Có Lẽ Tôi Đã Yêu Em

Chương 54: Có dấu hiệu




Tuyết Nhi thật sự không hiểu nhìn cách ông Tước nói chuyện mang vẻ đầy ẩn ý. Từ lúc nhắc tới Lý Minh Tuệ là y rằng ông trở thành một người khác. Không giống dáng vẻ người cha trước giờ mà cô thấy.

"

[ 1 Tuần sau]

Minh Tuệ đã nằm việc được một tuần, dưới sự giám sát và chăm sóc tận tình của bác sĩ Sâm thì cô cũng tỉnh lại nhưng khổ một việc là cô không còn vui vẻ hay nói nhiều như trước.

" Cô ấy sao rồi?".

'Sau khi tôi nói chuyện với cô Minh Tuệ cũng xem qua ánh mắt và thái độ của cô ấy. Tôi thấy cô ấy đang có dấu hiệu trầm cảm. Lúc tôi có hỏi cô ấy về một số chuyện như là gia đình thì cô chỉ gật đầu nhưng khi tôi thử hỏi tới việc dạo gần đây cuộc sống của Minh Tuệ như thế nào thì cô ấy tỏ vẻ rất sợ hãi cứ lùi lại ra sau. Cho nên theo tôi dự đoán thì có lẽ đã chịu đựng một cú sốc nào đó rất lớn trước đó với nên mới dẫn đến tình trạng sợ hãi như vậy".

" Vậy bây giờ phải làm sao?".

' Cũng hên là cô ấy chỉ hơi có dấu hiệu nhẹ nên cũng không quá khó khăn trong việc chữa trị. Chỉ cần mỗi ngày tâm sự với Minh Tuệ, cho cô ấy gặp những người mà mình yêu thương, làm cho cô ấy cảm nhận được sự tin tưởng và uống thuốc đúng lượng mỗi ngày thì sẽ nhanh khỏi thôi".

" Tôi biết rồi cảm ơn bác sĩ Lâm".

Từ lúc biết được căn bệnh trầm cảm của Minh Tuệ, Mạc Văn Sâm mỗi ngày điều tới thăm cô, trò chuyện rất nhiều thứ, thậm chí lâu lâu còn hay trêu cô nhưng cuối cùng lại nhận được ánh mắt thất thần, gương mặt không cảm xúc. Với tình hình này trước đó Mạc Văn Sâm cũng đã liên hệ với Phúc Thiên nhưng hắn ta đã đi công tác từ lúc Minh Tuệ nhập viện. Vì thế đầu dây bên kia chỉ thản nhiên kêu Mạc Văn Sâm gọi bác sĩ tâm lý cho Minh Tuệ rồi tắt máy.

Bây giờ trời cũng đã tối Mạc Văn Sâm đứng trước lan can của bệnh viện ngước mặt lên trời nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy lại chứa đựng những nỗi buồn, khó chịu.



Mặc dù biết được chuyện của Minh Tuệ và Phúc Thiên. Nhưng anh vẫn yêu cô, anh rất muốn giúp cô thoát khỏi tên khốn đó nhưng năng lực của anh không đủ mạnh để chống lại. Anh chỉ có thể đứng sau cố gắng bảo vệ cô hết sức có thể dù không đủ mạnh như Phúc Thiên đi chăng nữa. Nếu như tên kia hắn không thể cho cô hạnh phúc, không cho cô được sự an toàn thì anh sẽ làm thay hắn tất cả những điều đó.

[ SÁNG HÔM SAU.

Trong phòng bệnh của Minh Tuệ Cô đang ngồi dựa lưng vào bể giường trầm ngâm nhìn bên ngoài cửa sổ thì cánh cửa mở ra. Tiếng nói lần này vang lên nhận được lại là tiếng nói của hai người bạn thân của cô.

" Minh Tuệ ơi tụi mình đến với cậu rồi nè".

Nghe được tiếng nói thân thuộc Minh Tuệ quay đầu lại tỏ vẻ bất ngờ Mỹ Yến cũng như thế nhào tới ôm cô mà khóc thút thít.

' Híc...bạn của tôi...híc.. Sao cậu bị bệnh mà không chịu nói cho bọn tớ biết là sao vậy?..hic".

Thấy cách hỏi thăm của Mỹ Yến quá xúc động Trương Hàm ngăn chặn lại hành động của cô. Bởi vì bác sĩ cũng đã có nói không được làm cho Minh Tuệ xúc động.

'Nè thôi được rồi Minh Tuệ đang là bệnh nhân đấy. Cậu đến đây thăm hay làm cho cậu ấy bệnh hơn vậy".

Thấy cách nói chuyện của họ khiến Minh Tuệ mắc cười.

" Haha. Nhưng mà sao hai cậu biết mình ở đây vậy?".

" Là bác sĩ Sâm nói với tụi mình chứ ai. Hôm qua lúc tụi mình ra đi về thì tự nhiên bác sĩ Sâm lại bắt chuyện với mình. Hơi.... Ban đầu mình còn tưởng là một anh chàng đẹp trai nào đó đang muốn lại xin số điện thoại của mình. Anh ấy còn biết tên của mình và Trương Hàm nữa chứ rồi nói với tụi mình cậu đang bị bệnh đây nè. Nghe vậy nên hôm nay hai tụi mình nhanh chóng vào thăm cậu đó".



" Cách". Tiếng mở cửa

Ba người đang nói chuyện thì Mặc Văn Sâm bước vào. Mỹ Yến thấy anh bước vào mà không khỏi thích thú lau sạch nước mắt rồi gọi tên anh.

" Bác sĩ Sâm".

Anh tỏ ra lịch sự mà gật đầu nhẹ.

Em thấy trong người sao rồi".

'Dạ em cảm thấy hôm nay ổn lắm. Cảm ơn anh nhiều nha".

Thật ra lúc đầu anh cố gắng tự mình điều trị bệnh trầm cảm cho Minh Tuệ nhưng việc khỏi bệnh chỉ thấy bớt được một nửa. Anh nghĩ nếu chỉ có một mình bản thân mình điều trị cho Minh Tuệ thì cũng không phải là cách hay. Nên anh thử điều tra xem những người thân khác của Minh Tuệ thì ngoài cha mẹ ra còn có Mỹ Yến và Trương Hàm nên anh quyết định tới thẳng trường gặp họ nói cho họ biết Minh Tuệ đang nằm viện vì bị bệnh chứ không nói rõ là bệnh gì.

Cứ sợ điều này nếu không thành công mà ngược lại sẽ bị cô trách mắng nhưng đâu ngờ ngoài dự đoán cô lại rất vui. Nụ cười bấy lâu nay cũng hiện lên trên gương mặt khiến anh rất vui.

" À trên đường mình có mua một chút đồ ăn nè. Giờ cũng đã trưa rồi để mình dọn ra rồi chúng ta cùng ăn".

Trương Hàm nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến trưa rồi nên cũng dọn đồ ăn ra mời mọi người. Nhìn ngang thấy bác sĩ Sâm cũng sẵn tiện mời Mặc Văn Sâm ăn cùng.

Nghe được lời mời Mặc Văn Sâm cũng hơi ngại không muốn cản trở bầu không khí của ba người họ nhưng Mỹ Yến cố gắng nếu kéo anh, năn nỉ anh ở lại. Minh Tuệ nhìn sang thấy sự mê trai của của bạn mình cô cũng ngầm hiểu ý nên cũng ra sức giúp Mỹ Yến thuyết phục Văn Sâm ở lại và cũng thành công.