Có Lẽ Tôi Đã Yêu Em

Chương 55: Sợ hãi khi phải đối diện




Nghe được lời mời Mặc Văn Sâm cũng hơi ngại không muốn cản trở bầu không khí của ba người họ nhưng Mỹ Yến cố gắng nếu kéo anh, năn nỉ anh ở lại. Minh Tuệ nhìn sang thấy sự mê trai của của bạn mình cô cũng ngầm hiểu ý nên cũng ra sức giúp Mỹ Yến thuyết phục Văn Sâm ở lại và cũng thành công.

Bốn người vui vẻ ăn trưa xong thì Mặc Văn Sâm có ở lại chơi vài phút mới tới ca làm.

" Cạch".

Tiếng mở cửa đột ngột xuất hiện cắt ngang bầu không khí của mọi người bởi sự xuất hiện của hai người đàn ông một người tỏa ra sức hút hiên ngang trầm tính còn một người chắc có lẽ cũng đi theo người chủ đã lâu nên khí thế cũng không ít giống bên kia. Và không ai khác đó là Phúc Thiên và đi theo hắn là trợ lý Vũ.

Ánh mắt Phúc Thiên khi vừa bước vào đập vào mắt hắn là hình ảnh hai nam hai nữ đang ngồi nói chuyện cười vui vẻ. Đặc biệt hơn đó chính là người thanh niên trong bức ảnh cùng với Minh Tuệ hôm đó đang có mặt ở đây. Nhưng hắn không quan tâm, sau đó dời mắt qua người con gái đang ngồi trên giường bệnh.

Rõ ràng lúc hắn bước vào còn thấy nụ cười tươi sáng của một thiếu nữ nhưng mới vừa chạm phải ánh mắt của hắn thì liền lập tức thay đổi thành bộ dạng sợ hãi, né tránh.

Cậu tới đây làm gì?".

Trước câu hỏi kỳ lạ của Mạc Văn Sâm, Phúc Thiên nhướng mày nhìn anh mà trả lời.

' Ha... tôi tới thăm bệnh nhân của mình thì có gì không được à".

Mạc Văn Sâm thấy sự sợ hãi của Minh Tuệ nên cũng không muốn cho cô gặp mặt Phúc Thiên. Dù gì cô cũng nằm ở đây được một tuần nhưng hắn ta chưa lần nào xuất hiện bây giờ khi biết tin cô vừa tỉnh thì lại vào chẳng khác nào càng khiến bệnh tình cô ấy trở lại như cũ.

" Cậu...".

Bác sỹ Sâm, cảm ơn bác sĩ vì đã chăm sóc cô Minh Tuệ mấy ngày qua. Hiện tại ông chủ của tôi đang muốn gặp cô Minh Tuệ để nói một số chuyện nên phiền anh và mọi người có thể tránh một lúc không".

Mỹ Yến ngồi đằng xa không khỏi há hốc mồm vì đã rất lâu cô mới gặp lại Phúc Thiên. Chuyện Phúc Thiên được cha mẹ Minh Tuệ nhận nuôi cái đó thì cô biết vì được nghe kể.

Nhưng khi thấy sự sợ hãi của bạn mình khi gặp Phúc Thiên thì trở nên nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người bọn họ.



" Nè Trương Hàm, cậu mau đứng dậy giúp bác sĩ Sâm đi".

Cô vẫn đang chăm chú nhìn hai người đàn ông đang đứng ngay trước cửa đo co với nhau, tay thì không ngừng quơ quơ kêu Trương Hàm đứng dậy giải quyết.

" Nè.. cậu có nghe tôi...".

Mỹ Yến

Mỹ Yến có kêu nhưng không thấy sự phản hồi của Trương Hàm nên cô quay ra sau nhìn thì bất ngờ nhìn thì thấy vẻ mặt xấu hổ của Trương Hàm, hai mang tay đã đỏ lên cứ ngồi thì co rút lại kiến cô không khỏi cảm thán không biết có chuyện gì mà lại khiến cho Trương Hàm lộ ra vẻ mặt xấu hổ như thế.

Thật ra từ lúc trợ lý vũ bước vào thì Trương Hàm đã trở nên đỏ mặt. Anh đỏ mặt vì khi nhìn trợ lý Vũ lại nhớ về cái nụ hôn ấy, đặc biệt hơn là từ đó trở đi mỗi ngày anh đều nhớ lại cái khoảnh khắc ấy dù muốn quên nhưng vẫn không

thể quên được.

Trương Hàm, Trương Hàm".

" Hã gì, cậu kêu tôi".

" Tôi kêu cậu đứng dậy giúp bác sĩ Sâm giải quyết tình huống đi kìa".

Trương Hàm ".".

[Quay lại tình cảnh ba người đàn ông].

Bác sĩ cứ yên tâm ông chủ sẽ không làm ảnh hưởng tới sức khỏe của cô Minh Tuệ đâu. bệnh tình của cô Minh Tuệ ông chủ tôi đã nắm rõ hết rồi, nên sẽ không làm ảnh hưởng tới sức khỏe của cô ấy đâu".

Mặc dù anh không muốn cho họ gặp nhưng với Phúc Thiên nếu đã quyết định cái gì rồi thì sẽ không bao giờ từ bỏ.

Được nhưng nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì cậu đừng trách".



" Cái đó cũng cần cậu dạy sao?".

Sau đó bác sĩ Sâm cố gắng thuyết phục hai người bạn của Minh Tuệ đi ra ngoài và trợ lý Vũ cũng đi theo.

trong căn phòng bây giờ chỉ còn hai người một người ngồi trên giường bệnh còn một người thì đứng cứ chăm chăm nhìn cô.

Phúc Thiên đứng nhìn Minh Tuệ nhưng cô lại cứ né tránh ánh mắt của hắn cứ quay sang hướng khác người co rúm lại.

Đang lo sợ không biết hắn ta sẽ làm gì mình thì một câu hỏi thăm của Phúc Thiên khiến cho Minh Tuệ bất ngờ giật mình.

Minh Tuệ "..".

Thấy Minh Tuệ có im lặng không trả lời hắn khó chịu cau mày

' Tôi không thích nhắc lại lần hai".

Minh Tuệ sợ hãi mà trả lời lắp bắp " Tôi....tôi khoẻ khoẻ rồi".

" Đã ăn gì chưa?".

" Rồi..".

Thấy cô có vẻ sợ hãi khi đối diện với mình Phúc Thiên cố gắng tỏ ra bình tĩnh cơ mày cũng bắt đầu giãn ra, kéo đại một cái ghế ngồi xuống khoanh tay trước ngực rồi cứ nhìn cô từ trên xuống dưới. Nhưng rồi ánh mắt di chuyển qua tới vết thương trên cổ tay thì khó chịu.

" Á.... Anh...anh định...định làm gì..hức?".

Phúc Thiên chỉ định giơ tay lên để xem vết thương trên cổ tay của Minh Tuệ nhưng cô lại nghĩ theo hướng khác nghĩ rằng anh đang định giơ tay để đánh cô nên sợ hãi né tránh.