặt, trong lòng tự nhiên cảm thấy không mấy vui vẻ khi bị người khác lợi dụng.
"Lưu cô nương không cần lo lắng, cùng ta đi đoạt không phải chỉ một loại thảo dược! Ta chỉ lấy Kim hệ, còn lại tất cả thuộc về cô nương, như thế nào?"
Lâm Thành chậm rãi giải thích, Lưu Ngọc Trâm nghe xong sắc mặt cũng tạm hạ xuống một chút, chỉ là vẫn còn nồng đậm nghi ngờ.
"Ngươi muốn c·ướp c·ủa ai? Lại phải nhờ ta ra tay?"
"Là Mộc gia! Hai ngày nữa Mộc gia sẽ vận chuyển đại lượng thảo dược lớn, thấp nhất cũng là nhị phẩm trở lên, ta muốn cùng Lưu tiểu thư hợp tác một hồi…" Lâm Thành chỉ nhẹ nhàng cười một cái, ngoài kim hệ thảo dược ra, những loại khác hắn không có cần dùng đến, thôi thì đưa nó đưa cho Lưu Ngọc Trâm coi như thù lao giữa hai bên thỏa thuận.
"Chuyện này ta cũng nghe nói qua, bọn hắn muốn đem số dược liệu này giao cho Vương gia, trong binh đoàn sẽ có Tạo Đan cảnh từ Vương gia phái tới để bảo vệ!"
Nàng trầm ngâm một lúc liền nói, sau đó ngạc nhiên hỏi.
"Ngươi thật đi chặn đường c·ướp c·ủa Mộc gia?"
"Thì đã sao? Mộc gia cùng chúng ta đã là kẻ thù, nếu là kẻ thù thì đi c·ướp một chút bảo vật của bọn hắn cũng không nhằm nhò gì!"
Khóe miệng hắn bỗng giương lên, cười nhạt.
Lưu Ngọc Trâm thật sâu nhìn Lâm Thành một lúc, hắn không có tu vi làm sao cùng nàng đi c·ướp? Nhận thấy từ trên người hắn không cảm nhận được một chút nào nguyên khí ba động, cũng không rõ rốt cuộc có tu luyện qua hay không. Nhưng mơ hồ nhận ra khí tức kỳ lạ quấn thân, chỉ là nó rất khó để phát hiện, nếu nàng không quan sát kỹ liền không dễ dàng thấy rõ. Trong lòng Lưu Ngọc Trâm vô cùng nghi hoặc, nàng cũng từng quan sát được một số người ở bên trong Thiên Địa Hội, khí tức cùng Lâm Thành đều thần bí giống nhau không thể nhìn ra được nguyên khí gia thân.
Chẳng lẽ Lâm Thành cùng Thiên Địa Hội từng có liên quan? Chỉ là không có chứng cứ xác thực nàng cũng không dám suy đoán bừa bãi, môi thơm khẽ mở lưỡng lự nói.
"Giúp ngươi cũng một tay được nhưng tu vi của ngươi có phải là…"
"Việc này Lưu cô nương đừng lo lắng, ta hiện giờ có thể xử lý đám thuộc hạ của Mộc gia, Ngọc Trâm ngươi cứ kéo gã Tạo Đan ra xa một chút là được!"
Nhận thấy Lưu Ngọc Trâm nghi hoặc, Lâm Thành liền hiểu được nàng tâm tình, có thể do tu vi của hắn còn quá yếu nhưng đối phó với đám Gột Rửa cảnh vẫn còn tốt, cộng thêm Lâm Phúc tam trưởng lão, có Lâm Phúc cái tu vi Thải Độc bên cạnh mọi việc liền dễ dàng rồi!
"Là ta thật hồ đồ! Lâm công tử muốn hành động dĩ nhiên đã suy tính kỹ càng!"
Lưu Ngọc Trâm cười nói, nụ cười này càng khiến nàng thêm xinh đẹp tuyệt mỹ. Nếu có nam nhân nào ngồi ở đây liền sẽ không kìm nén được sự rung động. Nhưng Lâm Thành thì khác, chỉ kinh ngạc một chút sau đó cũng nhanh chóng hồi thần lại.
"Chỉ cần cô nương trợ giúp, thành công sẽ tăng thêm vài phần!" Lâm Thành từ tốn nói.
"Ngươi đã hết lòng nhờ ta đến vậy, ta chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý!" Lưu Ngọc Trâm cũng một bộ mặt dày nói.
"Thật là miễn cưỡng!" Lâm Thành trợn mắt.
Hàn huyên một hồi, hắn liền đứng dậy rồi rời đi tửu lâu, Lưu Ngọc Trâm cũng đi theo đến cửa thuận tiện đưa tiễn một hồi, trên mặt lại hiện lên nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt thật sâu nhìn vào hắn, cái này đương nhiên không phải tình ý mà là tràn đầy tò mò chi sắc.
Mà cảnh này lại tình cờ bị một người trông thấy toàn bộ, nhìn thấy Lưu Ngọc Trâm liếc mắt đưa tình cùng nam nhân khác, nói nói cười cười suốt dọc đường trở ra, nét mặt hắn lại không thể nào tốt hơn, đen tựa như đít nồi. Người này chính là Diệp Huyên, Diệp thiếu gia!
Chỉ thấy con ngươi nhíu chặt, lòng bàn tay siết lấy nắm đấm, cơn ghen tuông ngay lập tức bao trùm toàn bộ lí trí.
Ngay cả hắn còn chưa được Lưu Ngọc Trâm nhìn một lần chứ đừng nói cười cười trước mặt, mỗi lần nhìn thấy hắn tựa như thấy ma quỷ, trên khuôn mặt nàng vẫn giữ nguyên cảm xúc lạnh lùng.
Vậy mà tại một thanh niên lại tỏ ra bộ mặt khác, điều này khiến cho Diệp Huyên hắn trở nên ghen ghét tột cùng.
Hắn đã nhìn trúng nữ nhân nào nữ nhân đó liền sẽ thuộc về hắn, ngoại trừ Diệp Huyên ra không ai có thể nhúng chàm!
Lâm Thành còn chưa đi được vài bước, đã phát hiện có người bước ra ngán đường, cùng với âm thanh âm lãnh truyền vào trong tai.
"Đứng lại!"
Lâm Thành có chút sửng sốt bước chân chậm rãi dừng lại, lông mày khẽ nhíu nhìn vào thanh niên đối diện, cất giọng hỏi.
"Ngươi là?"
"Hừ! Mới mấy ngày còn không nhận ra ta? Ta gọi Diệp Huyên, nhị thiếu gia của Diệp gia tại Đế Đô, cũng là bạn trai của Ngọc Trâm!"
Diệp Huyên hừ lạnh một cái, hất cằm đầy cao ngạo không có quan tâm cái gì đúng sai, liền tự nhận mình là bạn trai của nàng, còn cao giọng tuyên bố hùng hồn.
"Ngươi là bạn trai của nàng?" Lâm Thành kinh ngạc một lúc, sau đó nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, tên này ngoại trừ có chút anh tuấn ra, vẫn không thấy điểm nào đặc biệt. Nếu như Lưu Ngọc Trâm thật sự để ý hắn, thì mắt đúng là để dưới đít mà sống rồi!
"Bớt nhiều lời! Mau nói! Ngươi với nàng là gì của nhau? Tại sao lại ba lần bảy lượt tiếp cận nàng?" Diệp Huyên cơ hồ nổi giận quát.
Ta ba lần bảy lượt hồi nào? Đây rõ ràng là lần thứ hai thôi!
Lâm Thành hiện lên tia bất mãn, tâm trạng bỗng có chút không thích, không hề nể một chút mặt mũi, nói.
"Việc gì ta phải nói cho ngươi biết?"
"Tốt tốt tốt! Còn dám ương ngạnh chống đối? Đúng là không biết chữ c·hết viết như thế nào!"
Diệp Huyên bởi vì tức giận quá độ liền kêu lên ba tiếng tốt, sắc mặt càng thêm thâm trầm, lạnh lùng nói ra.
"Ngươi mắt chó đột nhiên bò ra chặn đường, còn ngang nhiên trở giọng uy h·iếp?"
Tiểu Đô ở sau lưng không nhịn được liền nhảy ra, chỉ tay vào Diệp Huyên quát lớn.
"Ngươi cẩu nô tài này còn thật biết mồm mép, muốn c·hết theo chủ tử ư? Ta liền thành toàn ngươi!"
Sắc mặt Diệp Huyên càng thêm lạnh lẽo, đôi mắt thật sâu híp chặt, trên người liền tỏa ra khí thế hừng hực, gằn giọng nói.
"Dám bất kính với Lâm thiếu liền ngọc hoàng đại đế ta cũng mắng!" Tiểu Đô âm lãnh đạo.
Lâm Thành ở một bên không khỏi thưởng thức Tiểu Đô dũng khí, thủ hạ trung tâm như thế này hắn trước kia cầu còn không được. Tiểu Đô từ nhỏ cùng hắn lớn lên, mỗi một tấc đều không rời nữa bước, luôn bảo vệ hắn mỗi khi bị ai đó ức h·iếp,
"Thật là một con chó trung thành!" Diệp Huyên nghiến răng phát lạnh nói.
"Ngươi có tin ta sẽ cho ngươi răng rơi đầy đất không?" Tiểu Đô thật sự tức giận, thanh âm tràn đầy lạnh lùng.
Quan sát từ nãy đến giờ, phát hiện tu vi của thiếu niên trước mặt chỉ là Gột Rửa cảnh nhị trọng, so với hắn còn kém hơn một bậc. Không hiểu tên này lấy dũng khí nào để ngạo mạn?
"Cẩu nô tài như ngươi dám đụng đến ta sao? Chỉ cần ngươi dám xuất thủ ta đảm bảo sẽ khiến ngươi c·hết không toàn thây! Ngay cả gia tộc ngươi cũng liên lụy!" Diệp Huyên ánh mắt một lạnh cười khinh thường nói.