Cố Gia! Anh Lại Lừa Em

Chương 10: Cô đã mất đi tất cả, không thể ngay cả con cũng mất đi.




Lăng Mặc Thần rời đi, Tần San nằm trên giường ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau, Bạch Giai Ninh bước chân vào phòng bệnh của cô, giọng chanh chua: “Ôi, tôi còn tưởng rằng cô ngã thảm thế nào, hóa ra cũng chỉ thế này.”

“Cô tới đây làm gì.” - Tần Dao đưa mắt nhìn cô ta, tranh thủ ngồi dậy, đưa tay vào nút bấm nút bấm, một mặt đề phòng nhìn Bạch Giai Ninh.

Lần này Bạch Giai Ninh chỉ dừng lại ở cuối giường, không khỏi giễu cợt cười một tiếng: “Tôi lần này không phải đến để đẩy cô, nên không cần phải phòng bị như vậy. Vì chuyện tôi đẩy cô nên tôi đến để giải thích với cô, lúc đó là do tôi quá xúc động.” - Nói xong cô ta biểu lộ sự áy náy, khóe mắt còn mang theo nước mắt.

Tần San quay đầu đi chỗ khác, chán ghét nói: “Đừng có diễn trước mặt tôi, cô đi nhanh đi.”

Bạch Giai Ninh cũng không hề có ý rời đi, giả vờ hảo tâm nói: “Cô cũng đừng trách Mặc Hàn quá vô tình, dù sao ai cũng không muốn ở cùng với một người mình không yêu, cô cũng không cần một mực miễn cưỡng, không bằng buông xuống mà chúc phúc chúng tôi, đi tìm hạnh phúc của mình.”

Ai nghe qua cũng sẽ cho rằng Bạch Giai Ninh là người rộng rãi, trong khi Tần San lại có vẻ ngang ngược.

Tần San cười nhạo một tiếng và không rảnh để ý.

Chỉ khi con người còn hy vọng thì họ mới ra sức tự vệ, nhưng khi hy vọng đã tan vỡ thì mọi lời bào chữa, giải thích dường như đều trống rỗng và không cần thiết.

Bạch Giai Ninh làm sao có thể không biết Tần San đang nghĩ gì, nhưng cô ta chính là muốn rắc thêm chút muối lên vết thương, có đôi khi muốn đè chết một con lạc đà, chỉ cần thả thêm một cọng rơm.

“Mặc Hàn mặc dù không yêu cô nhưng anh ấy vẫn rất tốt với cô. Anh ấy vừa nói với tôi sẽ chăm sóc cho đến khi cô sinh ra đứa trẻ, liền sẽ nhận lấy đứa trẻ để nuôi dưỡng, nếu như vậy cô liền có thể không cần gánh vác mà đi tìm tình yêu của mình, Mặc Hàn vẫn là một người đàn ông tốt.” - Bạch Giai Ninh có chút uất ức nói.

Lời này vừa nói ra giống như đem một tấm gỗ nổi cướp đi từ tay Tần San, khiến cô giống như rơi vào trong nước, không có một cái gì bám víu.

Vốn chỉ cho rằng anh chỉ vô tình lãnh huyết, không nghĩ tới anh ta còn vô sỉ đến mức đó, ngay cả con của cô cũng muốn cướp, anh ta còn có lương tâm sao? Còn muốn chăm sóc, muốn cô gọi điện cho anh ta, hóa ra là vì lý do này.



Cô cho rằng chỉ cần không liên lạc với hắn liền sẽ thoát khỏi hắn, không ngờ hắn còn giở thủ đoạn trả thù cô.

Bạch Giai Ninh thấy Tần San lập tức tin tưởng, khóe miệng nhịn không được lộ ra nụ cười đắc ý, tiếp tục thừa thắng xông lên: “Mặc dù cô mang thai con của Mặc Hàn, tôi cũng có chút để ý, nhưng Mặc Hàn một mực thuyết phục tôi, dù để ý thế nào cũng không có cách nào ai bảo tôi yêu anh ấy như vậy. Lại nói, chúng tôi về sau cũng sẽ có con của mình, chỉ cần cô đừng tìm đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không bạc đãi con của cô.”

Tần San nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ trừng mắt Bạch Giai Ninh, hai cái thứ chó chết này làm sao đều muốn làm nhục cô thế nào cũng được, duy nhất bọn chúng không được phép đến gần con của cô.

Cô đã mất đi tất cả, không thể ngay cả con cũng mất đi.

Những lời Bạch Giai Ninh nói không thể không tin, so với những gì anh ta đối xử với cô trước kia, hiện tại thái độ của anh ta như thế…

Cái gì chăm sóc, cái gì gọi điện thoại sẽ nghe… anh ta nghĩ cô dễ dỗ đến mức mang con của mình cho anh ta cùng tiểu tam sao?

Tần San buồn nôn đến cực điểm, thân thể không thể khắc chế không ngừng run rẩy.

Đôi mắt của cô hơi đỏ lên, liều lĩnh nắm lấy ly nước trên bàn, dùng hết sức ném về Bạch Giai Ninh, lửa giận ngút trời, như phát điên rống to: “Cút ra ngoài! Cô dám đi vào một lần, tôi sẽ ném chết cô, cút đi.”

Ly nước bị Bạch Giai Ninh tránh né, xoảng một tiếng đập vào tường vỡ nát, cô lại lấy ấm đun nước, gối đầu, tất cả những gì có thể ném được, liền như phát điên ném về Bạch Giai Ninh.

Bạch Giai Ninh hét lên một tiếng, miệng mắng chửi Tần San là đồ điên, nhanh chóng chạy khỏi phòng bệnh.

Tần San vừa mệt vừa tức giận thở phì phò, ngón tay không ngừng phát run, gắt gao bắt lấy mép giường, cô thật muốn ném cho Bạch Giai Ninh hủy có dung cô mới hả giận.

Nghĩ đến đây, hốc mắt Tần San từng viên lớn nhỏ rơi xuống trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo.



Bác sĩ đi vào kiểm tra cho bệnh nhân liền nhìn thấy một phòng bừa bộn, cẩn thận đi vòng qua, đến bên cạnh Tần San: “Tiểu thư này, cô ổn chứ?”

Tần San vừa mới tức giận không kiềm chế, không khỏi có chút lo lắng, thấy bác sĩ đứng bên cạnh vội vàng bắt lấy ống tay áo hỏi: “Bác sĩ, xin cô xem giúp tôi, con của tôi vẫn ổn chứ?”

Ánh mắt bác sĩ có chút trách cứ nhưng miệng khuyên giải: “Nếu thật lo lắng cho đứa bé thì không nên tùy tiện tức giận, cảm xúc quá lớn sẽ ảnh hưởng lớn đến đứa trẻ trong bụng. Lần trước cô ngã, đã động thai nhẹ nhưng mọi thứ vẫn ổn, đó chính là may mắn.”

“Vâng.” - Tần San không khỏi hối hận, liền ngoan ngoãn phối hợp bác sĩ kiểm tra.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ cẩn thận nói: “Không sao, rất tốt, cô có thể xuất viện rồi, đứa bé vẫn ổn. Quay về nhà phải chú ý ăn uống, vận động thích hợp, không thể để bị ngã.”

Tần San không khỏi nghĩ đến lời nói của Bạch Giai Ninh, nếu Lăng Mặc Hàn dây dưa muốn cướp đứa bé, cô biết phải làm sao.

Nhìn ra cửa sổ, cô quyết định phải rời đi, cô phải tranh thủ xuất viện, cô phải bảo vệ con của mình.

“Bác sĩ… tôi có thể nhờ cô một việc không?” - Tần San khẩn thiết nhìn bác sĩ.

Bác sĩ bình tĩnh nhìn cô: “Chuyện gì?”

Tần San mím môi, chậm rãi nói: “Tôi muốn xin cô giúp tôi về chuyện đứa bé trong bụng, nếu như có người hỏi, cô có thể nói tôi đã phá bỏ, xin cô.”

“Cái này… tôi không thể giúp cô được.” - Bác sĩ lắc đầu, cái này chính là không đúng đạo đức nghề nghiệp.

Tần San ôm chặt cánh tay của bác sĩ, bật khóc nức nở: “Bác sĩ, van xin cô hãy giúp tôi, tôi không nói dối đâu, chồng của tôi ngoại tình, hiện tại hắn cùng tiểu tam kia còn muốn cướp con của tôi. Nếu thật sự bị cướp mất, tôi không biết chúng sẽ đối xử thế nào với con của tôi, bác sĩ, van xin cô, hãy giúp tôi với.”