Chương 17: Kinh Ngạc Chữ Pháp!
Thạch Thành về đêm đường phố càng thêm nhộn nhịp, đây là thời điểm nhiều hộ gia đình vui chơi sau những ngày dài mệt nhọc, đâu đâu cũng xuất hiện các đồ ăn vỉa hè, mùi hương thơm các quầy quán truyền khắp con phố lớn nhỏ.
Có thể nói nơi này chính là phiên chợ đêm để giải trí. Hướng về con sông Dinh một trong những con sông lớn ở Thạch Thành, hai bên bờ sông mọc đầy các tửu lâu và thanh lâu. Xen kẽ với đó là những loại cây xanh, nở rộ những bông hoa đủ màu sắc. Hiện tại đang nằm giữa mùa xuân, cả Thạch Thành liền chìm trong vô vàn màu sắc rực rỡ.
Điều mà Lâm Thành ngạc nhiên ở nơi này đó là, Chân Nguyên Đại Lục không hề có sử dụng đèn điện để thắp sáng, mà dùng loại tinh thể phát quang, được khai thác từ các lô khoáng sản. Tinh thể này gọi là Quang Tinh Thạch! Chúng có mặt khắp nơi trong đại lục, là loại tinh thể thường thấy nhất, chỉ cần phát hiện khoáng sản có đại lượng Nguyên Thạch, sẽ thấy được bọn chúng ẩn nấp.
Quang Tinh Thạch không có tác dụng hấp thu nguyên khí như Nguyên Thạch, cho nên chúng chỉ được dùng để làm đèn phát sáng.
Lâm Thành rất nhanh đi đến trung tâm của Thạch Thành, không khí nơi đây vô cùng nhộn nhịp, người người qua lại chi chít, muốn chen lấn một chút cũng cảm thấy khó khăn. Đã Thạch Thành này nhộn nhịp như vậy, nếu ở Đế Đô, Thiên Đô thì sẽ như thế nào? Chẳng phải đông đến không hợp thói thường? Viễn cảnh này ngay cả Địa Cầu thời hưng thịnh nhất cũng không hề thấy qua!
Chẳng mấy chốc Lâm Thành đã đứng trửa cửa Thiên Tửu Lâu, nhìn tòa tửu lâu cao mười mấy mét, thiết kế bên ngoài lại vô cùng ấn tượng. Được chạm khắc nhiều hoa văn kỳ lạ, trung tâm có một viên ngọc màu xanh to lớn, hai bên là Long Phượng đối mặt với nhau, kèm theo tấm bảng ghi ba chữ Thiên Tửu Lâu cứng cáp.
Lâm Thành ấn tượng nhất vẫn là ba chữ trên tấm bảng kia, càng làm cho hắn kinh ngạc nhận ra, bên trong nó ẩn chứa lôi hệ pháp tác, mà lại, không thuộc về thế giới này.
Tâm trạng Lâm Thành lúc này có chút kh·iếp đảm, nội tâm cực kỳ rung động, hắn đứng ngây người tại một chỗ một lúc lâu mới hồi thần lại.
Đây rõ ràng là chữ pháp của người tu chân khắc họa, nhìn dòng chữ ẩn chứa pháp tắc bên trên, chỉ có thể là Kết Đan cảnh làm ra.
Hắn càng ngày càng đối với chủ nhân tửu lâu tò mò, nhưng rất nhanh liền đem sự tò mò này tán đi, bởi vì bản thân đến đây không phải để tìm hiểu Thiên Tửu Lâu.
Lâm Thành mang theo Tiểu Đô đi vào bên trong, một đường đi thẳng lên tầng thứ ba, tại nơi này chỉ có duy nhất hai phòng đặc biệt dành riêng cho các quý tộc vui chơi thưởng rượu.
Lâm Thành đã từng đến đây vài lần nhưng không có đặc quyền như vậy, có điều hắn cũng không quan tâm lắm.
Ngay khi đi đến cửa phòng đã hẹn sẵn, Lâm Thành chợt kinh ngạc phát hiện, trước cửa phòng có một thanh niên trông cũng anh tuấn mặc y phục màu lam đang đứng tại nơi đó, trên tay hắn còn cầm một bó hoa đỏ rực. Chỉ nghe hắn cất giọng nôn nóng gọi.
"Ngọc Trâm! Ta biết nàng ở bên trong, mau mở cửa ra đi, ta có vài điều muốn nói."
"Diệp thiếu gia, tiểu thư không muốn gặp ngài, mời ngài mau chóng rời đi cho!"
Từ bên trong phòng, giọng của Tiểu Nguyệt chợt vang lên, giọng điệu vô cùng lãnh đạm.
"Tiểu Nguyệt cô nương, nói với Ngọc Trâm rằng ta muốn gặp nàng một chút thôi, sau đó sẽ rời đi, bằng không ta sẽ ở yên tại nơi này!" Thiếu niên họ Diệp tên Diệp Huyên vẫn cố chấp lên tiếng, hắn ngoan cố không rời đi nửa bước.
Bản thân hắn đường đường là nhị thiếu gia của Diệp gia Đế Đô, gia tộc thực lực nắm giữ vị trí thứ tư bên trong, mạnh hơn Vương gia một bậc.
Không nói gia tộc mạnh mẽ, chỉ riêng hắn cũng được coi là thiên tài hiếm có, năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, tu vi đã Gột Rửa cảnh tam trọng. Nếu thêm ba năm nữa liền đột phá Thải Độc, mười năm Tạo Đan, ba mươi năm Thụ Linh.
Thiên tài như vậy đi đến đâu đều có vô số mỹ nhân theo đuổi, vậy mà Lưu Ngọc Trâm lại năm lần bảy lượt từ chối hắn, khiến cho Diệp Huyên vô cùng mất mặt.
Đáng lẽ ra được Diệp Huyên để ý, chính là phúc phận của nàng mà nàng lại làm coi như không thấy. Nhưng như vậy lại khiến cho Diệp Huyên trở nên càng thêm kiên định, nữ nhân càng khó đạt được, hắn lại càng muốn có được.
Lâm Thành đứng một bên theo dõi cũng không khỏi lắc đầu ngao ngán,
Bỗng nhiên bên trong phòng lại vang lên một âm thanh mềm mại.
"Lâm công tử đã đến, sao còn không đi vào phòng?"
Nghe đến đây cả Lâm Thành cùng Diệp Huyên đều giật mình kinh ngạc, Lâm Thành ngược lại không có bao nhiêu bất ngờ. Lưu gia tiểu thư sống trong gia tộc có thực lực mạnh, hiển nhiên không thể nào là người bình thường. Lâm Thành tiến đến chắc chắn sẽ nhận ra được, nếu nàng không phát hiện mới chính là một chuyện kỳ lạ.
Diệp Huyên thì khác, điều hắn kinh ngạc chính là, Lưu Ngọc Trâm vậy mà tự động mời một thiếu niên xa lạ đi vào phòng.
Hắn liền chú ý đến Lâm Thành bên cạnh, phát hiện thì ra là một người bình thường không hề có tu vi, nhưng ngược lại, ngũ quan của tên này khiến cho Diệp Huyên trở nên ghen ghét đỏ mắt.
Hắn vậy mà so với bản thân càng soái hơn! Thật là một kẻ đáng ghét!
Lâm Thành cử chỉ thong dong bình tĩnh, trên miệng còn ngậm một cọng cỏ dại, khẽ liếc nhìn Diệp Huyên một chút, sau đó chậm rãi mở miệng nói vọng vào bên trong.
"Ta không muốn phá hư phong cảnh hữu tình, nếu vị huynh đài đây có việc chưa giải quyết xong thì cứ tiếp tục đi, ta ở một bên đợi cũng được!"
Nói xong hắn còn hướng về phía Diệp Huyên nhẹ nhàng cười một tiếng. Nhưng rơi vào trong tai đối phương lại giống như cảm giác Lâm Thành đang nhạo báng chính mình. Khiến cho khuôn mặt hắn không khỏi đỏ lên, nội tâm tràn ngập tức giận.
Trong phòng, Lưu Ngọc Trâm yên lặng một lúc, sau đó mở miệng, không vui nói.
"Ngươi đến đây để bàn chuyện hay là đến hóng chuyện? Nếu hóng chuyện thì mọi việc hôm nay coi như xong! Ta liền không tiễn!"
Lâm Thành sững sờ một lúc, sau đó cười khẩy đáp.
"Đương nhiên đến bàn chuyện! Hi vọng cô nương để vị cao thủ bên cạnh mở cửa giúp! Nếu ta tự ý vào e là xương cốt ta chịu không nổi! Vả lại vị công tử đây sẽ không tha cho ta!"
Nha!
Tiểu Nguyệt đột nhiên kinh hô thành tiếng, nàng có chút kinh hãi đối với Lâm Thành câu nói, rõ ràng đã ẩn giấu khí tức đến mức tận cùng, nhưng vẫn bị hắn nhìn ra được, ngay cả Diệp Huyên còn không phát hiện, chẳng lẽ Lâm Thành thật sự có thể cảm ứng tu vi của người khác sao?
Lưu Ngọc Trâm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn trấn định như cũ, ngay lập tức đối với Tiểu Nguyệt hạ giọng.
"Tiểu Nguyệt! Mau mở cửa cho Lâm công tử!"
"Vâng! Tiểu thư." Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn đáp.
"Này! Còn ta thì sao?" Thấy chỉ có Lâm Thành ưu đãi, Diêp Huyên khó chịu lên tiếng.
Vừa mới mở cửa ra, Tiểu Nguyệt đã lạnh giọng tuyên bố.
"Ngươi mau đi, chúng ta sẽ không tiếp ngươi!"
Nói xong nàng lộ ra vẻ mặt từ ái, hướng về phía Lâm Thành nhẹ giọng mời.
"Lâm công tử! Mời vào!"
Lâm Thành khẽ gật đầu, sau đó cũng không có nhìn Diên Huyên một cái, liền cùng Tiểu Đô bước vào bên trong, để lại Diệp Huyên đứng ở ngoài cửa tức đến độ hộc máu.
Hắn lần này thề phải đòi lại mặt mũi hôm nay đã mất đi bằng mọi giá. Lưu Ngọc Trâm không thèm ngó ngàng đến hắn, thật sự đã đem Diệp Huyên chọc giận.