Chương 34: Khởi Động Bí Pháp, Diệt Sát Diệp Huyên!
Thiết Xương ở đối diện sắc mặt càng thêm thâm trầm, bản thân đánh ra liên tiếp năm sáu chiêu thức, vậy mà Lâm Thành lại có thể né tránh toàn bộ, hắn bỗng nhiên có chút nghi ngờ sức mạnh của chính mình!
Mà Diệp Huyên bên này càng là kinh ngạc, tiểu tử kia rõ ràng là một thường nhân, làm sao có thể ngạnh kháng cùng Thiết Xương? Nên nhớ thuộc hạ của hắn là Thải Độc cảnh đấy! Chẳng lẽ từ đầu đến cuối Lâm Thành ẩn giấu thực lực?
"Khốn kiếp! Ta phải đem ngươi g·iết! Đoạt Mệnh Đao!" Thiết Xương trực tiếp bạo nộ,từ trong túi trữ vất rút ra một thanh đoản đao dài tám tất màu đen, lần này thật sự mất mặt mũi lớn trước Diệp Huyên, nếu để nhị thiếu gia không hài lòng, cuộc sống sau này của hắn phải thay đổi!
Chỉ có đem Lâm Thành g·iết mới khiến Diệp Huyên thiếu gia vui vẻ!
Cảm nhận phong đao chém thẳng về phía mình, bên trong ẩn ẩn sát khí nồng đậm, Lâm Thành có hơi ngây ra một chút, sau đó sắc mặt trở nên âm trầm, một đao này ẩn chứa đao pháp kỳ diệu, nếu hắn không né tránh hoặc đón đỡ liền bị sẽ nó chém làm hai nửa.
Lâm Thành hít sâu một hơi, chẳng lẽ bản thân vừa mới xuyên qua đã ép buộc thành cái dạng này? Đoạt Mệnh Đao cắt đôi không khí, lực tay chém xuống cũng phải hai mươi ngàn cân trực tiếp đổ dồn vào chính mình, sức mạnh dĩ nhiên không thể khinh thường. Lâm Thành cười giễu một cái, đáng ra hắn cũng không muốn dùng cách này.
Chỉ thấy Lâm Thành ép buộc chính mình thiêu đốt một đoạn kinh mạch vốn đã lấp đầy Linh Nguyên! Toàn bộ chín loại linh nguyên liền giống như bị thiêu cháy dung hòa thành một dạng, hóa thành nguồn năng lượng sáng rực thần bí lan khắp toàn thân cơ thể. Kinh mạch tại nơi đó cũng phải chịu tổn thương nặng, trở nên khô héo nhăn nheo, khiến cho bản thân Lâm Thành chịu đựng cơn đau xé rách da thịt.
Đây cũng là không có cách nào, trước sinh tử tồn vong ép buộc phải thiêu đốt một đoạn kinh mạch này, nếu không hắn sẽ phải c·hết! Còn không dám chắc chắn chình mình có xuyên qua lại lần nữa hay không, cho nên khi sống lại Lâm Thành rất trân trọng cơ hội sống còn!
Thiết Xương nhận thấy bất thường từ trên người của Lâm Thành, sắc mặt ngay lập tức kinh ngạc, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm bất hảo.
"Hừ! Chỉ dùng nhiêu đây để hù dọa ta? C·hết đi!"
Thiết Xương nghiến chặt răng lạnh giọng quát, đoản đao trong tay càng dùng thêm sức lực.
Lâm Thành lúc này, toàn bộ sức mạnh đã dồn vào lòng bàn tay, một quả năng lượng trắng sáng dần dần trở nên to lớn, chỉ trong chớp mắt đã to bằng cái đầu người, chỉ nghe Lâm Thành hét lớn một tiếng, nhanh chóng đánh ra chiêu thức, quả cầu trực tiếp phóng tới Thiết Xương với tốc độ vô cùng nhanh, ngay cả Thiết Xương cũng không kịp phản ứng.
"Bí Pháp… Sáng Nguyên Cầu!"
Thiết Xương đối diện t·ử v·ong áp bức, cảm thấy chính mình giống như đứng trước một khỏa cầu nóng rực, khiến cho hắn không thể nào nhúc nhích một hồi, trong lòng dâng lên sợ hãi chưa từng có. Kẻ bị hắn khinh thường lại có thực lực khủng bố như vậy, đây rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?
Mà Diệp Huyên ở sau lưng sớm đã mồ hôi ròng ròng, nhiệt độ này vượt xa khỏi tưởng tưởng của bọn hắn.
"Thiếu gia mau lui ra!" Thiết Xương sắc mặt ngưng trọng lớn tiếng kêu, hắn nhanh chóng vận dụng toàn thân lực lượng, liên tục vung đoản đao chém tới.
"Đoạt Mệt Đao!"
"Bổ Sơn!"
"Diệt Vương Đao…"
"..."
Hơn trăm đao pháp vừa ra, Thiết Xương lúc này cơ hồ đã cạn kiệt sức lực, vốn nghĩ có thể đón đỡ bí một hồi.
Nhưng khi nhìn thấy toàn bộ đao pháp của chính mình bị quả cầu kia nuốt chửng, hắn ngay lập tức trở nên kinh hãi, quả cầu đang áp sát mỗi lúc một nhanh, t·ử v·ong khí tức bao trùm lấy khiến cho tay chân luống cuống không thôi.
Chạy hay là không chạy?
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu của Thiết Xương, không chạy người chịu đòn sẽ là hắn, b·ị t·hương chắc chắn là khó tránh khỏi, có khi còn bỏ mạng mà vong. Nếu lựa chọn bỏ chạy, Diệp Huyên ở sau lưng liền không ổn.
"Thiết Xương! Tên cẩu nô này, mau đánh tiếp đi muốn c·hết hay sao hả?"
Diệp Huyên ở sau lưng nôn nóng vô cùng, khí tức cuồng bạo kia làm cho hai chân hắn giống như bị khóa chặt, muốn nhấc chân bỏ chạy cũng không thể, trong lòng hy vọng Thiết Xương có thể đem nó đánh tan, nội tâm hắn đối với thực lực của thuộc hạ cảm thấy tự tin mười phần.
Nhưng khi nhìn thấy Thiết Xương ngây ngốc đứng tại một chỗ, trái tim của hắn bỗng nhiên siết chặt lại, càng thêm nôn nóng gọi.
Thiết Xương vốn còn đang lưỡng lự một hồi, nghe đến Diệp Huyên mắng chính mình một tiếng cẩu nô tài, sắc mặt liền không tốt lắm.
"Cẩu nô! Còn không mau đánh? Nếu ta c·hết cả nhà ngươi cũng sẽ chôn cùng!" Thấy quả cầu nóng rực chỉ còn vài giây liền xông tới, Diệp Huyên sợ hãi liền buông lời uy h·iếp.
Phốc!
Không đợi Thiết Xương hồi thần lại, quả cầu sáng đã lao tới trước mặt đem lồng ngực của hắn đánh thủng một lỗ lớn, máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài, bên tai ngay lập tức vang lên tiếng Thiết Xương hét thảm.
"Không… A…"
Thiết Xương kinh khủng nhìn chính mình lồng ngực, bên dưới nội tạng cùng xương sườn đều bị kéo ra ngoài, hắn con ngươi trợn trừng mở lớn thật sâu sợ hãi nhìn lấy Lâm Thành, sau đó chậm rãi ngã xuống tuyệt khí bỏ mình! Thải Độc cảnh cao thủ cứ như vậy ngã xuống đến c·hết không thể c·hết thêm lần nữa!
Diệp Huyên bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hồn phi phách tán, sắc mặt càng thêm tái nhợt, đối với Lâm Thành triệt để sợ hãi, dưới đũng quần ngay lập tức tiết ra chất dịch h·ôi t·hối!
Quả cầu năng lượng xuyên qua thân thể Thiết Xương vẫn không có tiêu tán, tiếp tục t·ấn c·ông tới Diệp Huyên trước mặt, Diệp Huyên gấp đến độ muốn khóc, hắn không có muốn c·hết, trong lòng cũng hối hận chính mình tại sao phải đi chọc tên sát tinh này, để rồi ném mạng nhỏ tại nơi đây? Nếu hắn biết lui liền không có chuyện này xảy ra!
Lâm Thành đánh ra một kích, cơ thể không còn chút sức lực nào, cả người mệt mỏi ngồi bệch xuống đất thở hổn hển, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn vào Diệp Huyên.
Tử vong ở trước mắt, Diệp Huyên cảm giác càng thêm tuyệt vọng chỉ có thể trơ mắt nhìn quả cầu màu trắng đang tới gần, một cỗ khó nói lên cảm xúc hiện tại.
"Tha cho ta… Ta không muốn c·hết!"
Diệp Huyên khóc lóc cầu xin nói.
"Đây chính là kết quả ngươi trêu chọc ta!" Lâm Thành thầm nói, trên mật vẫn không có một chút nào cảm xúc khác thường, từ bi với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình!
"Lâm Thành! Ngươi hôm nay g·iết ta, sau này chắc chắn sẽ bị toàn bộ Diệp gia t·ruy s·át, Lâm gia các ngươi cũng không thoát khỏi số mệnh, nam g·iết, nữ c·ưỡng h·iếp sau đó ném vào thanh lâu, mặc cho người khác chơi đùa ha ha ha… " Diệp Huyên cuối cùng cũng nhận định chính mình đằng nào cũng sẽ c·hết, liền không còn sợ hãi trực tiếp phá lên cười điên dại, âm thanh căm phẫn cùng mỉa mai nói.
"Nếu Diệp gia dám đến, ta liền đem bọn họ diệt!" Lâm Thành lãnh đạm đáp.
Diệp Huyên không nói, chỉ dùng ánh mắt như muốn g·iết người nhìn về phía Lâm Thành, chớp mắt quả cầu năng lượng liền xông tới trước mặt hắn. Chỉ trong tích tắc một t·iếng n·ổ trầm thấp vang lên.
Bùm!!!
Đầu lâu của Diệp Huyên ngay lập tức nổ tung, máu tương văng tung tóe. Đại não, tròng mắt, da thịt… Đều hoàn toàn bị chấn nát, chỉ thấy thân thể không đầu của hắn lắc lư vài cái sau đó ngã rầm xuống đất, thảm trạng vô cùng khủng kh·iếp.