Chương 18: Trợ Giúp Tinh Hồn.
Diệp Huyên nghiến chặt hai hàm răng, nắm đấm vội siết chặt, chưa lần nào bản thân phải mất mặt hết lần này đến lần khác như vậy, hắn nhất định phải cho Lưu Ngọc Trâm cùng gã nam tử kia trả giá đắt.
Chỉ một Lưu gia nhỏ nhỏ, còn có thể ngạo mạn đến thế? Đợi hắn trở về mang theo cao thủ, mạnh mẽ đem Lưu gia diệt sạch, như vậy còn không phải thỏa thích chơi đùa Lưu Ngọc Trâm sao?
Diệp Huyên liền lộ ra một nụ cười thâm độc, sau khi đem thân thể ả ta chà đạp dưới thân, nhìn nàng vùng vẫy trong bất lực, muốn mở miệng cầu xin cũng không được. Nghĩ đến đây, nội tâm hắn càng thêm kích thích tột độ, nhất quyết phải đem Lưu gia g·iết sạch sẽ!
Trong phòng tửu lâu lúc này, Lâm Thành vẫn không hề nhận ra chính mình đã vướng phải phiền phức, bản thân bình tĩnh đối mặt với Lưu Ngọc Trâm ở trước mặt.
Sau khi nhìn thấy dung nhan của nàng hắn bỗng nhiên có chút kinh diễm, dung mạo Lưu Ngọc Trâm vô cùng xinh đẹp, so với mỹ nữ ở Địa Cầu phải mạnh hơn rất nhiều lần, ngoài ra Lâm Thành nhận thấy tâm thái của nàng lại càng thêm trầm ổn, chỉ có điều nét mặt trông lạnh lùng một chút.
Thấy hắn cứ liên tục nhìn chằm chằm vào chính mình, Lưu Ngọc Trâm lộ ra một tia không vui, hỏi.
"Ngươi nhìn đã chưa?"
Nghe vậy, Lâm Thành cười híp mắt, khẽ nói.
"Đối với mỹ nữ không thể nói là đã, nhất là một mỹ nhân hiếm thấy!"
"Được rồi! Nói chính sự!" Lưu Ngọc Trâm lãnh đạm lên tiếng.
"Đã ngươi nói như vậy, ta cũng không vòng vo tam quốc!"
"Ta biết ngươi cần tăng cường hồn lực, nhưng ta cũng cần thứ ngươi đang nắm giữ! Chỉ cần chịu đưa nó cho ta, ta sẽ giúp ngươi tăng lên phẩm cấp!" Lâm Thành thu hồi cợt nhả vừa rồi, hắn nhìn nàng thật sâu, chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình.
"Thứ ngươi cần?" Lưu Ngọc Trâm có chút không hiểu hỏi.
"Ta nghe nói cô nương đang nắm giữ Đoạn Tre thảo…" Lâm Thành lập tức giải thích.
Lưu Ngọc Trâm kinh ngạc nhìn lấy hắn, không khỏi đưa tay sờ trên cổ mình, vì nơi đó có một sợ dây chuyền bằng bạc được đính một gốc thảo dược tựa như cây tre khô héo. Nàng lúc này mới nhận ra, thứ Lâm Thành cần chính là thứ này.
Đoạn Tre tuy là phàm cấp nhưng có tác dụng lớn với hồn lực, nếu Lâm Thành lấy nó đi, sau này muốn luyện chế nhất cấp Hồi Hồn Đan lại không thể tìm ra gốc Đoạn Tre thảo thứ hai, bởi vì Đoạn tre tại nơi này vô cùng khan hiếm.
Lưu Ngọc Trâm cần chính là loại đan dược nhất cấp này, nếu lấy đan dược cao cấp hơn thay thế lại không được. Bởi vì nàng chỉ mới nằm ở Nhập Môn đan đạo, hồn lực còn rất sơ sài. Cần phải tăng hồn lực từ từ mới có thể đột phá nhất cấp, tiếp đó liền hấp thu đan dược cấp cao hơn.
Lâm Thành đưa ra lời đề nghị thật sự khiến nàng cảm thấy phân vân, chưa kể hắn và nàng còn không thân thiết lắm!
Nhận thấy sự lo âu trên khuôn mặt của Lưu Ngọc Trâm, Lâm Thành tự tin nói.
"Yên tâm, ta nói có cách giúp ngươi tăng hồn lực liền tự nhiên sẽ có cách, chỉ sợ cô nương có dám tin hay không thôi."
"Bằng chứng đâu ta tin ngươi?" Lưu Ngọc Trâm lạnh lùng hỏi.
"Đơn giản! Ngươi hẳn là đang tiến nhập Luyện Đan Sư?"
Không đợi Lưu Ngọc Trâm gật đầu, Lâm Thành lại tiếp tục nói tiếp.
"Nếu ta đoán không nhầm mỗi một Luyện Đan Sư đều có tinh hồn bên trong, chỉ cần ngươi đưa Tinh Hồn ra, ta sẽ giúp ngươi đem nó cải tiến một hồi!"
"Cải tiến?" Lưu Ngọc Trâm không khỏi giật mình kinh ngạc, những chuyện như thế này nàng chưa nghe nói qua bao giờ, tinh hồn còn có thể nhờ người cải tiến sao?
Đây cũng là lần đầu tiên nàng nghe đến có cách này sử dụng!
"Đúng vậy, ta hiện tại thực lực có hạn, giúp ngươi cải tiến một hồi cũng không vấn đề gì, nếu ngươi đồng ý đưa cho ta Đoạn Tre, ta liền chậm rãi hỗ trợ!" Lâm Thành từ tốn nói.
Lâm Thành đương nhiên không phải nói suông miệng, thật sự có thể trợ giúp hồn lực của nàng tăng lên một mảng. Mỗi một luyện đan sư hoàn thành nhập môn, sẽ tự động sản sinh ra Tinh Hồn, Tinh Hồn cũng tương tự như đan điền, hình dáng giống như một quả trứng cút, nhưng nó nhỏ hơn gấp đôi. Ngược lại không có thực thể, không phải chỉ dựa vào bằng mắt thường liền nhìn thấy, phải có lực lượng linh hồn cường đại mới thấy rõ.
Tinh Hồn ẩn sâu trong thứ hải trú ngụ, cho nên nó có thể dự trữ linh hồn lực, một khi đạt đến trạng thái đầy, liền sẽ thay hình đổi dáng, lột ra một tầng da đột phá đến tầng thứ cao hơn.
Cũng có hai cách để tấn thăng, đầu tiên chính là dựa vào chính mình nỗ lực, đem gồng cùm Tinh Hồn tự động đột phá. Có điều cách làm này sẽ vô cùng khó khăn, một khi thất bại, Tinh Hồn vỡ toái khiến bản thân biến thành một kẻ ngu si mãi mãi, hoặc nặng hơn là nổ đầu lâu t·ử v·ong. Cách thứ nhất này Lâm Thành suy đoán rất ít có ai dám thử, mà Lưu Ngọc Trâm chính là một trong số đó.
Chỉ có cách thứ hai mới là vẹn toàn nhất, chính là dùng đan dược hấp thu từ từ, đem Tinh Hồn chậm rãi biến thuế, chỉ cần đầy đủ thời cơ liền nhẹ nhõm phá vỡ lớp vỏ cũ, tạo nên một tinh hồn mới toanh.
Lưu Ngọc Trâm rơi vào trầm tư, thần sắc của nàng lúc này vô cùng phức tạp, sau khi đắn đo suy nghĩ một hồi, đành liều mình mạo hiểm một phen, dù sao thì đan dược dược liệu còn không đủ, chỉ có thể cùng Lâm Thành đặt lòng tin.
Nàng lạnh giọng nói.
"Được! Nhưng ngươi dám có cái gì bất hảo phía sau, ta liền diệt Lâm gia các ngươi!"
"Được!" Lâm Thành từ chối cho ý kiến, sau đó lại nói.
"Mau triệu hồi Tinh Hồn của ngươi ra! Ta bây giờ giúp ngươi!"
"Tại đây sao?" Lưu Ngọc Trâm ngạc nhiên hỏi.
Mà Tiểu Nguyệt ở bên cạnh lại e sợ có chuyện chẳng lạnh, vội lên tiếng nhắc nhở.
"Tiểu thư! Một khi ngươi đưa tinh hồn cho người khác nắm chính là đem tính mạng mình cho hắn!"
"Yên tâm! Cứ để hắn làm, ta không tin hắn có thể gây nên chuyện gì!" Lưu Ngọc Trâm bình thản nói, thực tế trong lòng nàng cũng e ngại không kém.
Lâm Thành thấy nàng ta tin tưởng như vậy, cũng mỉm cười ôn tồn nói.
"Ta chỉ là người bình thường, không thể nào hạ sát thủ với hai người tu vi cao như vậy!"
"Tốt! Vậy ta triệu hồi Tinh Hồn, muốn xem ngươi giúp ta cải tiến như thế nào?" Lưu tiểu thư thanh lãnh đáp, Tiểu Nguyệt muốn ngăn cản chợt lại thôi, chỉ dùng song nhãn tập trung vào Lâm Thành trước mặt, một khi xảy ra vấn đề gì, nàng sẽ không để hắn làm hại tiểu thư.
Chỉ thấy Lưu Ngọc Trâm ngay lập tức nhắm chặt đôi mắt, thả mình trôi nổi vào bên trong thức hải, dùng thần niệm chậm rãi kéo viên Tinh Hồn tròn như quả trứng chim ra ngoài.
Tinh Hồn vừa ra ngay lập tức phóng ra linh hồn uy áp, Tiểu Đô đứng ở bên cạnh cũng phải run rẩy một hồi. Nhưng mà Lâm Thành lại không có việc gì, thong dong cười nhạt một tiếng. Bởi vì hắn biết, đây là do nàng cố tình làm ra, nghĩ muốn cảnh cáo chính mình.
Cũng vì tinh hồn này mà Lâm Thành mới biết được tu vi của đối phương!
Lưu Ngọc Trâm còn trẻ như vậy, tuổi còn chưa tới hai mươi, tu vi vậy mà đã đạt tới Tạo Đan cảnh tứ trọng? Đây đúng là một tin tức kh·iếp sợ ngoài ý muốn, xem ra Lưu gia thật sự ẩn tàng một con quái vật khổng lồ.
Cả Thạch Thành này chưa có ai có tu vi Tạo Đan tứ trọng!