Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 11: Hoàn Khố Thay Đổi?




Chương 11: Hoàn Khố Thay Đổi?

"Chư vị phản đối Lâm Thành ý kiến cũng không có thay đổi được, tại sao lại không chịu ngồi nghe xem hắn muốn nói gì?"

"Ta không có ý kiến! Lâm thiếu gia, hi vọng ngươi có thể cho bọn ta ý kiến tốt!"

Lâm đại trưởng lão khẽ nhìn Lâm Thành kèm âm thanh ôn hòa. Lâm Phúc nghe vậy cũng gật đầu, biểu thị hắn cùng đại trưởng lão ý tứ cũng chính là như vậy.

Mà riêng bốn vị khác, sắc mặt lại không hề cảm thấy vui vẻ, dù không thích tính cách của Lâm Thành, nhưng đại trưởng lão Lâm Phàm cùng gia chủ đã nói như vậy, bọn hắn cũng chỉ có thể nuốt tâm trạng buồn bực xuống lắng nghe Lâm Thành sắp nói tới. Bọn hắN cũng muốn xem xem, vị hoàn khố này sẽ có kế hoạch gì.

Lâm Thành nhìn những người này trong lòng không hề xuất hiện tia gợn sóng, bình tĩnh chắp tay hướng về bọn họ, nhẹ giọng.

"Đa tạ các vị cho ta một cơ hội để nói, ta biết ngày thường chỉ là một kẻ hoàn khố không có tích sự gì, nhưng Lâm gia đang gặp sinh tử tồn vong sắp tới, bản thân ta có khi cũng gặp xui xẻo. Là Lâm gia một thành viên, dĩ nhiên không thể ngồi ăn trên mâm vàng rồi chờ c·hết. Muốn hoàn khố cũng cần có Lâm gia chống lưng, nếu Lâm gia mất, ta đương nhiên cũng mất đi cơ hội để tiêu dao quậy phá!"

Sáu vị trưởng lão nghe hắn nói, tròng mắt kém chút rơi xuống, biểu cảm trên mặt của mỗi người vô cùng đặc sắc. Nhị trưởng lão bỗng nhiên phá cười lên, chế giễu.

"Nói cho cùng Lâm thiếu ngươi muốn giữ Lâm gia chính là để tiếp tục làm hoàn khố?"

Lâm Thành không có tức giận, ngược lại nở một nụ cười nhẹ nhàng, ôn tồn nói.

"Cũng có thể coi là như vậy, nhưng hiện tại ta sẽ không tiếp tục làm hoàn khố!"

"Tiểu thiếu gia, ta mặc kệ ngươi là hoàn khố hay không hoàn khố, theo cách nhìn của ta bây giờ ngươi thật sự có sự thay đổi. Nhưng ngươi thay đổi vậy có thay đổi được bố cục hôm nay của Lâm gia?"



Ngũ trưởng lão Lâm Kinh Thần đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Chẳng phải ta đến đây muốn cùng chư vị nói rõ hay sao? Thời gian của ta có hạn, đã các vị không muốn nghe, vậy ta liền rời đi!"

Lâm Thành nghiêm mặt đáp trả.

Đám người bên dưới có chút thất thố, bọn hắn tuy không thích Lâm Thành nhưng cũng không có ý đuổi hắn rời đi đại sảnh. Lâm Thành rời đi, chẳng khác nào cùng gia chủ xé rách mặt mày?

Lâm Phàm đại trưởng lão vẫn là người đưa ra lời giảng hòa, nói.

"Thiếu gia, ngươi đừng chấp nhặt đám cổ lão chúng ta khó tính, già cả rồi ai cũng vậy mà thôi, hiện tại mau nói chính sự thì vẫn hơn, để mất lòng đôi bên lại không hay!"

"Đúng vậy thiếu gia!" Lâm Phúc đồng thời gật đầu đáp.

Lâm Thành đưa ánh mắt nhìn sang phụ thân, phát hiện hắn đều chờ mong chính mình câu trả lời, liền tán đi tâm trạng không vui, khẽ lên tiếng.

"Được rồi! Ta trước sẽ không nói suy nghĩ của mình, hiện tại trong số mọi người bên dưới ai có thắc mắc gì về vấn đề của Mộc gia, cứ mạnh dạng hỏi thẳng ta! Ta sẽ chậm rãi giải đáp cho mọi người!"

Hừ! Cho rằng bỏ cái danh hoàn khố rồi xem mình thông minh?



Lâm Khải nhị trưởng lão khinh miệt thầm nghĩ, nhưng hắn cũng không có dám nói ra, chỉ có thể tức giận nuốt vào trong bụng.

Lúc này lục trưởng lão Lâm Vũ cảm thấy không phục, nhanh chóng đứng ra ôm quyền hỏi.

"Thiếu gia nói vậy ta tự nhiên sẽ không tiếp tục làm khó. Vậy ta xin phép đứng ra hỏi Lâm thiếu trước, nếu như câu trả lời của ngươi hợp lý, chúng ta liền đồng ý để ngươi ở lại thương nghị, còn không sẽ trực tiếp rời khỏi đây, tiếp tục làm một gã hoàn khố như xưa!"

Lâm Thành nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu.

"Ngươi cứ hỏi!"

"Tốt! Ta có một thắc mắc… Mộc gia tại sao lại muốn làm bá chủ Thạch Thành? Còn có Lưu gia tại sao vẫn không có động thủ trước? Hạ gục cái gai trong mắt để không phải bị Mộc gia đâm lén sau lưng?"

Câu hỏi này của Lâm Vũ, cũng là vấn đề khiến nhiều người đau đầu, trong đó có cả Lâm Thiên, chỉ thấy từng ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Thành, bọn họ chỉ chờ mỗi câu trả lời thích đáng của hắn.

Lâm Thành ngay lập tức rơi vào trầm tư, khoảng chừng mười phút sau liền nhìn đám cao tầng bên dưới, nhẹ giọng lên tiếng giải đáp.

"Ta cũng nghe được tình hình ở Thạch Thành từ phụ thân kể, liên kết với câu hỏi trên của lục trưởng lão, ta cảm thấy có một vấn đề chính liên quan đến Mộc gia. Đó là bọn họ muốn nắm giữ Thạch Thành không phải vì Thạch Thành có sức hấp dẫn lớn! Mà là mượn lần t·ấn c·ông này để phô trương sức mạnh cho Vương gia thấy rõ, Mộc gia không hề yếu kém như bề ngoài!"

"Nói như vậy, Mộc gia chỉ vì muốn lấy lòng Vương gia mà đem hai gia tộc gạt bỏ khỏi Thạch Thành, bọn họ cũng chỉ muốn phô trương sức mạnh? Đây chẳng phải là quá táng tận lương tâm?" Lâm Phúc cảm thấy không hiểu hỏi.

Nhiều người cũng đồng quan điểm với suy nghĩ của Lâm Phúc, nếu Mộc gia làm vì lấy lòng Vương gia, thì cần gì phải cực khổ như vậy? Có khi còn không được Vương gia coi trọng, cho dù Mộc Vi Vi có là tiểu th·iếp của thiếu gia Vương gia đi chăng nữa. Đừng quên dưới trướng Vương gia có tới mười đại gia tộc mạnh hơn Mộc gia rất nhiều lần, bọn họ làm như vậy có khi mất nhiều hơn được!

"Vương gia có mười gia tộc mạnh mẽ tình nguyện dung nhập dưới chướng, Mộc gia làm vậy chẳng khác nào uổng công?" Lâm Kinh Thần cười khinh thường, Lâm Thành nói như thế chẳng khác nào không nói? Mộc gia đâu phải con nít, tùy tiện tặng người ta kẹo liền cho ôm đùi?



"Thiếu gia, ngươi nói có phải hay không cần về phòng suy nghĩ lại? Mộc gia không có tham niệm Thạch Thành, chẳng lẽ g·iết người cho vui?" Nhị trưởng lão lạnh giọng lên tiếng phản bác.

Những vị trưởng lão khác cũng âm thầm gật đầu biểu thị, bọn họ cho rằng Lâm Thành suy nghĩ thật sự là ấu trĩ, không biết suy luận tình thế còn bày đặt ra vẻ bí ẩn, quả nhiên không hổ là hoàn khố thiếu gia.

"Các vị thật sự cho là Mộc gia muốn làm bá chủ Thạch Thành sao? Nếu có cái suy nghĩ đúng là ngu ngốc có thừa!"

Lâm Thành cười nhạt, còn không quên đối với bọn họ quở trách một trận, khiến cho mấy lão mặt mo đỏ ửng.

Nhị trưởng lão không phục, lớn tiếng nói.

"Ngươi dựa vào đâu chứng minh suy đoán của ngươi? Tất cả cũng chỉ là suy nghĩ cá nhân không có chứng cứ xác thực!"

"Vậy ta hỏi các trưởng lão, các vị có gì chứng minh các vị không sai?" Lâm Thành nhàn nhạt hỏi lại.

Nhị trưởng lão Lâm Khải cùng ba người nữa á khẩu không nói nên lời, đúng vậy! Bọn họ có gì chứng minh lời của mình đây? Còn chỉ trích Lâm Thành không có chứng cớ?

"Lâm thiếu nói như vậy một hồi, rốt cuộc là đang muốn nói gì?" Lâm Phàm đại trưởng lão cảm thấy khó hiểu, liền mở miệng hỏi.

"Cái ta muốn nói chính là, Mộc gia thực chất làm như vậy không phải đoạt lấy Thạch Thành, mà muốn đem nó tặng cho Vương gia, đổi lấy cơ hội tiến vào Đế Đô!"

Lâm Thành dừng một chút, nhìn phản ứng của từng người thu hết vào trong mắt, sau đó lại nói.

"Tin tưởng mọi người cũng biết, để một gia tộc hạ tầng tiến vào trung lưu gia tộc Đế Đô cũng không phải là một chuyện dễ dàng! Cần có những yêu cầu nghiêm khắc, tỉ như gia tộc đó nhất định phải có sáu lô khoáng sản và lợi nhuận thu vào hàng tháng đạt đến hai mươi nghìn kim tinh… Một khi vào Đế Đô, Mộc gia tựa như diều gặp gió, các mặt hàng thiết yếu sẽ bán tăng gấp bội, lợi nhuận vô cùng khủng bố!"