Cố Gia! Anh Lại Lừa Em

Chương 8: “Tần San, đừng giả vờ nữa… tỉnh lại đi.”




Tần San cúi đầu, không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, đây có lẽ là sơi dây gắn kết duy nhất giữa cô và anh.

Sau khi mang thai, thần kinh của cô trở nên nhạy cảm và yếu đuối, cô luôn vô thức nghĩ đến đứa bé này, chính đứa bé đã cho cô thêm dũng khí và hy vọng bảo vêh gia đình mình.

“Bạch Giai Ninh, tôi khuyên cô nên từ bỏ. Tôi đã mang thai con của Mặc Hàn, còn cô chỉ là tình cũ mà thôi, anh ấy sẽ không ly hôn để đi cùng cô, cha anh ấy cũng sẽ không đồng ý.” - Tần San tràn ngập khấn khích nói.

Bạch Giai Ninh sắc mặt biến đổi, thân thể lập tức lưu loát từ trên giường bước xuống, nhanh bước tới trước mặt Tần San, nôn nóng không yên rống to: “Làm sao có thể chứ? Mặc Hàn sẽ không đụng vào cô! Khẳng định là cô đã cùng một người đàn ông cặn bã nào đó sinh.”

Lăng Mặc Hàn hận cô, xem ra chuyện này tất cả mọi người đều biết.

Tần San nén đau lòng, không đổi sắc mặt nói: “Tôi tại sao phải nói dối cô, Lăng Mặc Hàn có đụng vào tôi hay không, hay là cô tự mình hỏi anh ấy xem, nhìn bộ dạng tức giận này của cô, xem ra các người còn chưa…”

Tần San chưa có nói hết nhưng sắc mặt đã tái xanh, xem ra nói những lời này hiệu quả không tệ nha.

“Cô nói dối.” - Bạch Giai Ninh đột nhiên đưa tay gắt gao bắt lấy tay Tần San, móng tay nhọn hoắc đỏ tươi cắm vào da Tần San. Tần San đau đớn không tránh thoát sự khống chế của Bạch Giai Ninh.

“Mau buông tôi ra.” - Tần San cảm thấy không ổn, chọc giận cô ta phát điên, một bàn tay cô không khỏi vô thức bảo vệ phần bụng.

Ánh mắt Bạch Giai Ninh sắc bén nhìn về phái bụng Tần San, đôi mắt lóe lên gian ác, đột nhiên buông tay ra khỏi Tần San khiến cô còn chưa kịp đứng vững cô ta liền đẩy Tần San một cái.

Tần San mất đi trọng tâm, phía sau lưng không có gì bám vào, trong lòng chợt lạnh đi, chăm chú bảo vệ bụng mình, ầm một tiếng… cô ngã mạnh xuống mặt đất.

Con của cô… trong lòng Tần San chết lặng, cô cảm giác một dòng nước ấm từ bụng nhỏ tràn ra, đau đến mức cô không có cách nào đứng lên.

“Giai Ninh.” - Lúc này, Lăng Mặc Hàn đứng ở cửa ra vào hét lên.

Lúc này Bạch Giai Ninh cũng lảo đảo và ngã xuống mặt đất, kỹ thuật diễn đạt đến độ các đạo diễn nên cho cô vào vai nữ chính.

Tần San nghe được thanh âm của Lăng Mặc Hàn, trong lòng căng thẳng muốn cầu cứu anh.



Nhưng Lăng Mặc Hàn dường như không nhìn thấy cô, trực tiếp lướt qua cô đi về phía Bạch Giai Ninh, giang tay ôm cô ta đặt lên giường bệnh: “Làm sao lại không cẩn thận như vậy, có đau ở đâu không?”

Tần San đau đến toát mồ hôi lạnh ướt cả trán, cả người ngay cả lời cũng nói không ra, dùng toàn lực cũng không cách nào đứng lên.

Cô đưa mắt nhìn người chồng của mình, bế tiểu tam lên giường bệnh.

Bạch Giai Ninh thuận thế nhu nhược kéo lấy tay Lăng Mặc Hàn, nhỏ giọng: “Mặc Hàn, anh đừng trách chị San San, chị ấy cũng không cố ý đẩy em.”

Lăng Mặc Hàn vừa nghe vậy, ánh mắt đầy oán giận nhìn về phía Tần San, không nhìn thấy ánh mắt đau đớn và tuyệt vọng của cô mà hét lớn: “Cô có phải thật sự có bệnh không, còn nháo đến tận bệnh viện, còn ngại bản thân cô chưa đủ điên sao?”

Tần San lúc này chỉ lo sợ cho đứa bé, không còn nghĩ thêm được điều gì, nhưng cảm giác đau đớn khiến cô nói không nên lời, cô dùng hết sức muốn dùng tay vươn tới kéo ống quần của Lăng Mặc Hàn, cô muốn cầu xin anh hãy cứu lấy đứa bé, nhưng Lăng Mặc Hàn lại chán ghét vô tình thoái lui.

Tần San cắn chặt răng, sắc mặt ngày càng tái nhợt, mồ hôi từng viên rơi xuống.

“Tần San, cô đừng có diễn trò nữa, mau đứng dậy cho tôi.” - Lăng Mặc Hàn đưa mắt nhìn sắc mặt tái nhợt đau đớn của Tần San, không khỏi có chút lo lắng, chẳng lẽ cô ta không phải đang giờ vờ sao.

Bàn tay nhỏ bé của cô vươn ra muốn níu lấy anh nhưng quá xa vời, Tần San bỗng nhiên cảm thấy cô mệt rồi, không muốn cố gắng nữa.

Gục xuống mặt đất, bàn tay buông xuôi ngất đi.

Lăng Mặc Hàn đưa bàn tay có chút run rẩy lắc nhẹ người Tần San, phát hiện cô đã bất tỉnh.

“Tần San, đừng giả vờ nữa… tỉnh lại đi.”

Hắn liếc nhìn máu tươi từ đâu chảy ra ướt cả dưới thân Tần San, trong lòng đột nhiên sợ hãi, vội vàng bế cô chạy ra ngoài gào thét gọi bác sĩ.

Ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu, bàn tay dính máu đã được rửa sạch, nhưng vết máu vẫn còn dính trên áo sơ mi của hắn.



Suy nghĩ hắn rối bời, rõ ràng là hắn chán ghét Tần San… vì sao nhìn thấy cô như vậy, hắn lại sợ… cô xảy ra chuyện.

Phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt đèn, bác sĩ đi ra ngoài: “Vợ của anh tạm thời không sao, động thai, nhưng đứa bé hiện đã ổn, nhưng về sau nhất định phải chú ý, cảm xúc không được quá khích, cũng không thể va chạm mạnh, nếu có lần sau thần tiên cũng không giữ được.”

Lăng Mặc Hàn không ngừng gật đầu, luôn miệng nói cảm ơn bác sĩ.

May là cô ấy không sao.

Lăng Mặc Hạn vội vàng chạy vào bên trong phòng cấp cứu, hắn vẫn có chút không yên lòng, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Tần San bình an.

Bác sĩ thấy thế vội giữ Lăng Mặc Hàn lại: “Phòng cấp cứu không cho phép người ngoài tiến vào.”

Lăng Mặc Hàn phẫn nộ nói: “Buông ra.”

Bác sĩ không buông ra vì đó là luật của bệnh viện, Lăng Mặc Hàn vốn định đẩy bác sĩ ra, ngay khi cả hai muốn giằng co thì phòng cấp cứu lại mở cửa ra, y tá đẩy giường bệnh ra ngoài.

Tần San nằm trên giường bệnh nhắm chặt hai mắt, bờ môi trắng bệt… Lăng Mặc Hàn nhìn thấy gương mặt Tần San không có một chút nào sinh khí… trái tim không khỏi hụt đi một nhịp.

Chẳng lẽ không phải là sẽ ngồi dậy mà nói chuyện châm chọc hắn sao, giống như trước kia luôn cùng hắn đối nghịch sao? Hiện tại sao lại nằm bất động ở đó.

“Tần San, tỉnh lại đi.”

Lăng Mặc Hàn mất khống chế đối với Tần San hét lớn, hắn không muốn nhìn thấy cô nằm bất động như xác chết, hắn cũng không cho phép cô nằm đó mà không để ý tới hắn nữa.

“Vui lòng nhỏ tiếng, anh như vậy sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi.” - Y tá vội nhắc nhở.

Bác sĩ lập tức khuyên giải: “Bệnh nhân hiện tại còn rất yếu ớt, cô ấy cần nghỉ ngơi.”

Lăng Mặc Hàn lập tức trầm mặc, hai tay nắm chặt các khớp nối trắng bệch, mạch máu nhô lên.