Người đàn ông đứng ở trên tầng quan sát cô gái đang phải gặt giũ cả núi quần áo ở dưới sân, hít vào một hơi ròi chậm rãi thở ra, hắn không nghĩ lại có một ngày bản thân phải kiên nhẫn đến thế này.
Bảo về phòng cô liền về ngay, không làm trái.
Thứ hắn muốn thấy chính là cảnh cô cầu xin hắn hãy để cho cô được ở lại phòng ngủ. Đúng, Ba Lạc Bá Tư muốn cô nài nỉ hắn để cho cô có thể tiếp tục được hưởng thụ phước phần mà không phải ai cũng may mắn có được.
Vì thấy cô không làm đúng ý, hắn thẹn quá hoá giận gia tăng công việc và giảm đi tầng suất gặp mặt của hai người để khiến cho cô không chịu được mà phải tìm hắn.
Kết quả cũng thấy rồi, cô rất dễ dàng nghe theo sắp đặt, còn hắn... lại là kẻ đi tìm cô, đứng từ trên tầng lén lút quan sát, có giống biến thái không cơ chứ?
Đêm nay hắn lại cho người gọi cô vào phòng, nằm ở trên giường, Lưu Ly cố gắng chịu đựng sự tra tấn từ hắn, cô nhắm mắt, cắn chặt răng, nắm lấy cái chăn không lên tiếng. Người đàn ông thấy vậy lại càng muốn khiến cho cô phải phát ra tiếng động, mạnh bạo đẩy cái vật kia vào.
Mây mưa qua đi, hắn ngồi ở trên giường, còn cô gái nhỏ thì lại chật vật ngồi dậy, đôi chân nhỏ vô lực run run, Lưu Ly cố gắng bám vào những thứ gần nhất để đứng lên.
Hôm trước khi hành sự xong, cô bọc kín cơ thể vào chăn muốn rời đi, hắn lại cố ý muốn cô không được quấn chăn. Chẳng có gì trên người, vốn nghĩ cô sẽ ngoan ngoãn ở lại, ai ngờ cô lại mặc lại cái váy bị hắn xé nát rồi đi ra ngoài.
Lần này, cô đã có phòng bị, đem theo một miếng vải to dày, chỉ cần xong việc liền trùm kín cơ thể rồi rời khỏi.
Lý do cô không mang theo quần áo là vì cơ thể cô đau nhức rất khó mặc vào. Hơn nữa, mặc vào thì nó lại dính đầy thứ chất lỏng nhầy nhụa của hắn, cô lại phải giặc thêm một bộ quần áo. Chi bằng cứ đem theo miếng vải to, chỉ cần trùm lên rồi về phòng sau đó cứ thế mà ngủ.
Lưu Ly lấy miếng vải đã chuẩn bị từ trước đó khoác lên người, khó khăn bước đi.
Cô đến gần cửa phòng, vươn tay muốn mở thì ầm một cái, một bàn tay to lớn chắn ngang.
Yếu ớt xoay đầu liền nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự giận dữ của người đàn ông, nhưng cô chẳng còn sức lực để phản ứng nữa. Chỉ vừa mới làm xong đã phải đứng dậy rời khỏi thì có thể trưng ra biểu cảm gì để khiến hắn vừa ý?
Cô cũng lười phải tỏ ra sợ hãi. Càng sợ thì hắn lại càng thích thú, làm như thế có ý nghĩa gì, chỉ tự mình chuốc lấy khổ mà thôi.
" Đi đâu" - Người đàn ông vẫn một giọng điệu khó ưa đó, ép cô vào cửa rồi nói.
Lưu Ly cố gắng duy trì hô hấp, gương mặt cô mệt mỏi, cơ thể thì đứng không vững, cô dùng hết sức lực có được trong người biểu thị cho hắn thấy bằng khẩu hình:
- Về phòng.
Người đàn ông nhìn cô gái, chậm rãi mà nói ra một câu chẳng biết là đang khen hay đang mỉa mai:
" Nghe lời thật đấy".
Cô gái nhỏ đứng đó, đôi mắt lim dim chớp chớp vài cái rồi cung kính cúi thấp đầu.
Lúc cô muốn lui ra thì eo thon bị siết lấy. Từ phía sau, người đàn ông cúi người thì thầm vào tai cô những câu bất chính:
" Muốn rời đi cũng được. Nhưng ngươi rời đi sớm thế này là có ý gì? Chê thể lực ta yếu kém?".
Cô gái nhỏ rụt bờ vai nhỏ, lỗ tai nhỏ nhắn cảm thấy nhột vì hơi thở nóng của hắn đang cố ý phả vào. Bàn tay nhỏ đặt ở trên cánh tay cường tráng màu đồng của người đàn ông, muốn tách nó ra khỏi eo mình.
Quanh quẩn bên tai cô là tiếng cười nhạt của hắn:
" Ta vẫn chưa xong việc của mình đâu".
Dứt câu, cả cơ thể của cô thoáng chốc liền bị người đàn ông bế lên. Lưu Ly sắp ngất đến nơi, vô lực nằm gọn trong vòng tay rắn rỏi của hắn, chẳng biết lúc này nên bảo cô yếu đuối hay là thước tha khi đôi chân kia chẳng còn chút sức nào.
Người đàn ông đặt cô gái lên giường, hắn tách đùi thon mềm mại rồi hạ thân thể đang cứng hệt như quả cà tím vào giữa hoa viên ướt nhẹp. Bàn tay nắm lấy quả cà dài ngoằn kia cạ qua cạ lại trước cửa hang động.
Lưu Ly mệt mỏi lắm rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lần nữa đẩy vào bên trong.