Chuyện chồng và tiểu tam xô ngã Tần San bị động thai đã bị các y tá râm rang đồn đại trong bệnh viện.
Bác sĩ tuổi cũng đã lớn, cũng là một người phụ nữ đã trải nghiệm cuộc sống ở khoa phụ sản, chứng kiến rất nhiều cảnh ngộ, tuy Tần San không phải là đáng thương nhất, nhưng một cô gái nhỏ mang thai sắp bị cướp con, bác sĩ cũng là nữ nhân, cũng biết tình cảm mẹ dành cho con, liền mềm lòng.
Bác sĩ trầm mặc gật đầu, đẩy tay Tần San ra, cũng không muốn nói thêm gì quá nhiều.
Tần San vô cùng cảm kích, hai mắt túa ra nước mắt, chân thành nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
Tần San vội vàng làm thủ tục xuất viện, không có nói với Lăng Mặc Hàn một câu, vội vàng lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
…….
Lăng Mặc Hàn tan làm cho xe đi tới bệnh viện, đi vào phòng bệnh liền phát hiện trên giường trống không được xếp gọn gàng như Tần San trước đó chưa từng nằm ở đây.
Không nhìn thấy Tần San như suy nghĩ, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi, liền vội vàng chạy đến phòng trực hỏi thăm.
Bác sĩ nhìn hắn chính là người đàn ông bỏ rơi vợ con chạy theo tiểu tam, ngữ khí không khỏi lạnh lẽo: “Bệnh nhân hôm qua đã làm xong phẫu thuật phá thai, sau đó đã xuất viện rồi.”
Lăng Mặc Hàn giống như một kẻ không kịp đề phòng bị đấm một cước, sững sờ đứng lại chỗ: “Cái gì? Phá thai?”
“Đúng thế.” - Nói xong, bác sĩ cũng chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên bị Lăng Mặc Hàn kéo cổ tay siết lại, giận dữ rống to: “Ai cho phép các người làm phẫu thuật, không có tôi đồng ý, ai cho phép các người giết con của tôi.”
Bác sĩ dứt khoát hất tay hắn ra, rất không kiên nhẫn nói: “Đây là quyết định của bệnh nhân.”
Không để Lăng Mặc Hàn nói cái gì, bác sĩ quay người đi ra ngoài.
Lăng Mặc Hàn trong đầu chỉ ông ông một trận, suy nghĩ chỉ quanh quẩn một câu, cô ấy đã phá bỏ con của hắn.
Quay người liền chạy ra bãi giữ xe, lên xe phóng thật nhanh, sau một trận suýt đâm xe, hắn rất nhanh tỉnh táo lại.
Khó trách hôm qua thái độ của cô lạnh lùng như vậy, xem ra là đã sớm muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ.
Con không còn, sự ràng buộc duy nhất giữa cô và hắn cũng không còn, lúc này hắn không phải nên vui vẻ sao, vì sao hắn lại cảm thấy trái tim đau đớn như vậy.
Người phụ nữ này đúng là điên rồi, nói đi là đi, không cần là không cần, thật là đủ vô tình.
Muốn đoạn tuyệt quan hệ, cô ta nhất định phải nói rõ ràng, không nói rõ ràng thì không tính.
Nghĩ vậy, hắn cầm điện thoại lên, gọi vào số của Tần San.
Cô ta thật lớn gan, cho dù là không muốn đứa bé, cũng phải là nên cùng hắn thương lượng một chút, đứa bé kia dù sao cũng là của hai người, đâu phải của một mình cô ta.
Bên kia chỉ vang lên thanh âm tút tút tút, cô tắt máy, Lăng Mặc Hàn không khỏi hiện lên suy nghĩ không yên lòng.
Chiếc xe lại một lần nữa tăng tốc, không muốn suy nghĩ gì cả, lập tức về nhà.
Hắn vội mở cửa xe, đến đóng lại cũng không đóng, chạy vào cửa mở ra, trong phòng khách chỉ là sự u ám, không có một chút động tĩnh nào, tất cả mọi thứ đều gọn gàng, tựa như cô chưa từng ngồi ở sô pha đợi hắn hằng đêm.
“Tần San, mau ra đây.” - Lăng Mặc Hàn thử gọi lớn, đáp lại hắn chỉ là một sự im lặng, hắn đi lên lầu, chần chừ mở ra từng cửa phòng, cũng không thể tìm thấy thân ảnh quen thuộc.
Hắn mang theo một tia hy vọng, đi lên lầu hai, lầu ba, tìm kiếm từng phòng, vẫn là không thể tìm được Tần San.
Hắn trở lại phòng ngủ của Tần San ở tầng hai, hắn mang tất cả hy vọng mỏng manh, muốn được vừa mở ra sẽ nhìn thấy được thân ảnh gầy yếu của cô xoay người, dùng một ánh mắt quật cường nhìn hắn nhưng trong ánh mắt kia lại tràn ngập sự chờ đợi, sau đó cô liền sẽ nói ra những lời khó nghe để trách móc hắn.
Nhưng khi hắn mở cửa, không nhìn thấy bất cứ ai. Hắn bước vào, căn phòng rỗng tuếch, màn cửa đóng chặt, không có chút tia sáng nào xuyên vào.
Tần San không có trở về, không… có lẽ đã trở về, bởi vì cô đã dọn toàn bộ đồ vật của cô đi.
Lăng Mặc Hàn thất thần nhìn bốn phía, vô ý nghiêng mắt nhìn trên bàn cafe có một xấp giấy, hắn đi gần lại nhìn, tưởng rằng cô để lại cho hắn một lá thư…
Nhưng khi nhìn tới, hắn sững sờ, là thỏa thuận ly hôn mà cô đã ký.
Lúc này hắn đã xác định, Tần San đã quyết tâm cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ.
Lăng Mặc Hàn ngồi thừ xuống sô pha, tâm loạn không thôi, cô ta đi rồi hẳn là hắn phải rất vui vẻ sao? Vì sao hắn lại một chút cảm giác vui vẻ cũng không có.
Đáng ra theo lý, hắn phải nên đãi tiệc chúc mừng mới đúng.
Nhưng vì sao tâm của hắn xoắn lại từng cơn… cảm giác đau đớn này gì?
Lăng Mặc Hàn hết sức kinh ngạc khi trải qua cảm giác này, lấy điện thoại ra, chần chờ một chút bấm gọi cho ba Tần.
Hắn cực kỳ hận ông ta vô sỉ, hận ông ta mang con gái nhét cho hắn, hận ông ta hủy đi cuộc sống tương lai tốt đẹp của hắn.
Từ khi kết hôn đến nay, hắn chưa từng cùng vị cha vợ này gọi điện thoại lần nào, nhưng bây giờ hắn muốn tìm Tần San, nên không còn cách nào khác.
“Xin chào… Tần…San đâu?” - Điện thoại bên kia rất nhanh kết nối, hắn do dự muốn gọi Tần tổng hay là baba, nhưng cuối cùng cái gì cũng không kêu ra miệng.
Ba Tần trầm mặc rất lâu, lạnh lùng đáp: “Tôi không biết, San San không phải là vợ của cậu sao?”
Hắn bị hỏi đến nghẹn lại, ba Tần khẳng định là biết tình hình thực tế, nếu không thì làm sao hắn vừa hỏi liền nói không biết, mà không phải là phải hỏi thăm tình hình.
Cảm giác thái độ của ba Tần không muốn nói, Lăng Mặc Hàn muốn há miệng nói tạm biệt, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Cho dù là hắn lo lắng đến mức như kiến bò trên chảo nóng, nhưng hắn cũng không nguyện ý buông bỏ sự kiêu ngạo của mình.
Nếu ba Tần không chịu nói thì thôi đi, hắn có thể tự mình đi tra, hắn tự tin, Tần San kia không thể chốn xa, hắn sẽ nhanh chóng tìm được cô.