Chương 31: Lưu Ngọc Trâm Hỗ Trợ.
Ruợu!
Đúng! Chính là rượu, nhưng là Linh Tửu Ngọc Dịch!
Nghĩ đến, hắn không khỏi cảm thấy hoài niệm, chẳng biết khi nào chính mình có thể nếm lại mùi vị này!
Linh Tửu Ngọc Dịch chính là loại rượu do hắn dưỡng dục nên sau khi đạt tới Linh Đế cảnh, lúc đan linh hình thành, sẽ xuất hiện một phương thế giới khác. Ban đầu nơi này chỉ toàn là dung nham nóng chảy, sau khi tìm kiếm đủ chín loại nguyên tố thạch, liền tấn cấp thành một thế giới với đầy đủ màu sắc, cũng có cỏ cây tồn tại!
Tại phương thế giới kia của hắn, mọc lên một cây đại thụ to lớn cao hàng ngàn mét, thân to hai mươi dặm tán lá hầu như bao phủ một góc tinh cầu này. Mà tại thân cây mỗi một trăm năm sẽ sản sinh ra một trăm giọt Linh Tửu Ngọc Dịch! Người bình thường chỉ cần uống một giọt liền trực tiếp đột phá đến Linh Binh cảnh.
Nhưng chuyện này thật sự quá xa vời, muốn đột phá đến Linh Đế còn không biết ngày nào tháng nào!
Không biết sau khi bản thân c·hết, tinh cầu kia có theo hắn vỡ toái hay không!
Thu hồi tưởng niệm vừa rồi, Lâm Thành liền trở về thực tại chậm rãi dùng đũa gắp thức từng món, không thể không nói khẩu vị nơi này khá hợp với hắn, chớp mắt đã đem tất cả các món dọn gần như sạch sẽ, khiến cho Tiểu Đô ở bên cạnh cũng một phen kinh dị.
"Cho hỏi trong phòng có phải là Lâm công tử!"
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh thanh thúy, dù gặp một lần nhưng hắn vừa nghe liền biết được là ai, Lâm Thành sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi nói.
"Đúng! Là ta, mời hai vị cô nương vào!"
Sau đó đối với Tiểu Đô ở bên cạnh nói.
"Mau ra mở cửa cho Lưu cô nương!"
"Vâng!" Tiểu Đô nhanh chóng chạy ra mở cửa, chắp hay hướng hai người nói.
"Lưu tiểu thư, Tiểu Nguyệt cô nương mời hai người vào!"
Lưu Ngọc Trâm cùng Tiểu Nguyệt nhìn nhau một lúc rồi từ tốn bước đi vào trong phòng.
Lâm Thành nhìn thấy Lưu Ngọc Trâm cách ăn mặc, vẫn không khỏi cảm thấy sững sờ. Nàng hôm nay mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt khiêm tốn, trên thân trên dưới đều kín cổ cao tường, không hề lộ ra một góc da thịt, tuy vậy vẫn không giấu được nét người xinh đẹp, nhưng lại toát lên vẻ thùy mị đoan trang, thanh thuần không nhiễm một chút bụi trần.
Nếu so với Trần Ngọc Thanh vợ của hắn ở kiếp trước, thật đúng là không phân thắng bại! Nàng cũng như vậy mà gây chú ý, không lõa lồ không khoe sắc không chưng diện son phấn, một bộ bình thường trầm ổn!
"Lâm công tử! Ngươi gọi ta đến chỉ để ngắm dung nhan của ta?"
Lưu Ngọc Trâm cảm thấy không vui, nhàn nhạt hỏi.
"Khụ khụ! Lưu cô nương mời ngồi!"
Lâm Thành vội ho khan vài tiếng, nhẹ nhàng nói.
"Này ngươi biết lễ nghĩa đàn ông không đấy? Chỉ ngồi một chỗ mời như vậy sao? Tiểu thư đi đâu cũng có người kéo ghế, ngươi vậy mà…"
Tiểu Nguyệt ở bên cạnh cảm thấy Lâm Thành lễ nghĩa chẳng hiếu khách, liền lên tiếng trách mắng.
"Cô nương có phải quá quan trọng việc này rồi? Trong lòng ta nam nữ đều bình đẳng, vả lại ta với Lưu tiểu thư chỉ là bèo nước gặp nhau, còn không thân thiết để làm như vậy, cho dù thân thiết… Ta có khi cũng không làm! Trừ khi… Lưu tiểu thư là vợ ta!"
Lâm Thành trực tiếp cười nhạt, lí lẽ hùng hồn nói.
"Được rồi Tiểu Nguyệt, Lâm công tử khác với đám người kia, không được nói đến hai từ lễ nghĩa! Ta cũng cảm giác không thích việc này!"
Lưu Ngọc Trâm ra mặt nói, ngược lại trong lòng có chút kinh ngạc với suy nghĩ của Lâm Thành, tại nơi này còn có vụ nam nữ bình đẳng hay sao? Dĩ nhiên là không có rồi, chỉ có thực lực mới có quyền quyết định!
"Ta chỉ thấy ngạc nhiên thôi!" Tiểu Nguyệt bĩu môi trả lời.
Lưu Ngọc Trâm thầm gật đầu sau đó kéo ghế ra đặt mông ngồi xuống, đưa mắt nhìn Lâm Thành trước mặt, trực tiếp đi vào câu hỏi.
"Ngươi muốn gặp ta là muốn nhờ việc gì?"
"Cô nương còn có việc trong người sao? Vừa ngồi xuống đã nôn nóng hỏi thẳng vấn đề rồi?" Lâm Thành cười khẩy từ tốn hỏi, vẫn không quên gắp đồ ăn đưa lên miệng thưởng thức.
Thấy Lưu Ngọc Trâm vẫn lạnh như băng bộ dạng ánh mắt nhìn chằm chằm chính mình không nói, Lâm Thành khẽ nhếch miệng cười tiếu, nói.
"Cô nương đã ăn cơm chưa?"
"Ta còn chưa đói, công tử cứ việc ăn!" Lưu Ngọc Trâm khẽ đáp, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng ánh mắt lại dán trên bàn đầy chén dĩa trống không, chỉ còn vài ba cọng rau dính lác đác, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Tiểu thư… Chúng ta đến đây chỉ để nhìn hắn ăn uống hay sao?" Tiểu Nguyệt ở bên cạnh khó chịu nói.
"Không sao, để hắn ăn xong rồi tính!" Nàng nhẹ nói.
Lâm Thành sửng sốt, chỉ đành buông đũa xuống nhẹ nhàng lau vết bẩn trên miệng, sau đó chỉnh sửa lại cổ áo một chút, sờ sờ đầu nói.
"Thật ngại quá, hôm qua giờ chưa có gì lót bụng, nên ăn hơi thô lỗ một chút, mong hai vị bỏ qua!"
Nói xong hắn còn kéo ra một nụ cười hòa nhã.
Tiểu Nguyệt nghe xong trợn mắt kinh ngạc, nhìn đống dĩa được chất đầy trên bàn, từng món đều đã bị dọn sạch sẽ, có chút không hiểu nổi cái bụng của hắn tại sao có thể chứa đầy như vậy thức ăn? Như này mà còn gọi là một chút sao?
"Công tử ăn xong cũng nên vào việc chính rồi chứ?" Lưu Ngọc Trâm hỏi.
"Tốt! Đa tạ cô nương đã ngồi chờ, ta mạo muội gặp Lưu tiểu thư tất nhiên là có việc cần nhờ!"
Lâm Thành chậm rãi nói.
"Việc gì mà khiến ngươi phải nhờ đến ta?" Lưu Ngọc Trâm một đầu mờ mịt khó hiểu hỏi.
"Chẳng là ta dạo này muốn luyện chế đan dược, cần cô nương giúp ta lấy một vài thứ, chỉ cần là kim hệ tam phẩm thảo dược, ta liền thu toàn bộ!"
Hắn nhanh chóng nói ra mục đích của mình, lặng lẽ nhìn xem biểu cảm của nàng một hồi.
Lưu Ngọc Trâm có chút ngạc nhiên, hỏi.
"Tam phẩm thảo dược? Chẳng lẽ công tử muốn luyện chế tam phẩm đan dược hay sao?"
"Phải!"
Lâm Thành cũng không có giấu diếm liền gật đầu thừa nhận, xác thực hắn luyện chế đan dược kia chính là tam phẩm, xét theo lý mà nói chỉ là tam phẩm bán cấp đan dược mà thôi, còn không coi là chân chính tam phẩm.
"Lâm công tử có thể luyện chế được đan dược tam phẩm, ta thật có hơi kh·iếp sợ!" Lưu Ngọc Trâm kìm nén rung động trong lòng cảm thán nói. Nhưng nghĩ lại, bản thân nàng dù gì cũng là cao thủ Tạo Đan cảnh, tứ phẩm đan dược còn cầm qua vài lần, đối với loại này không mấy kinh hãi. Chỉ cảm thấy hơi bất ngờ vì Lâm Thành nhỏ hơn nàng hai ba tuổi đã là tam phẩm đan sư, phóng nhãn toàn bộ Đế Quốc cũng không có cái nào đạt đến thành tựu sớm như vậy!
Mà Lâm gia không có khả năng đào tạo yêu nghiệt như vậy, chỉ có thế lực mạnh mẽ mới bồi dưỡng nên! Lưu Ngọc Trâm càng ngày càng cảm thấy tò mò về thân phận và thế lực sau lưng Lâm Thành.
"Giúp ngươi cũng được nhưng thời gian có lẽ sẽ hơi lâu, không biết Lâm công tử có cần gấp?" Nàng nhẹ hỏi.
"Ta đương nhiên cần gấp!" Lâm Thành tươi cười đáp.
"Nếu công tử cần gấp, tiểu nữ khó có thể giúp được rồi, hạn chế trong vòng hai hoặc ba tháng thì được!" Lưu Ngọc Trâm nhíu mày khó xử trả lời.
"Cô nương yên tâm, thảo dược tin tức ta đã có, chỉ là muốn cô nương ra tay giúp đỡ một hồi…" Hắn chậm rãi giải thích, nhờ Lưu Ngọc Trâm cánh tay có lẽ sẽ giải quyết vấn đề này.
"Vậy ngươi muốn ta giúp gì? Không lẽ… Ngươi muốn đi đoạt thảo dược? Cần thực lực của ta cầm chân bọn hắn?" Lưu Ngọc Trâm hạng gì thông minh, ngay lập tức nhận ra ẩn ý bên trong, sắc mặt lại không tốt xem, trầm giọng nói.