Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 14: Thực Lực Nghiền Ép!




Chương 14: Thực Lực Nghiền Ép!

Tại Lâm gia bên trong các đệ tử trẻ tuổi tầm mười tám trở xuống, Lâm Hoàng thực lực cũng chỉ là Nhục Thân nhị trọng, hai gã còn lại đều là Nhục Thân cảnh nhất trọng, hiển nhiên không thể coi là thiên tài. Với tu vi như vậy, Lâm Thành có thể tự tin đem bọn họ đánh ngã.

"Các ngươi nói xong sao?" Lâm Thành nghiêm mặt hỏi.

"Đương nhiên chưa rồi! Bọn ta đến đây đâu phải chỉ nói mồm mép xong rồi về được?" Lâm Bình làm bộ bất đắc dĩ, trong lòng thì ngược lại cười lạnh, khóe miệng giương lên một nụ cười tà ác.

"Đúng vậy! Lâm thiếu chúng ta lại đến cùng ngươi luận bàn, sáng ra khỏi thành gặp chuyện không vui, nên tìm người giải tỏa một chút cảm xúc!"

Lâm Khương cười tươi ngạo mạn nói, trong mắt âm thầm lóe lên một tia hàn quang. Mới vừa rồi Lâm Hoàng bọn hắn có đi đến thiên hội xem đấu giá, vô tình nhìn trúng công pháp Hoàng Cấp nhị giai có thể tu luyện nguyên lực, nhưng lại bị tên tiểu tử của Mộc gia nhanh tay đoạt mất, điều này khiến cho bọn hắn vô cùng nghẹn uất. Dọc đường hồi Lâm gia bọn hắn càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Sau khi trở về liền nghĩ ngay đến Lâm Thành, dĩ nhiên muốn đem toàn bộ trút giận lên đầu hắn, hảo hảo một phen dạy dỗ.

Lâm Thành làm sao không nhìn ra được ý đồ của bọn chúng? Đám người này chuyên ỷ thế h·iếp người đã lâu, hôm nay tìm đến chính mình tất nhiên không phải chuyện tốt lành gì. Câu luận bàn như lời của Lâm Khương vừa rồi, thực chất chỉ là cái cớ mà thôi, nếu bọn hắn đánh Lâm Thành b·ị t·hương hoặc nằm liệt giường vài tháng, cao tầng bên trên cũng không có ai đứng ra trừng phạt bọn họ. Ngay cả phụ thân Lâm Thiên cũng vậy, dù cho phụ thân có bất mãn như thế nào, thì đám cao tầng chỉ cho là huynh đệ giao thủ xảy ra việc ngoài ý muốn, cùng lắm quở trách đám người Lâm Hoàng một phen.

Đối với người như thế này, Lâm Thành chẳng muốn nhiều lời, trực tiếp treo lên đánh là được. Cũng coi như đòi lại công bằng cho nguyên chủ trước kia bị ức h·iếp.

Nghĩ tới đây, nét mặt của hắn trở nên lạnh lẽo, siết chặt nắm đấm trầm giọng nói.



"Muốn luận bàn? Vậy được thôi, cứ tới đây đi!"

"Uầy? Ngươi hôm nay háo thắng hơn ta tưởng ha ha ha…" Lâm Bình có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là vui mừng, bọn họ cứ tưởng Lâm Thành sẽ tìm đủ mọi cách né tránh, thật không ngờ tiểu tử này vậy mà dám đứng ra ứng chiến! Thật không biết hắn lấy cái can đảm này ở đâu ra nữa.

Cả Lâm Hoàng cùng Lâm Khương đồng thời ngơ ra một lúc, lúc sau bọn họ lộ ra nụ cười lạnh.

Dù ngươi không đồng ý, bọn ta cũng bắt ngươi phải đồng ý!

"Chỉ một đám nhãi tôm, càng thì nhỏ nhưng lại tự cho mình vô địch!" Lâm Thành cười khinh thường nói.

"Lâm thiếu! Ngươi đang ba hoa để che giấu sợ hãi?" Ánh mắt bất thiện của Lâm Hoàng nhìn về phía Lâm Thành, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Đại ca! Nói nhiều làm gì? Đánh bại liền sẽ tự khắc im miệng!" Lâm Khương tỏ ra không vui nhắc nhở.

"Lâm Bình! Mau đem hắn đánh cho ta! Nhớ đừng đánh quá nặng tay, chúng ta không chịu nổi các trưởng lão trừng phạt đâu!" Lâm Hoàng khẽ gật đầu một cái, sau nói nói với Lâm Bình ở sau lưng, còn không quên nhẹ giọng nhắc nhở.

"Tốt!" Lâm Bình lập tức cao hứng đáp, sau đó nhìn về phía Lâm Thành vặn vẹo xương cốt một lượt, âm thanh bất thiện nói.

"Lâm thiếu, đây là lần thứ ba trăm bốn mươi hai ta đánh ngươi! Hi vọng ngươi đừng ghi hận ta, ta sợ gia chủ trách phạt lắm… Chỉ là chậc chậc… Không biết khi nào Lâm thiếu ngươi có thể đánh bại được ta đây ha ha ha ha…"



Nói xong hắn còn không quên cười lớn một tiếng.

Lâm Thành tựa như đang nhìn người ngu biểu diễn một màn, trong lòng có chút không nói nên lời.

Lúc này, Lâm Bình đã tiếp cận rất gần, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt, không đợi hắn phản ứng, đã nhanh chân đá một cước vào ống cưỡng bên chân phải của hắn. Có điều Lâm Thành vẫn không hề phản ứng, lẳng lặng đứng yên tại một chỗ, dường như động tác của Lâm Bình không liên quan tới chính mình.

Lâm Hoàng cùng Lâm Khương chỉ có một ý nghĩ, Lâm Thành lần này lại thảm!

Bành… Một tiếng v·a c·hạm cực lớn vang lên.

Nhưng cảnh tượng trước mặt lại khiến cho hai người bọn hắn tràn đầy kinh ngạc, ngay cả Lâm Bình cũng giật mình không kém, chưa đợi hắn hiểu ra nguyên do, đã cảm giác được dưới chân truyền tới cơn đau nhói tận cùng.

Lâm Bình theo phản xạ nhìn xuống, phát hiện chân của mình vậy mà bị gãy đôi, khuôn mặt của hắn đột nhiên trở nên tái nhợt, bước chân xiêu vẹo ngay lập tức lui ngược về sau, đặt mông ngồi bệch xuống đất ôm cái chân gãy, đau đớn hét lên thành tiếng.

A!!!



Lâm Hoàng hai người rơi vào kinh hãi, bọn hắn là người chứng kiến rõ ràng nhất, Lâm Thành đứng yên tại chỗ không hề động đậy một chút nào, lại có thể đem chân của Lâm Bình sinh sinh bẻ gãy!

Lâm Hoàng tự nhiên biết rõ, cú đá vừa rồi của Lâm Bình đủ để làm một người bình thường c·hấn t·hương nặng, lực lượng tương đương với gần trăm cân cự lực đập vào chân. Đổi lại ngay cả hắn cũng khó có thể làm được như vậy, ít nhất phải đạt tới Nhục Thân tam tứ trọng. Vậy mà Lâm Thành vẫn không có một chút xíu b·ị t·hương! Điều này nói rõ cái gì? Có thể đem chân Lâm Bình bẻ gãy, như vậy Lâm Thành cũng đã tu ra Nhục Thân? Mà lại, cảnh giới cũng không hề yếu?

Nghĩ tới đây, Lâm Hoàng cảm giác không rét mà run. Ánh mắt nhìn về phía Lâm Thành bỗng có chút thay đổi.

Lâm Thành nhìn bọn họ một bộ e dè chính mình, trong lòng cười lạnh không thôi, tuy hắn chỉ mới mở ra một đoạn kinh mạch, nhưng không phải Nhục Thân nhất trọng có thể đối phó. Lâm Bình bị như vậy chính là do hắn gây nên, khi kinh mạch đã đả thông cũng có khả năng phản chấn sức mạnh của đối phương trở ngược lại. Cho nên mới dễ dàng đem chân đối phương bẻ gãy làm đôi.

"Lâm Thành! Chúng ta chỉ đơn giản luận bàn, ngươi vậy mà dám ra tay hạ sát thủ?" Lâm Khương bên cạnh chạy tới dìu Lâm Bình, cả giận quát lớn.

"Ta vừa rồi cũng không có làm cái gì, đây chính là do hắn tự gây nên thôi! Còn nữa… Ta là thiếu gia nhà này, đừng có không biết tôn ti trật tự! Nếu không ta sẽ không ngại đem các ngươi đánh!"

Sắc mặt Lâm Thành hiện rõ lạnh lùng, lời nói càng thêm sắc bén, Lâm Hoàng ba người bọn hắn tuy là đệ tử dòng chính, nhưng vai vế vẫn kém hơn Lâm Thành một đoạn lớn. Muốn ai lớn hơn ai, bọn hắn còn chưa có quyền quyết định, trước kia chính là do nguyên chủ ngu muội yếu đuối, bị người đè đầu cưỡi cổ nhiều năm khiến cho bọn hắn được nước lấn tới, không coi gia quy trên dưới ra gì.

Lần này ra tay, ngoại trừ đòi lại công bằng cho Lâm Thành trước kia, chính là muốn thay đổi lại toàn bộ đệ tử Lâm gia. Hắn tin tưởng, trừ ba cái này bố láo đệ tử ra, trên cao hẳn còn rất nhiều người như vậy!

Đương nhiên hắn sẽ không nhúng tay toàn bộ nội vụ của Lâm gia, mà chỉ lẳng lặng theo dõi một hồi.

"Đại ca! Đau c·hết ta đi mất, mau đ·ánh c·hết cái tên này cho ta, ta muốn chân của hắn cũng bị gãy tương tự, a ui…" Lâm Bình đau đến nước mắt nước mũi đầm đìa, hướng về phía Lâm Hoàng giận dữ nói.

Lâm Hoàng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó lạnh giọng lên tiếng.

"Lâm thiếu ngươi thật sự giấu đủ sâu, ngươi vậy mà có Nhục Thân cảnh?"

Thấy Lâm Thành không có lên tiếng phản bác, Lâm Hoàng mơ hồ khẳng định suy đoán của chính mình, không khỏi nhìn hắn thêm nhiều lần.