Cô Hầu Câm Của Công Tước

Chương 38: rời khỏi






Hắn rốt cuộc muốn thế nào thì mới hài lòng đây? Cô đã làm theo lời mà hắn nói, sau khi xong việc liền rời đi, hắn lại nổi lên tự ái, tiếp tục đè cô xuống dưới thân.

Phát bệnh gì vậy chứ?

Phần phân thân kia cắm vào sâu trong người, Lưu Ly có thể cảm nhận được bên trong đang không ngừng run lên, cô muốn phản kháng, muốn siết chặt để hắn không có cách nào di chuyển, nhưng cô không có sức lực để làm điều đó. Quá mệt mỏi, cô ngất đi trong lúc hắn đang làm, người đàn ông thấy cô gái dưới thân xụi lơ, trong lòng cũng không tránh khỏi cảm giác lo lắng.

Nhưng nếu lo lắng thì đừng nên làm thế này với cô mới phải.

Hắn rút ra, đắp chăn cho cô rồi nằm xuống bên cạnh.

Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô, Ba Lạc Bá Tư dù có muốn thì cũng không thể làm thêm lần nào nữa. Hắn chỉ muốn trừng phạt vì sự cứng đầu, nếu như cô cầu xin hắn thì đã không xảy ra tình huống thế này rồi.

Tên khốn nạn này!!!

Ngày hôm sau thức dậy, thấy bản thân đang nằm trên giường hắn, cô chẳng còn sức để kinh ngạc nữa. Quan sát thấy trong phòng không có người, Lưu Ly thở phào, tiếp đó quấn miếng vải lên rồi rời khỏi.

Mệt mỏi nhưng sau khi ngủ một đêm, cô phần nào cảm thấy tốt hơn. Như thường lệ, cô gái nhỏ phải tháo hết màng cửa trong khắp dinh thự rồi đem chúng đi giặt sạch theo định kỳ ba tháng một lần. Nếu là Lưu Ly lúc bình thường thì chỉ cần nửa buổi là có thể đem hết màng cửa ra ngoài sân sau, còn cô của lúc này, hai chân vô lực, chu kỳ chưa đến nhưng cơ thể lúc bấy giờ có khác gì đang bị hành kinh đâu?

Chật vật một buổi cô mới đem hết đống màng đầy bụi bẩn ra ngoài, trong lòng cô gái nhỏ đang nghĩ thầm:

- Nếu như giặt không xong thì có phải đêm nay không cần đến phòng hắn hay không?

Nếu vậy thì dù có bảo cô phải giặt xong mới được nghỉ thì cô cũng cam lòng.

Vì thấy cô vất vả cho nên Tú Hảo sau khi xong việc liền đến giúp đỡ, và nhờ thế cho nên Lưu Ly mới biết được rằng hắn đang có công vụ phải ở hoàng cung, có lẽ phải mất đến hơn một tuần mới có thể trở về.

Còn gì vui hơn điều này, cô hận không thể nhảy cẩn lên rồi thét thật to.

Không nhìn thấy hắn trong những ngày sắp tới là phước phần mà cô tích góp mấy kiếp mới nhận được.

Những ngày hắn không có ở dinh thự, cô kê cao gối mà ngủ ngon lành, cơ thể không bị bắt ép hoạt động vào ban đêm cho nên thoải mái hẳn ra.

Và... những ngày vui thì kéo dài không được lâu, ba ngày sau hắn đã về, tất cả mọi người có mặt ở dinh thự đều phải có mặt ở trước sãnh để đón tiếp. Lưu Ly hụt hẫng vì cô cứ nghĩ ít nhất cũng phải năm đến sáu ngày hắn mới có thể về.

Ba Lạc Bá Tư uy phong khoác trên người áo choàng đen, dáng vẻ của hắn bình thường đã vạm vỡ, nay càng có uy thế hơn nhờ trang phục. Cưỡi con ngựa chiến màu đen tuyền, cùng đoàn người được trang bị vũ khí kỹ lưỡng, hắn hiên ngang đi vào trong dinh thự.

Dáng vẻ một mình có thể dẹp loạn được ba quân của hắn khiến cho phái nữ mê đắm, lại thêm quyền lực ngút trời thì thử hỏi ai mà chịu được.

Lưu Ly cố gắng xếp ở hàng sau cùng tránh bị hắn để mắt đến, co rúm người như thể chỉ cần hắn nhìn thấy thì cô sẽ mất mạng đến nơi.

Đoàn người đã đi qua, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó cả ngày cô nơm nớp lo sợ, nhưng có vẻ như người đàn ông không có ý định sẽ gọi cô đến.

Mặt trời cũng dần lặn, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng thứ làm cho cô lo lắng chính là... cô vẫn chưa làm xong công việc được giao. Hôm nay một mình cô phải lau chùi toàn bộ sàn nhà bằng tay, điều này thực sự vô lý, nhưng thấp cổ bé họng như cô thì sao có thể chống đối?

Cô gái nhỏ cầm lấy khăn lau, quỳ ở trên nền nhà lạnh lẽo rồi từng chút từng chút cố gắng lau sạch nhất có thể.

Lau xong hành lang ở tầng trệt lại lau đường đi, khắp đại sãnh cũng phải lau, một mình cô thì sao có thể làm xong xuôi chỉ trong một ngày?

Tay của cô mỏi nhừ, lưng thì ê ẩm, đầu gối quỳ lâu cũng chẳng há hơn là bao, nhưng tốt ở một điểm là không cần phải nhìn thấy mặt hắn.