Chương 16: Lời Mời Đến Lưu Ngọc Trâm.
Ngay cả tên Lâm Bình muốn quay đầu chạy thoát cũng không thoát khỏi số phận, ba tiếng la hét chói tai khiến cho không ít đệ tử Lâm gia cảm thấy rùng mình, càng không hiểu phía bên Lâm Thành hậu viện đã sảy ra chuyện gì.
Cho đến khi ba người Lâm Hoàng vác thân thể đau nhức ra khỏi hậu viện của Lâm Thành, đám đệ tử gia tộc mới trố mắt kinh ngạc. Hình dáng của ba người không khác gì con heo đội lốt nhân loại.
Khuôn mặt xưng húp giống như mới vừa bị ong chích xong, càng buồn cười hơn nữa là, bọn hắn vậy mà sợ hãi quá liền tiểu tiện đại tiện ngay trong quần. Mùi h·ôi t·hối nồng nặc khiến cho đám người bu quanh xem trò đồng loạt ôm nhau bịt mũi, không ai chịu nổi mùi hương đã nhanh chóng nhao nhao giải tán, trước khi đi còn không quên cười nhạo bọn hắn, làm cho ba người Lâm Hoàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Đám oắt con này! Đợi lão tử lành lại sẽ đi tìm từng người đánh một trận cho hả dạ!" Lâm Hoàng nổi giận nghiến răng nói.
"Đúng vậy! A… Ui…" Lâm Bình cùng Lâm Khương cũng ôm một bụng nộ khí, nhưng bởi vì tức giận, vô tình chạm phải v·ết t·hương khiến bọn hắn càng thêm đau đớn.
"Tên khốn Lâm Thành ra tay thật tàn nhẫn!" Lâm Hoàng phẫn nộ đến đỏ cả mắt, nhưng hắn không dám đứng trước cửa Lâm Thành mắng chửi, chỉ có thể mắng ở sau lưng.
Mà trong ngày hôm đó, Lâm gia nhanh chóng truyền đi một tin tức chấn động, đám người Lâm Hoàng bị một mình Lâm Thành sử lý. Cả ba hùng hùng hổ hổ chạy đến cửa phòng người ta q·uấy r·ối, kết quả bị Lâm Thành đánh cho thừa sống thiếu c·hết chạy ra ngoài. Tin tức này nhanh chóng lọt vào trong tai các trưỡng lão trong tộc, có người kinh ngạc ngạc nhiên, có người không tin, cũng có người sắc mặt lại không tốt xem, đương nhiên người này chính là nhị trưởng lão Lâm Khải.
Bởi vì kẻ b·ị đ·ánh vốn là con trai của hắn, cho nên sắc mặt mới không được tốt. Lâm Khải đã đi cáo trạng không ít lần, nhưng chỉ nhận lại đám trưởng lão khiển trách vài câu, hắn bất lực chỉ có thể ôm một bụng tức giận trở về.
Lâm Thiên cũng đối với Lâm Thành dơ ngón tay cái khen thưởng, có thể đánh bại nhị trọng Nhục Thân, tu vi chắc chắn không dưới tam trọng, hoặc có thể cao hơn, điều này khiến cho hắn vui mừng khôn siết.
Trải qua bốn ngày này, dựa theo ghi chép của Lâm Thành để lại, Lâm Thiên đã thu mua được không ít thảo dược, mỗi cái thảo dược sau khi mua về liền đem nó đưa cho Lâm Thành. Còn về những thắc mắc trong lòng, Lâm Thiên cũng không tiện để nói ra, chỉ đành để cho hắn tự nói thì vẫn hơn.
Sau khi nhận được mười mấy loại thảo dược, Lâm Thành ngay lập tức đem bọn chúng đi điều chế dược dịch. Những loại dược dịch này chắc chắn sẽ không hề xuất hiện ở đây, bởi vì những thứ này là do hắn tận tâm nghiên cứu và cải biến khi còn ở Địa Cầu.
Trải qua bốn ngày ròng rã, Lâm Thành cuối cùng cũng hấp thu xong những dược liệu, trong thân thể nhanh chóng mở ra ba kinh lạc tiếp theo, hoàn toàn đả thông được bốn cái, trực tiếp tiến vào Khai Mạch cảnh sơ cấp.
Cảm nhận cơ thể tràn trề năng lượng, Lâm Thành tự tin có thể đánh bại Nhục Thân tam trọng, cho dù tứ trọng cũng khó có thể đả thương được hắn.
Dự tính nếu tiến triển theo đà này, không tới nửa tháng liền nhẹ nhõm hoàn thành Khai Mạch, bỏ thêm vài ngày cố gắng câu thông Linh Mạch, mở ra Thông Linh cảnh không phải việc gì khó.
Đạt tới Thông Linh chính là bước khởi đầu cho tu luyện về sau, tiếp đến vượt Chân Linh cảnh, hoàn thành cơ bản nền móng. Lâm Thành vừa nghĩ tới, nội tâm thật có cảm giác chờ mong.
Tiếp đến một ngày trôi qua, kinh mạch thứ tư cuối cùng cũng đạt tới trạng thái đỉnh điểm, chỉ cần đầy đủ dược liệu cần thiết, mạch thứ năm liền nhẹ nhõm mở ra, nếu may mắn có thể đột phá đến mạch thứ sáu. Lâm Thành hiện tại cũng không có nôn nóng lắm, cùng lắm vài ba ngày có dược liệu về sẽ nhanh chóng hoàn thành.
Cùng với đó, Lâm Thành nhờ Tiểu Đô chạy đến Lưu gia gặp Lưu Ngọc Trâm, đưa cho nàng một cái phong thư, bên trong nêu rõ mong muốn, muốn gặp nàng ở Thiên Tửu Lầu trung tâm Thạch Thành tám chuyện. Đương nhiên, mấy câu từ không có tính thiết thực như trên không thể nào đả động được mỹ nữ, chính vì thế hắn mới tại trong thư có nhắc đến cách tăng cường hồn lực.
Tin tưởng Lưu Ngọc Trâm sau khi đọc xong sẽ đồng ý lời đề nghị của chính mình!
Chỉ là hắn không nghĩ đến mọi chuyện lại nhanh như vậy có kết quả, Tiểu Đô mới vừa đến Lưu gia một hồi, một khắc (1 khắc = 15 phút) sau liền trở về báo tin. Báo rằng Lưu Ngọc Trâm đã đồng ý gặp mặt hắn, hẹn hắn tối bảy giờ có mặt.
Lâm Thành khẽ mỉm cười, trong lòng tự nhiên đã sớm đoán được kết quả này.
Tại Lưu gia, trong một căn phòng ngăn nắp gọn gàng, nhìn qua cũng có chút rộng lớn. Điểm đặc biệt nhất trong này chính là giữa phòng có một cái lô đỉnh nhỏ màu nâu với các hoa văn lạ mắt đan xen, bên trong còn ẩn ẩn mùi hương của thảo dược. Trong phòng lúc này xuất hiện một người thiếu nữ mặc y phục màu hồng nhạt, tuổi tầm mười chín hai mươi. Dung nhan của nàng vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt trong như nước cùng với đôi môi anh đào quyến rũ. Dáng người có lồi có lõm, kèm theo đôi chân thon dài miên man, khiến không ít nam nhân nhìn thấy mà thèm nhỏ dãi.
Chỉ có điều, trên khuôn mặt của nàng hiện lên tầng tầng băng sương, cảm giác khó có thể lại gần.
Nữ tử này gọi là Lưu Ngọc Trâm, đại tiểu thư của Lưu gia, sau lưng nàng còn một người nữa, cũng là một nữ tử, tuy dung mạo của nàng không bằng Lưu Ngọc Trâm nhưng cũng thuộc diện ưu tú xinh đẹp.
Chỉ thấy thiếu nữ hướng về phía Lưu Ngọc Trâm lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hỏi.
"Tiểu thư! Tại sao ngươi lại đồng ý đi gặp cái tên cặn bã kia? Trong thành này ai cũng biết hắn uy danh cả!"
Lưu Ngọc Trâm không trả lời, mà chỉ cầm lấy phong thư trên tay đọc qua đọc lại vài lần, lẳng lặng rơi vào trầm tư. Sau khi xem đến đoạn tăng hồn lực, nàng không khỏi tò mò cùng kinh ngạc.
Tại Thạch Thành này ai cũng biết Lâm Thành nổi danh hoàn khố, nhưng hành động của hắn hôm nay lại khiến cho Lưu Ngọc Trâm phải suy nghĩ lại, càng kinh ngạc hơn là tại sao hắn biết được chính mình cần gia tăng hồn lực? Coi như toàn bộ Lưu gia cũng không ai có thể biết được việc này.
Chẳng lẽ hắn cho người theo dõi chính mình? Đây chắc chắn không có khả năng, chưa nói tới tu vi của nàng, chỉ riêng Tiểu Nguyệt đã là Tạo Đan cảnh, một cao thủ ở bên như vậy, nếu có người theo dõi đã sớm bị phát giác.
Nhưng tại sao hắn lại biết được? Đây là một vấn đề vô cùng quan tâm.
"Tiểu thư ngươi thật muốn đi sao?" Tiểu Nguyệt ở bên cạnh tiếp tục hỏi.
Lưu Ngọc Trâm yên lặng vài giây, sau đó âm thầm gật đầu xác nhận, âm thanh mềm mại nói.
"Phải! Ta cảm giác Lâm Thành người này có gì đó rất khác lạ, muốn đi đến gặp hắn xem xem một hồi."
"Người nói ta cũng cảm thấy li kì, mới năm ngày trước trong thành xôn xao đều là Lâm Thành gây nên, đầu tiên hắn đánh bại Mộc Hi Thần của Mộc gia, sau đó đến ba người Lâm Hoàng đệ tử dòng chính… Nên biết Lâm Thành trước kia không hề tu luyện qua lần nào!"
Tiểu Nguyệt nghĩ lại chợt cảm thán nói.
"Còn có việc này?" Lưu Ngọc Trâm lộ ra vẻ ngạc nhiên.