Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 19: Tinh Hồn, Hồn Châu!




Chương 19: Tinh Hồn, Hồn Châu!

Sắc mặt Lâm Thành trở nên nghiêm túc, hắn mơ hồ suy đoán ra một vài điều, nhưng bây giờ còn không có thời gian quan tâm đến, mục đích hiện tại chính là lấy được Đoạn Tre trong tay nàng.

Tinh Hồn Lưu Ngọc Trâm là linh hồn trạng thái chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, từ bên trong đó có thể nhìn ra từng dòng linh lực lưu chuyển qua lại tựa như linh khí. Mà tinh hồn của nàng bây giờ đã ở trong trạng thái đầy, có điều lớp vỏ vẫn còn cứng cáp không có một chút nào dấu hiệu dãn nở.

Nếu không dùng đan dược tẩm bổ sớm, Tinh Hồn muốn đột phá phải mất thêm sáu bảy năm nữa.

Đối với cái này, Lâm Thành cũng biết khá rõ rãng về Tinh Hồn, sau khi biết nơi này có Tinh Hồn đặc trưng, thậm chí có điểm tương đồng với Hồn Châu của người Tu Linh. Cái khác nhau cũng chỉ là cách gọi, cho nên hắn mới cảm thấy vui mừng một chút, bởi vì ở đây vẫn có thứ cùng với hắn tồn tại.

Đặc biệt Tinh Hồn hay Hồn Châu không hề xuất hiện qua trong người Tu Chân!

Lâm Thành từng là Cổ Linh người sáng lập, đương nhiên dễ dàng nâng cấp Tinh Hồn, chưa kể trong thức hải của hắn linh hồn lực vô cùng lớn. Có hơi đáng tiếc một chút nó chỉ là một tàn hồn nhỏ, nếu đầy đủ linh hồn như trước kia, đưa một ngàn cái Lưu Ngọc Trâm tấn thăng đến cửu phẩm Đan Sư cũng không phải việc gì khó.

Hiện giờ hắn không thể làm được điểm này, nhưng muốn nàng đột phá một hai cấp phẩm vẫn không thành vấn đề! Nhưng trước khi thực lực đã đủ mạnh, hắn vẫn không nên để lộ quá nhiều bí mật, kẻo lại rước họa vào thân giống như tình cảnh ở kiếp trước.

"Ngươi còn không mau? Chậm chạp như vậy rốt cuộc muốn làm gì?" Lưu Ngọc Trâm thấy Lâm Thành ngây ra một lúc, bỗng nhiên có chút nôn nóng, tức giận nói.



Đối với Lưu Ngọc Trâm tức giận, hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt trả lời.

"Ta phát hiện được Tinh Hồn của ngươi đã ở mức viên mãn, lớp vỏ ngược lại không có dấu hiệu nở ra, cho dù ngươi hấp thu đan dược kia, ít nhất cũng mất khoảng hai năm để đột phá nhất cảnh Đan Sư! Hiện tại liền tốt, ta có thể giúp ngươi đem lớp vỏ luyện hóa một phần, đảm bảo trong vòng ba tháng sẽ đột phá!"

Lưu Ngọc Trâm nghe xong không khỏi kh·iếp sợ, Lâm Thành nói cũng tương tự như sư phụ nàng từng nhắc qua. Chỉ là nàng thật tò mò, Lâm Thành thật sự có thể rút ngắn thời gian đột phá hay sao? Nhịp tim của nàng bỗng chốc có chút đập nhanh, đây chính là mong muốn sớm đột phá mà sinh ra.

Dưới cái nhìn tò mò của cả ba người trong phòng, Lâm Thành bắt đầu khởi động ý niệm, cường đại linh lực nhanh chóng thả ra, bao phủ toàn bộ Tinh Hổn của Lưu Ngọc Trâm.

Lưu Ngọc Trâm cảm ứng được linh hồn mạnh mẽ từ Lâm Thành truyền tới, khiến nàng không khỏi cảm thấy kinh, viên Tinh Hồn trôi nổi trước mặt tựa như đang nhìn thấy một loại đồ vật đáng sợ nào đó, không ngừng lượn lờn quan thân, dường như muốn tự ý thu hồi trở về thức hải.

Rất may Lưu Ngọc Trâm đã vội vàng khống chế Tinh Hồn b·ạo đ·ộng, nhưng trong lòng ngược lại đang nổi sóng lớn.

Lâm Thành linh hồn uy áp không ngờ lại khủng bố đến như vậy, khiến cho nàng cảm giác hít thở có chút khó khăn.

Bên này, hắn vẫn trấn định đem hồn lực của bản thân bao bọc lấy Tinh Hồn, tại trong sâu thẳm thức hải, từng dòng linh lực tựa như thác nước đổ xuống. Mạnh mẽ xối vào viên Tinh Hồn tròn nhẵn kia, nhưng Lưu Ngọc Trâm lại không hề cảm giác được một chút nào đau đớn, ngược lại càng khiến bản thân khoan khoái dễ chịu.



Tiểu Đô cùng Tiểu Nguyệt ở bên cạnh theo dõi nhất cử nhất động, vẫn mờ mịt không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bọn hắn không phải Đan Sư, cũng không phải cao thủ đã mở ra Thần Thức, cho nên toàn bộ quá trình gột rửa vừa rồi lại không nhìn thấy được gì.

Lưu Ngọc Trâm lẳng lặng chìm vào trong cảm giác ôn hòa tựa như một làn gió mát phà vào mặt. Cùng với đó nàng kinh ngạc phát hiện, Tinh Hồn của mình cũng vì vậy mà có dấu hiệu buông lỏng một ít.

Lần này nàng thật sự tin tưởng Lâm Thành cách làm, đúng là có thể giúp Tinh Hồn cải tiến một bước! Ánh mắt của nàng nhìn về phía hắn nhiều hơn tò mò.

Trải qua một lúc lâu sau, Lâm Thành cuối cùng cũng đem linh lực thu hồi trở lại, sau đó thở nhẹ ra một hơi dài sắc mặt trở nên mệt mỏi thiếu sức sống, tựa như vừa mất ngủ nhiều ngày. Đây là do hắn sử dụng quá nhiều linh lực dẫn đến bản thân mệt mỏi kiệt quệ.

Lưu Ngọc Trâm vội đem Tinh Hồn tiến về Thức Hải, cũng ngay lập tức nhận ra điều khác thường, Lâm Thành chỉ dùng vẻn vẹn nữa khắc đồng hồ, liền nhanh chóng nới lỏng lớp vỏ ngoài Tinh Hồn. Điều này thật sự bất khả tư nghị, kinh ngạc sợ hãi một hồi, lúc này nàng mới tin tưởng lời của Lâm Thành vừa rồi, trong vòng ba tháng tất sẽ đột phá Nhất Cấp!

Nếu đã dễ dàng như vậy phá quan, nàng cũng không cần giữ lại Đoạn Tre thảo làm gì.

Trong lòng nàng hưng phấn tột cùng, nhưng vẫn y nguyên nét mặt không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, ánh mắt ngược lại đã bán đứng nàng. Chỉ thấy đôi môi đỏ mọng khẽ mở, thanh âm vẫn còn không dám tin tưởng, hiện lên cảm kích nói.

"Thật sự có thể giúp ta nới lỏng Tinh Hồn? Trước tiên đa tạ Lâm thiếu đã không ngại sức lực trợ giúp, ân tình này tiểu nữ sẽ không bao giờ quên, nếu sau này có việc gì cần giúp, ta sẽ không chối từ!"



Sau đó Lưu Ngọc Trâm cởi sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, chậm rãi đặt trên bàn, từ tốn nói.

"Đây là thứ công tử cần, cũng như một phần đại lễ ta dâng tặng!"

"Đa tạ cô nương hảo ý!" Lâm Thành tự nhiên sẽ vui vẻ nhận lấy, có được Đoạn Tre Thảo trong tay mạch thứ năm liền dễ dàng đột phá.

Lưu Ngọc Trâm cũng vui vẻ mỉm cười, cảm giác hôm nay chính mình đến đây đúng là nhặt được món hời lớn, nếu đưa cho Lâm Thành mỗi Đoạn Tre như vậy, lại không được hay cho lắm. Nghĩ ngợi một hồi, nàng lại tiếp tục mở miệng lên tiếng.

"Ta thấy công tử nhận lấy cái này, so với thành quả mà ta đạt được đúng là có chút thiệt thòi cho ngươi. Hiện giờ ta có một tin tức muốn dành tặng, không biết Lâm thiếu có muốn nghe?"

Nghe Lưu Ngọc Trâm hỏi, Lâm Thành chợt giật mình kinh ngạc, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu, hắn muốn nghe xem tin tức mà nàng muốn nói là gì.

Thấy Lâm Thành không có ý từ chối, Lưu Ngọc Trâm liền thấp giọng suy đoán.

"Lâm thiếu linh hồn lực cường đại hơn cả ta, ta nghĩ ngươi hẳn là một Đan Sư cấp cao, cụ thể bao nhiêu thì ta không rõ. Nhưng có thể đoán ít nhất cũng là Nhị cấp trở lên!"

Lời của Lưu Ngọc Trâm vừa dứt, Tiểu Đô cùng Tiểu Nguyệt đồng loạt rơi vào kinh hãi thất sắc, ánh mắt không khỏi tập trung vào Lâm Thành.

Hắn không ngờ Lâm Thành thiếu gia lại là Đan Sư, mà còn là cao cấp Đan Sư! Lưu Ngọc Trâm chắc chắn sẽ không có nói láo, thiên kim tiểu thư của Lưu gia, không bao giờ nói mà không có chứng cớ.

Tiểu Đô kìm nén cảm xúc rung động trong lòng, lần này trở về hắn phải nhanh chóng bẩm báo với gia chủ cùng các cao tầng việc này. Một vị Đan Sư có ý nghĩa vô cùng quan trọng, dù chỉ là nhất cấp nhưng tại Thạch Thành này được tiếp đón nồng hậu, huống chi những cấp bậc cao hơn. Nếu Lâm Thành có mệnh hệ gì, Lâm gia tồn thất sẽ vô cùng lớn.