Tần San tỉnh lại, y tá vào kiểm tra một chút, lúc rời đi không quên đóng cửa lại.
Lăng Mặc Hàn ngồi bên cạnh giường, nhìn Tần San gương mặt vẫn còn tái nhợt, qua thật lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng, ngữ khí mệt mỏi nhưng vẫn mang theo một chút tức giận: “Cô mang thai, tại sao không nói với tôi? Cô cứ như thế không thương tiếc thân thể của mình sao?”
Tần San thất thần nhìn lên trần nhà, trầm mặc một lúc, cũng không nhìn Lăng Mặc Thần, hỏi ngược lại: “Tôi đã rất nhiều lần nói với anh rằng tôi có chuyện quan trọng muốn nói, nhưng mỗi lần anh đều không nghe tôi nói hết, vội vàng chạy đến bên cạnh Bạch Giai Ninh, đến cùng là tôi không thương tiếc thân thể, hay là anh mặc kệ sống chết của tôi?”
Lăng Mặc Thần muốn tranh cãi mấy câu, nhưng nghĩ đến mình đuối lý, không khỏi cúi thấp đầu xuống.
Hắn đột nhiên nhớ tới, cô liều lĩnh xông vào phòng họp ngày trưa hôm đó, xúc động đến mất lý trí, nhưng hắn chỉ cảm thấy cô khó chơi, nghĩ phải tranh thủ thời gian vứt bỏ.
Tần San lúc này quay đầu nhìn Lăng Mặc Hàn, ánh mắt có chút mong đợi: “Hiện tại anh đã biết rồi, vậy anh muốn sao? Muốn cùng chúng tôi bắt đầu lại từ đầu? Hay là anh vẫn không thể từ bỏ Bạch Giai Ninh?”
Cô dùng từ chúng tôi, có nghĩa là nếu Lăng Mặc Hàn tiếp nhận đứa bé, cũng nhất định phải tiếp nhận cô.
Lăng Mặc Hàn ngẩn người, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Tân San tiêu tan hiềm khích lúc trước để xây dựng một gia đình hoàn chỉnh.
Tần San nhìn Lăng Mặc Hàn ngẩn người, trong lòng lạnh dần. Cô vì muốn lưu lại hắn, không tiếc muối mặt mang đứa bé ra mà tranh thủ đồng tình của hắn, nhưng cô vẫn là quá lạc quan, cho dù là dùng con của hắn, cũng không có cách nào kéo hắn trở về.
“Vậy tôi sẽ thay cách hỏi khác, Lăng Mặc Hàn, Bạch Giai Ninh phải làm sao bây giờ? Anh bây giờ vẫn là muốn đi cùng cô ấy?” - Chồng của cô bây giờ không để ý tới gia đình này, thậm chí con cái cũng không cần, khẳng định chính là tình cũ chưa hết.
Đôi mắt Tần San không khỏi ửng đỏ vì câu hỏi kia, cuống họng cay đắng bị cô cưỡng ép nuốt xuống.
Lăng Mặc Hàn trầm mặc, bởi vì hắn không biết phải trả lời thế nào.
Bạch Giai Ninh quay về, ban đầu hắn cực kỳ kích động, hắn nghĩ bản thân sẽ rất vui mừng, rốt cuộc cũng là quay về với nhau. Nhưng khi gặp lại, hắn cơ hồ cảm giác không phải như vậy.
Vấn đề nằm ở đâu, hắn vẫn không muốn nghĩ tới. Nhưng hắn duy nhất xác định một chuyện, hắn chưa từng nghĩ sẽ cùng Bạch Giai Ninh sống cùng nhau ở quãng đời còn lại.
Tần San nhìn thấy Lăng Mặc Hàn mười phần do dự, cô lại nói: “Nếu như không có đứa bé, anh hôm nay căn bản sẽ không ngồi đây nghe tôi nói những lời này, coi như là tôi ngã thế nào, người bây giờ anh bên cạnh khẳng định cũng sẽ là Bạch Giai Ninh.”
Dù kết hôn ba năm, cô cũng chưa từng hỏi qua vấn đề này, cô sợ sẽ nghe được kết quả, cô không dám nghĩ tới dáng vẻ của mình sẽ nghe được đáp án sẽ thế nào.
Cô giống như một con nhím, xù lông lên để bảo vệ yếu ớt bên trong, dùng gai cứng rắn để ngụy trang che đậy bất an trong lòng.
Nhưng hôm nay, cô không nghĩ quản nhiều như vậy, cô muốn biết, muốn ép Lăng Mặc Hàn trả lời, cô rốt cuộc muốn biết một kết cục.
Lăng Mặc Hàn cái gì cũng không nói, dường như dù cô có nói cái gì, cũng sẽ không nói lời nào.
Tần San cười khổ một tiếng, biết rõ câu trả lời chưa nói kia là gì, quay người đưa lưng về phía hắn, không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Người đàn ông này, đến cuối cùng vẫn khiến cô hết hy vọng.
Lần cá cược này, hắn thắng triệt để cô đã thua một cách thảm bại, dù sao cô cũng còn đứa bé, kết cục còn không quá đặc biệt khó coi.
Điểm yếu duy nhất của Tần San chính là Lăng Mặc Hàn.
Nhưng bây giờ trái tim cô đã nguội lạnh và cô không còn muốn nhìn thấy anh nữa.
“Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.” - Thanh âm của cô đầy băng lãnh, không còn nồng nhiệt như trước kia.
Lăng Mặc Hàn không kịp nghĩ gì liền nói: “Tôi ở lại, tôi ở lại chăm sóc cô.”
“Tôi không cần chăm sóc, ngay từ đầu anh cũng chưa từng chăm sóc tôi, tôi nói tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” - Tần San biểu lộ lãnh khốc tuyệt tình, cô không muốn cùng Lăng Mặc Hàn còn bất cứ liên quan gì nữa.
Lăng Mặc Hàn cau mày, hắn hoàn toàn không hiểu vì sao người phụ nữ này lại đột nhiên trở nên lạnh lùng, trước kia cô ấy chưa từng như vậy.
Mặc dù trước kia mỗi khi nói chuyện đều là cãi vã, dù cô có dùng đủ loại phương thức khiêu khích giới hạn của hắn, nhưng cô chưa từng đuổi hắn đi, mỗi lần đều là hắn không muốn dây dưa mà chủ động bỏ đi.
Khó khăn lần này hắn nhìn thấy cô không khỏe, muốn chủ động chăm sóc cô, cô lại như thế không biết điều.
“Có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi…lần này, tôi sẽ nhận.” - Lăng Mặc Hàn dùng một chút, nói ra câu sau, hắn rõ ràng không hiểu tại sao mình lại nói ra câu đó, rõ ràng cô ta đã không biết điều, bản thân còn nói ra làm gì.
“Lăng Mặc Hàn, như anh mong đợi, tôi và anh từ nay về sau sẽ không còn liên quan đến nhau.” - Thanh âm Tần San bình thản nhưng lại vô cùng quyết liệt, không mang theo chút nào luyến tiếc.
Nếu anh đã không muốn sống cùng cô, cũng không muốn đứa bé, vậy tiếp tục dây dưa có ý nghĩa gì?
Lăng Mặc Thần sững sờ tại chỗ, một trận lửa giận từ trong lòng dâng lên.
Nhà họ Tần vươn tay giúp Lăng gua vượt qua khó khăn liền ép hắn phải cưới Tần San, lại đưa ra kỳ hạn năm năm buộc hắn phải ở chung một chỗ.
Cô hạ dược hắn, tự đưa mình lên giường hắn, hiện tại cô ta mang thai, vậy mà sai lầm lại rơi trên đầu hắn.
Cô ta ý đồ muốn dùng đứa bé muốn buộc hắn lại, hiện tại tự mình hại mình suýt sảy thai, còn muốn tranh thủ sự đồng tình của hắn.
Từ mới bắt đầu cô ta đã tính toán hắn, ba năm qua hắn sống như một kẻ ngốc, vậy mà bây giờ cô ta không biết ăn trúng thuốc gì, lại muốn đẩy hắn đi, cô coi hắn thành ra cái gì.
Nếu cô như vậy, hắn cũng không cần thiết phải nhân từ với cô ta, cứ như vậy để cô ta tự sinh tự diệt đi.
Lăng Mặc Thần giận đến mức không thể tả, đá một cái ghế bay ra ngoài, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái bước chân rời khỏi bệnh viện.