Có Lẽ Tôi Đã Yêu Em

Chương 56: Đồ ngốc




Phúc Thiên chỉ định giơ tay lên để xem vết thương trên cổ tay của Minh Tuệ nhưng cô lại nghĩ theo hướng khác nghĩ rằng anh đang định giơ tay để đánh cô nên sợ hãi né tránh.

Thấy hành động của Minh Tuệ hắn nghĩ thầm " Cô ta đang nghĩ là mình muốn đánh cô ta hay sao?".

Mặc kệ cô né tránh hắn vẫn giơ tay nắm lấy cổ tay đang bị thương của Minh Tuệ.

" Á...xin....hức...xin anh đừng đánh tôi...tôi hứa...hức.. Sẽ nghe lời...hức hức".

Thấy vết thương mình bị Phúc Thiên nắm Minh Tuệ sợ hãi khóc nấc lên mà cầu xin hắn.

Cũng may vết thương không quá sâu. Cô cũng gan thật đấy lại dám lấy cái chết ra mà đe dọa tôi".

Nhìn thấy sự sợ hãi của Minh Tuệ hắn cũng hiểu cô đang thực sự rất sợ tiếp xúc với mình.

" Tôi..tôi xin lỗi.. Hức.....

Minh Tuệ sợ hãi cố gắng lây nhẹ tay để thoát khỏi tay của Phúc Thiên. Hành động đó làm Phúc Thiên thấy được càng muốn nắm chặt hơn không buông.

" Ở trong bệnh viện ngột ngạt quá sao mà chăm sóc được. Ngày mai tôi sẽ làm thủ tục cho cô xuất viện về nhà".

Nghe tới việc sắp trở lại căn nhà mà hắn đã từng hành hạ cô mấy ngày qua cô sợ hãi không muốn quay về nơi đó

'Không tôi... không muốn".

Hắn nhướng mà nhìn cô hỏi ngược lại.

" Tại sao?".

Minh Tuệ thật sự rất sợ hãi nhưng không dám nói ra

Minh Tuệ "...".



Không giải thích được thì lo mà nghe lời. không thôi đừng trách tôi bỏ đói Cô".

Nói rồi hắn ta đứng dậy rồi đi ra ngoài. Đồng thời cũng kêu trợ lý sắp xếp làm thủ tục xuất viện cho cô.

Mạc Văn Sâm khi nghe được việc Phúc Thiên muốn làm thủ tục xuất viện cho Minh Tuệ cũng không đồng ý muốn cô ở lại đây để dễ dàng theo dõi hơn nhưng thế lực của Phúc Thiên quá mạnh không thể nào ngăn cản được.

[ NGÀY HÔM SAU.

Bất ngờ hôm nay đó chính là Phúc Thiên đến đón cô xuất viện trở về, cứ tưởng hắn sẽ giống như lần đó kêu đại một người giúp việc nào đó đến đón cô về nhưng không. Một lần nữa Minh Tuệ lại trở về căn nhà vốn đã làm cho cô khóc quá nhiều nước mắt.

' Đâu phải lần đầu bước vào căn nhà này mà đứng đó ngẩn ngơ".

Minh Tuệ "...".

Hai người cứ thế bước vào nhà, lúc này quản gia Khương thấy Minh Tuệ trở về khỏe mạnh mà không khỏi vui mừng. Chỉ tiếc là cô hình như đã gầy đi.

Đang định cầm túi xách của mình quay về phòng thì Phúc Thiên nắm lấy cánh tay của cô.

Định đi đâu?".

" Tôi... Tôi đi về phòng". Minh Tuệ không dám nhìn thẳng mà trả lời nói với cái giọng càng ngày âm lượng càng nhỏ.

Không cần ở đó nữa từ giờ cô sẽ ở trên lầu".

Cô bất ngờ mở mắt to lên nhìn hắn mà thắc mắc " Sao?".

" Phải ở gần thì tôi dễ mới canh chừng cô được. Để cô một mình ai biết được sẽ chết lần hai".

" Khụ.... quản gia giúp tôi đem đồ của Minh Tuệ lên phòng".



"Dạ".

Nói xong hắn ta buông tay cô ra rồi bước lên lầu. Vừa đi lên lầu hắn ta vừa nói lý nhí trong miệng với vẻ mặt cau có.

' Đúng là ngốc. Ở xa như vậy thì làm sao mà tôi chăm sóc cô được".

Thật ra trong khoảng thời gian một tuần đó hắn không vào bệnh viện thăm cô vì thấy hơi có lỗi, từ lần đó lúc nào cũng nhớ tới vẻ mặt tuyệt vọng hôm đó.

Sau khi cô vào bệnh viện được hai ngày thì hắn nhờ trợ lý điều tra chuyện xảy ra hôm đó giữa Minh Tuệ và Trương Hàm cũng biết được mọi chuyện chỉ là tại nạn và đã trách lầm cô. Mặc khác một phần cũng do dư mạng và những người độc mồm độc miệng thêm bớt chuyện. Mặc dù thấy hơi có lỗi nhưng rồi nhớ tới cái chết của gia đình mình hắn lại gạt sang một bên coi đó là kết quả xứng đáng cô đáng được nhận.

Vì bệnh vẫn chưa khỏi hẳn cộng việc ở trong một căn phòng vắng như thế khiến cô nhớ tới những ngày bị hắn ta hành hạ. Minh Tuệ sợ hãi ngồi co rúm lại một góc của căn phòng.

[ Ở phòng bếp].

' A Nguyệt cô mau lại đây phụ giúp mọi người nấu đồ đi. À những nguyên liệu lúc nãy tôi nhờ cô mua có đầy đủ không?".

'Bác khỏi lo, tôi mua đủ hết, không thiếu cái nào. Ủa mà.... Bộ nhà hôm nay có khách tới hay sao mà mua toàn đồ bổ không vậy".

A Nguyệt thắc mắc mà hỏi quản gia Khương nhưng khi nghe được câu trả lời thì khiến cô không khỏi bất ngờ.

" Khách gì mà khách. Minh Tuệ hôm nay mới xuất viện, ông chủ kêu chuẩn bị một số đồ bổ cho Minh Tuệ ăn nên tôi mới kêu cô đi mua luôn".

" Cô.... Cô ta còn sống sao?". A Nguyệt nói lí nhí trong họng vừa đủ nghe.

" Cô còn đứng đó làm gì mau đi phụ mọi người người".

Cô ta khó chịu mặt mày cau có, tay bấu chặt vào ống quần đến nhăn nhúm, không thể chấp nhận sự thật này được. Chỉ cần một chút, một chút nữa thôi là cô sẽ loại được cái gai trong mắt. Vậy mà ....

Đến giờ ăn tối Phúc Thiên đã xuống trước ngồi trên bàn ăn đợi Minh Tuệ xuống nhưng không thấy cô đâu nên kêu quản gia lên gọi nhưng rồi chạy xuống báo cáo lại là vẻ mặt lo lắng.

Cậu ..cậu chủ, Minh Tuệ tôi gọi kêu cô ấy bao nhiêu lần nhưng vẫn không thấy trả lời".