Mệt mỏi thiếp đi, không tránh khỏi gặp phải những giấc mơ đáng sợ. Lưu Ly mơ thấy bản thân quay ngược thời gian trở về cái ngày mà cô cứu hắn, người đàn ông bị găm thanh đoản kiểm vào bụng cả cơ thể be bét máu đang ngồi ở một góc khó khăn hô hấp.
Trong mơ, cô có thể nói chuyện, cô tiến đến rồi thăm dò:
" Không sao chứ? Tôi đi tìm thuốc... sau khi xong việc hãy cho tôi được rời khỏi đây".
Lúc cô xoay người chuẩn bị chạy đi thì đột nhiên bị bắt lại, người đàn ông lúc nãy vẫn còn chật vật với vết thương mà nay lại khoẻ mạnh, hắn từ phía sau vòng tay siết chặt lấy cô, giọng nói bá đạo mang đầy sự uy hiếp:
" Muốn đi? Đừng hòng".
" A!!!" - Cô gái nhỏ hoảng sợ tỉnh dậy từ trong giấc mơ, bật dậy khỏi chiếc giường êm ái nhưng thứ mà cô cảm nhận được ngoài đau đớn thì cũng chỉ là đau đớn.
Giữa hai chân truyền đến cảm giác ê ẩm, Lưu Ly ôm lấy bụng, gương mặt của cô vẫn còn nhợt nhạt, đôi mắt có hơi sụp xuống đang cố gắng nhìn ngó xung quanh. Bàn tay đặt ở trên bụng chậm rãi túm lấy cái chăn che chắn cơ thể đầy dấu vết của cuộc chiến đêm qua.
Trời đã sáng rồi, nhưng sao cô vẫn còn ở đây?
Nội tâm dâng lên sự bất an, đến khi cô nghe thấy giọng nói trầm nam tính của người đàn ông thì lại càng thêm lo sợ.
" Tỉnh rồi?".
Ba Lạc Bá Tư ngồi ở sofa, hắn mặc quần ngủ dài, để lộ khuôn ngực trần với khối cơ bụng săn chắc khiến cho người khác nhìn vào chỉ muốn lao đến, nhưng Lưu Ly thì lại muốn lao đầu chạy khỏi căn phòng này càng nhanh càng tốt. Cô cuộn người trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt có hơi sưng đang đề cao cảnh giác mà nhìn hắn.
Trong đôi mắt kia chứa đầy sự uất ức hơn là 'phước phần' mà hắn nghĩ.
Người đàn ông cong lên nụ cười:
" Lần sau phục vụ xong thì tự giác trở về gác mái, đừng nghĩ sẽ được giống như hôm nay, ngủ lại trên giường của ta".
Ý hắn là gì? Muốn bảo rằng được ngủ trên giường hắn là một niềm vinh hạnh to lớn của cô?
Nhưng Lưu Ly đâu nhận ra được cái hàm ý thâm sâu từ trong câu nói này, cô cảm thấy hắn là đang cảnh cáo.
Người đàn ông vẫn giữ được ý cười trên gương mặt, nhìn cô rồi chậm rãi lên tiếng:
" Đi ra ngoài đi".
Lưu Ly cảm giác bản thân bị sỉ nhục đến cực độ, cô có thể chịu đựng được tất cả, nhưng thế này là quá sức rồi.
Chỉ chờ hắn đưa ra mệnh lệnh, cô nhanh chóng bước xuống giường. Bị hành hạ ngày hôm qua, giữa hai chân truyền đến đau đớn, không khá bất ngờ khi cô té xuống giường.
Cô gái nhỏ đập đầu xuống đất, vang lên âm thanh đủ để người ngồi ở sofa nghe thấy, cô chật vật đứng lên rồi gấp rút chạy ra khỏi phòng, đóng cửa.
Trong phòng chỉ còn lại mình hắn, Ba Lạc Bá Tư tâm trạng đang tốt liền nhanh chóng cảm thấy không vui. Cô như thế là có ý gì? Được hắn coi trọng còn bày ra dáng vẻ như bị khinh bạc là thế nào đây?
Lưu Ly trở về gác mái, cơ thể cô xiêu vẹo, cũng may lúc trở về không có ai trông thấy bộ dạng này của cô. Lần đầu tiên cô cảm thấy nhục nhã đến mức muốn chạy trốn.
Cô không nghĩ rằng bản thân làm việc tốt sẽ được đền đáp, nhưng ít ra cũng không nên trở thành cái bộ dạng như thế này.
Điều mà ngài công tước thích chính là kẻ hầu hạ biết nghe lời, nhưng kể từ ngày hôm đó trở đi, mỗi lần phục vụ hắn mỗi đêm, cô dù có mệt mỏi đến cách mấy cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi phòng.
Ba Lạc Bá Tư chỉ vừa mới đi tắm trở lại liền không thấy ai, gương mặt hiện lên một tầng hắc tuyến dày đặc.
Từ lúc cô trở về ngủ ở gác mái, thái độ của người xung quanh lại lần nữa trở về như cũ, đi ngang qua liền buông lời châm chọc mỉa mai.
" Ha, tưởng thế nào. Dù có được phục vụ ngài công tước thì sao? Chẳng thể nào bay lên cành cao được đâu, cùng lắm chỉ là một công cụ phát tiết".
" Hahahahahaha".
Từ cái đêm cô bắt đầu nghe lời, sau khi xong việc trở về gác mái, thì mọi thứ đều trở lại bình thường.
Những công việc vất vả được giao lúc mới đến dinh thự lại trở về tay, cách vài hôm thì phải phục vụ cho hắn.
Tuy vất vả nhưng thế này sẽ hạn chế gặp mặt hắn, Lưu Ly không oán thán, ngược lại còn cảm thấy may mắn.