Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 13: Phiền Toái Tới Cửa.




Chương 13: Phiền Toái Tới Cửa.

Chương 13:

Sở dĩ Lâm Thành tự tin cũng có nguyên do của mình, có rất nhiều thứ không phải dùng nắm đấm để quyết định.

"Phụ thân! Số dược liệu này đợi ta về phòng sẽ ghi lại toàn bộ, sau đó nhờ Tiểu Đô mang đến cho ngươi, nhờ ngươi giúp ta tìm kiếm!" Lâm Thành cất giọng nói.

"Được rồi! Chuyện này cứ để ta, nhưng mà nói trước, ta không biết có thể tìm đầy đủ như yêu cầu hay không!" Lâm Thiên thở dài gật đầu, có chút lo lắng nhắc nhở.

"Ngài yên tâm, số thảo dược không tìm đầy đủ cũng không sao, có thể tìm trong thời gian dài!" Lâm Thành bình thản trả lời, sau đó bỏ qua việc này nhìn phụ thân mình chợt hỏi.

"Đúng rồi! Ta nghe nói Lưu gia muốn hợp tác với chúng ta phải không?"

"Đúng vậy!" Nghe Lâm Thành hỏi, thần sắc của lão gia tử chợt ảm đạm xuống. Hợp tác cùng Lưu gia, Lâm gia tổn thất phải nói không hề nhỏ, nhưng vì sinh tử của cả gia tộc trước mắt, mới đành cắn răng chịu đựng.

"Xem ra ta cũng nên đi Lưu gia một chuyến!" Lâm Thành suy nghĩ trong chốc lát, sau đó thì thào nói.

Sau khi trở về phòng, Lâm Thành liền đem toàn bộ thuộc tính cùng đặc trưng của chín mươi loại thảo dược liệt kê ra từng phần, trong số này có vài loại thuộc cấp một cao cấp, còn lại đều ở mức trung bình trở xuống. Tin tưởng tại thế giới này hẳn là tìm được bọn chúng dễ dàng, nếu Linh Minh Thảo cùng Khúc Đỗ Thảo xuất hiện tại đây, các thảo dược khác có lẽ cũng sẽ có.



Trải qua một lượt thời gian ghi chép xuống dưới, cuối cùng cũng xong xuôi, Lâm Thành nhanh chóng gọi Tiểu Đô tiến đến đưa cho hắn đống giấy ghi chép, nhờ hắn đưa giùm đến tay Lâm Thiên lão gia tử. Trong danh sách số thảo dược Lâm Thành đã đánh dấu tất cả các loại cần gấp, những loại này có tác dụng khai mở mười một kinh lạc còn lại.

Mỗi một kinh mạch cần đến ba hoặc bốn vật liệu để điều chế dược dịch, như vậy mười một cái cần đả thông phải tiêu tốn hết gần năm mươi thảo dược các loại khác nhau. Đây chắc chắn không phải một con số nhỏ, riêng thảo dược còn lại chính là để bản thân đợi cơ hội đột phá Thông Linh mà sử dụng. Hoặc khi bản thân tiến vào Thông Linh, sau đó luyện chế đan dược tăng cường thể chất lẫn linh hồn.

Ngoài ra, trong số dược liệu trên còn có vài loại trị thương, đây tất nhiên không phải cho chính mình dùng, mà là dành cho Lâm Thiên lão gia tử. Dù gì hắn ta cũng là phụ thân của cái cỗ thân thể này, phải nói là phụ thân hiện tại Lâm Thành bây giờ, ít ra cũng phải nên làm một chút gì đó.

Sắp xếp mọi việc ổn thỏa xong xuôi, Lâm Thành vốn dự định ngày mai sẽ mang theo Tiểu Đô đi đến Lưu gia gặp Lưu Ngọc Trâm, nhưng Tiểu Đô lại báo cho hắn một tin, Lưu Ngọc Trâm hiện tại đã rời đi Lưu gia, phải năm ngày nữa mới trở lại. Lâm Thành nghe vậy chỉ có thể tạm thời từ bỏ, đành phải đợi đến năm ngày sau gặp nàng cũng không muộn.

Trải qua một ngày hấp thu linh hồn của nguyên chủ, Lâm Thành cũng hiểu rõ được na ná nơi này, dù trước kia tiểu tử có mang danh tiếng hoàn khố, ngược lại kiến thức hiểu biết cũng không hề ít. Từ ký ức bên trong mà Lâm Thành biết được, tại Chân Nguyên Đại Lục này có hết thảy năm cái vị trí khác nhau.

Lấy Vịnh Bắc Vực, Tây Nam Vực, Tây Nguyên Vực, Trung Vực, Nam Trung Vực! Ngạc nhiên hơn là, những tên gọi này hoàn toàn giống với các nơi ở Việt Nam tại Địa Cầu.

Lâm gia Thạch Thành nằm trong một khu vực tại Nam Trung Vực, Gọi là Thiên Hằng Đế Quốc, nơi này có diện tích chín triệu ki lô mét vuông, dân số ước tính cũng xấp xỉ năm tỉ người. Lâm gia hiện giờ chỉ là gia tộc hạng tầm thường nhất trong toàn thể đế quốc. Mỗi một đế quốc thành lập đều có tới hàng trăm ngàn gia tộc lớn nhỏ khác nhau cư trú, cùng với đó có vài chục tông môn, học viện mọc lên như nấm. Trong đó phổ biến nhất vẫn là bát đại tông môn đứng đầu đỉnh tiêm, thực lực sánh ngang cả một quốc gia.

Trong ký ức của nguyên chủ, Lâm Thành chỉ có thể biết được bấy nhiêu đây, còn lại đều không nắm rõ bên ngoài ra sao, nhưng như vậy cũng giúp cho hắn hiểu được toàn bộ nơi này.

Tại Thiên Hằng Đế Quốc phân chia theo từng cấp bậc dành cho tỉnh thành lớn nhỏ. Đầu tiên là Thôn, Thành, Đế Đô, Thiên Đô! Thiên Đô chính là cấp bậc lớn nhất cũng là nơi hội tụ các cường giả mạnh mẽ.



Chỉ có điều, một đế quốc hùng mạnh như vậy vẫn chỉ đứng dưới hạng kề chót trong Nam Trung Vực!

Lâm Thành bây giờ chưa thể nắm rõ toàn bộ, chỉ đành chờ đợi chính mình đủ mạnh về sau, liền rời đi ra ngoài rèn luyện.



Ngay lúc Lâm Thành còn mải mê chìm vào trong suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài vang lên từng tiếng bước chân, tiếp sau đó là tiếng quát tháo hùng hồn, khiến cho hắn không khỏi nhíu mày nghi hoặc.



"Lâm Thành! Mau bước ra đây cho ta!"

Bên ngoài cửa xuất hiện ba thanh niên ăn mặc khác màu, thiếu niên đi đầu có khuôn mặt hình chữ U hắn gọi là Lâm Hoàng, con trai của nhị trưởng lão Lâm Khải, vừa rồi chính là hắn hướng về phòng của Lâm Thành cất giọng hô to.

Hai tên còn lại gọi Lâm Bình, Lâm Khương, cả hai người này thuộc chi hệ của gia tộc, cũng là huynh đệ thân thiết với Lâm Hoàng, mỗi lần đi đâu đều theo sát nhau. Một số Lâm gia đệ tử nhỏ yếu đối với ba người này run sợ có thừa.

Lâm Thành vừa bước ra khỏi cửa đã ngay lập tức nhận ra bọn họ, ba tên này thường ngày trêu chọc nguyên chủ rất nhiều lần. Tuy bản thân mang danh tiếng con của gia chủ, đám người Lâm Hoàng vẫn không có quan tâm đến, ngược lại còn lộng hành hà h·iếp, làm cho Lâm Thành trước kia ôm một nỗi khổ nhục.



Nếu còn Lâm Thành của ngày xưa có lẽ hắn đã ở yên trong phòng, không dám chạy ra ngoài chịu đòn. Hiện tại thì khác, hắn bây giờ không phải tên vô dụng khi đó. Chỉ thấy ánh mắt Lâm Thành hiện rõ sự khác biệt.

"Cuối cùng cũng bò ra cửa! Ta tưởng ngươi nhút nhát trốn luôn trong phòng rồi chứ?"

Thấy Lâm Thành bước ra, Lâm Hoàng ngay lập tức buông lời chế giễu.

"Đại ca! Đây là hắn đang nghe lời ngươi như vậy mà! Kêu hắn ra liền bước ra rồi? Ha ha ha…"

Lâm Bình đắc ý cười ha ha, đối với Lâm Hoàng giơ ngón cái thán phục. Lâm Khương bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu phụ họa, trên mặt còn tươi cười rạng rỡ, không giấu nổi sự châm chọc.

"Ba tên các ngươi đến đây chỉ để nói nhảm sao?"

Thấy Lâm Thành phản ứng, cả ba người không khỏi giật mình sửng sốt, cảm giác hôm nay chính mình nghe lầm.

Từ khi nào tên phế vật này biết tức giận rồi?

Nhưng cho dù hắn mạnh miệng lại như thế nào? Chẳng phải vẫn bị ăn đòn như xưa sao? Lâm Hoàng tiến lại gần Lâm Thành nở một nụ cười âm hiểm, âm thanh giễu cợt vang lên.

"Lâm thiếu gia hôm nay tính khí thật thất thường! Chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây rồi? Không còn e sợ ba người chúng ta nữa?"

"Ta nghĩ hắn mấy bữa nay cấm túc trong phòng, không có ra ngoài tìm mấy cô nương vườn quanh, cho nên tâm lý sinh ra tức giận!" Lâm Khương vội nhảy ra mặt, âm dương quái khí nói.

Đối với những lời mỉa mai châm chọc càng thêm khó nghe, Lâm Thành không hề có nửa điểm cảm xúc, chỉ lẳng lặng nhìn ba người Lâm Hoàng. Cũng không khó để đoán ra, bọn họ hiển nhiên là muốn đem chính mình dày vò một phen. Nhưng đáng tiếc, chỉ sợ hôm nay người chịu khổ phải là bọn hắn rồi!