Chương 15: Đánh Đến Kêu Cha Gọi Mẹ.
Vốn nghĩ chạy tới sẽ cho Lâm Thành một bài học, không ngờ vừa ra tay xuất thủ đã làm cho người của mình b·ị t·hương, lại còn tự mình làm hại chính mình. Làm đại ca như hắn hiển nhiên không thể để yên việc này rồi, nếu không sau này uy danh trước mặt đàn em cũng sẽ mất sạch. Hắn cũng không tin Lâm Thành cái phế vật trước mặt có thể tu ra Nhục Thân, nếu không, tại sao trước kia phải chịu nhục nhã để bị h·ành h·ạ không kêu không oán? Lâm Hoàng nhất quyết tin tưởng Lâm Thành gặp may, Lâm Bình chẳng qua là sơ suất, không kiểm soát được lực lượng bản thân mới xảy ra vấn đề.
Tuy nghe có hơi miễn cưỡng nhưng ngoại trừ suy nghĩ có tính thuyết phục ra, hắn không tin tưởng Lâm Thành có thể tu luyện.
Ánh mắt Lâm Hoàng bỗng nhiên nhìn về phía Lâm Thành càng thêm âm trầm.
"Mặc kệ ngươi tu ra Nhục Thân hay không, dám đả thương tiểu đệ ta, ta sẽ không để cho ngươi yên ổn!"
"Ta biết các ngươi không phục, vậy thì bò tới đây, cũng muốn chứng kiến xem Nhục Thân nhị trọng mạnh hay là ta mạnh!" Lâm Thành cười nhạt nói, từ khi mở ra một đoạn kinh mạch, hắn chưa lần nào giao thủ với Nhục Thân nhị trọng, hiện tại có tên Lâm Hoàng trước mắt, bản thân cũng nên rèn luyện một hồi.
Khí thế của hắn bắt đầu thay đổi, cả người tựa như một cây cao đứng trước gió không ngã, khiến cho Lâm Hoàng giật mình kinh ngạc.
"Hừ! Dù ngươi tạo thế hình có soái vẫn không giấu được chính mình phế vật!"
Lâm Hoàng hừ lạnh một cái, buông lời cười nhạo.
Nhưng mà Lâm Thành không có phản ứng, chỉ thấy hắn chậm rãi đưa tay ra phía trước khẩy khẩy hai ngón giữa, đây rõ ràng là một động thái khiêu khích trần trụi.
Lâm Hoàng thấy vậy sắc mặt càng trở nên khó coi, Lâm Thành hành động này thật sự đã chọc giận hắn. Ngay lập tức nắm chặt nắm đấm, gầm thét lao đến.
"Muốn c·hết!"
"Bạo Quyền!"
Đòn t·ấn c·ông của hắn mang theo cơn phẫn nộ, nắm đấm mạnh mẽ phá không mà ra, trực tiếp nhắm thẳng vào đầu lâu của Lâm Thành. Uy lực không phải đơn giản yếu đuối!
Ngược lại, khi Lâm Thành nhìn thấy Lâm Hoàng nổi giận xuất chiêu, đã có thể nhìn ra được nhiều chỗ sơ hở bên trong, quyền pháp này tuy mạnh mẽ thô bạo, nhưng cũng thiếu sót rất nhiều. Lâm Thành chỉ dùng vẻn vẹn vài giây đã có thể nhận ra được.
Bạo Quyền này dồn toàn bộ lực lượng của thân thể kết hợp đánh ra, bên trong nó cần chú trọng ảo diệu biến hóa, không phải chỉ mỗi hai chữ mạnh bạo!
Lâm Hoàng tu luyện quyền pháp được bảy tám năm ròng, đánh bại không ít bạn bè đồng trang lứa, hắn đương nhiên đối với chính mình tự tin có thừa. Cho dù là tam trọng Nhục Thân khó có thể chính diện đón đỡ!
Thấy Lâm Hoàng lòng tin bạo rạp, Lâm Thành khẽ nhếch miệng cười khẩy một chút, sau đó cũng đánh ra một quyền tương tự. Lực lượng toàn thân ngay lập tức được kích hoạt, kinh mạch thứ nhất nhanh chóng nhả ra nguồn nội lực tiềm ẩn, dồn vào nắm đấm của hắn.
Lâm Thành bỗng nhiên hướng về phía Lâm Hoàng cười chế nhạo nói.
"Còn không đủ lực, vậy hãy để ta cho ngươi xem thế nào gọi là Bạo Quyền chân chính!"
Lâm Hoàng có chút không hiểu, nhưng đòn đánh đã ra hắn không có lý do gì thu hồi lại, thấy nắm đấm sắp sửa đụng vào khuôn mặt anh tuấn của đối phương, Lâm Hoàng càng cảm thấy hả hê khi Lâm Thành gặp họa.
Nhưng điều phía sau lại khiến cho hắn kinh ngạc kém chút rớt cằm xuống đất. Chỉ thấy Lâm Thành vậy mà tạo ra hình dáng tương tự chính mình, lòng bàn tay hắn nắm chặt, nhanh chóng đánh ra quyền pháp quen thuộc.
"Bạo Quyền!" Lâm Thành hét lớn một tiếng, nắm đấm ngay lập tức xé gió vang lên, bên trong ẩn chứa một tia huyền diệu mơ hồ. Lâm Hoàng đối diện chỉ cảm thấy khuôn mặt có chút nóng rát, tựa như có vô số hạt cát li ti đập thẳng vào mặt mình.
Hắn bất giác rơi vào kinh hãi hơn bao giờ hết, nhưng bản thân vẫn không tin Lâm Thành có thể đánh bại mình trong một giây ngắn ngủi. Liền mạnh mẽ ngạnh kháng một đòn này.
Bành!!!
Chỉ nghe "bành" một tiếng rõ to vang lên, hai nắm đấm mạnh mẽ v·a c·hạm vào nhau, Lâm Hoàng cảm thấy cánh tay tê rần, cảm giác có chút ngoài ý muốn cùng kh·iếp sợ.
Nhưng chưa đợi hắn thu quyền hồi lại, đã kinh hãi mở to tròng mắt, bởi vì Bạo Quyền của Lâm Thành đánh ra vẫn còn dư lực, nội kình trực tiếp xuyên qua nắm đấm của hắn, đánh thẳng vào khuôn mặt mình. Lâm Hoàng nhanh chóng bay ngược ra xa, trên miệng còn phun một ngụm máu, vài cái răng cứ thế văng ra ngoài.
"Đại… Đại ca!" Lâm Khương sợ hãi chạy tới đỡ lấy Lâm Hoàng cất giọng gọi, nội tâm tràn ngập kh·iếp sợ không thôi, hắn không dám tin phế vật hôm nay lại trở nên mạnh như vậy, ngay cả Lâm Hoàng cũng không phải đối thủ liền nhẹ nhõm bị một chiêu đánh bại.
Lâm Bình cũng là một trận kh·iếp vía, càng đối với Lâm Thành sợ hãi hơn cả cha mẹ ruột.
"Quá yếu! Chỉ có nhiêu đó bản lĩnh cũng dám giương oai với ta? Nếu không phải vì các ngươi là đồng tộc, hôm nay đã là ba cỗ t·hi t·hể!" Lâm Thành lạnh giọng nói.
Thực tế hắn tự nhiên biết rõ, Lâm Hoàng chỉ là hạng phổ thông đệ tử trong gia tộc, tiếp xúc công pháp cao nhất cũng chỉ là Hoàng giai nhất phẩm mà thôi. Nếu lấy nhị giai Nhục Thân đem đi tu luyện Huyền cấp công pháp, Lâm Thành có lẽ sẽ bận một phen sức lực. Có điều tại nơi này còn không có Huyền cấp công pháp, cũng chỉ có Hoàng Cấp cửu phẩm là mạnh nhất.
"Lâm… Lâm Thành, ngươi thì giỏi rồi! Ỷ vào mình mạnh mẽ liền muốn ỷ thế h·iếp người trong tộc sao? Đợi ta báo cáo với các trưởng lão xem bọn họ t·rừng t·rị ngươi như thế nào!" Lâm Khương mặc dù sợ, nhưng vẫn mạnh miệng tuyên bố, ngay cả ý nghĩ ai ăn h·iếp ai vừa rồi hắn đều quên mất.
Lâm Thành cười nhạt, chậm rãi nói.
"Đây là công bằng thi đấu! À mà một mình ta đấu với ba, tuy có hơi bất công nhưng dù sao thì cũng là đấu, ngươi nói xem, các trưởng lão sẽ để bụng với mấy trò vặt của đệ tử trong tộc sao?"
"Với lại, dù ta có đánh các ngươi thế nào, miễn là không c·hết bọn họ cũng không dám nắm ta lên trừng phạt! Còn chưa kể ta là thiếu gia, tương lai có khả năng nắm chức vị gia chủ trong tay." Nói xong, khuôn mặt của Lâm Thành trở nên tà ác, nhìn bọn hắn cười ôn nhu.
"Ngươi…" Nghe vậy, Lâm Khương thật sự sợ hãi, những gì Lâm Thành nói không sai, đệ tử trong tông t·ranh c·hấp, đánh đấm cái gì đều được, nhưng không được hạ sát thủ, chỉ cần không g·iết liền có thể bỏ qua gia quy trừng phạt!
Chỉ là khi hắn nhìn thấy khuôn mặt bất hảo của Lâm Thành, một dự cảm bất an chợt dâng lên trong lòng, Lâm Khương không khỏi sốt ruột kêu.
"Ngươi… Ngươi tính làm gì? Chúng ta cả ba đều đã bị ngươi h·ành h·ạ thê thảm rồi!"
"Ta hôm nay còn chưa thõa mãn, đợi ta đem các ngươi đánh một hồi liền thả, yên tâm sẽ không gây c·hết người đâu!" Lâm Thành bỗng nhiên cười khẩy một tiếng, vô sỉ nói.
"Ngươi… A… Bớ người ta… Giết… Giết người… A…"
Sau đó là tiếng gầm rú tựa như thọc huyết heo vang vọng khắp Lâm gia, Lâm Khương lần này thật sự chọc phải tảng đá lớn, bị Lâm Thành đánh đến không còn hình dáng.
Bên kia, Lâm Hoàng vừa mới tỉnh dậy đã cảm giác lành lạnh sau gáy, vốn đang định suy nghĩ làm sao để lấy lại danh dự vừa mất, liền bị Lâm Thành túm cái cổ áo lôi ra đánh một trận thừa sống thiếu c·hết.