Cô Đã Trở Lại

Chương 71




Úc Trạch không đề cập lỗi chính tả trước mặt Chu Tử Tri, chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục, nhắc tới mất tình cảm lắm.

Có điều, Chu Tử Tri tự biết.

Cô quyết định rút ra thời gian luyện chữ.

Buổi tối cơm nước xong Chu Tử Tri liền về phòng, đem bảng chữ mẫu mới mua trải dài trên bàn, lấy bút máy luyện chữ từ trái sang phải.

Viết được hai trang, kiên nhẫn tuột mất hơn phân nửa, cô mở nắp hộp sữa chua, bắt đầu lười biếng.

Kể từ đầu năm, cô thường xuyên qua đêm tại Úc gia, chung cư này ngược lại bị bỏ bê, đôi khi một tuần trở lại được một hai lần.

Chu Tử Tri ngậm ống hút, một tay lướt websites.

Cô nhấn mở một video đang hot, là phân đoạn Trần Gia làm đại lễ bắt ma.

Đoạn thứ nhất Trần Gia khoác áo cà sa đỏ đeo chuỗi hạt, trên đầu buộc mảnh vải vàng xán xán, khoanh chân bắt chước Đường Tăng nhập thiền, Chu Tử Tri thiếu chút nữa đem sữa chua đầy miệng phun ra.

Toàn bộ video dài mười lăm phút, cô xem xong, cười sặc sụa chảy ra nước mắt.

Mấy hôm trước đoàn phim đã đưa tin, Trần Gia trúng tuyển diễn viên trợ thủ, nhân vật kia nếu trình bày tốt sẽ rất xuất sắc.

Chu Tử Tri ném hộp sữa chua rỗng vào giỏ rác, đứng dậy rửa cà chua ăn, trở về tiếp tục luyện chữ, video vừa rồi rất hiệu quả trong việc nâng cao tinh thần.

Trước khi ngủ, Chu Tử Tri nhận được điện thoại từ Phong Bách Dục, thông cáo không trùng lắp, cả hai đều bận việc riêng cơ bản không có cơ hội chạm mặt.

"Úc Trạch chém gió bảo là em viết thư tình cho cậu ta đấy."

Chu Tử Tri bĩu môi, có thể tưởng tượng ra lúc khoe khoang tên kia nhất định nhếch môi nghênh mặt, đắc ý mười phần.

"Ừ."

Phong Bách Dục tặc lưỡi, không dám tin,"Thật à!"

Hắn tưởng giỡn chơi

Nếu nói Chu Tử Tri mười mấy hai mươi tuổi viết thư tình, một tháng một phong thư, thậm chí mỗi ngày một bức, hắn tin liền, thời thanh xuân niên thiếu, không phiền não không ưu sầu, cả thế giới đều vây quanh người mình để ý.

Hiện tại Chu Tử Tri so với hắn còn bận hơn, nào có tinh lực tĩnh tâm viết thư tình, cũng không biết Úc Trạch dùng tuyệt chiêu gì.

Đông kéo tây kéo hàn huyên trong chốc lát, Chu Tử Tri nói,"Anh tìm em có chuyện gì?"

Ngữ khí cũng không hoàn toàn là nghi vấn, mà có phần bình tĩnh.

Phong Bách Dục khụ một tiếng,"Anh muốn nhờ em giúp một chuyện."

Hắn dừng một chút,"Bà xã nhà anh bình thường hay khen ngợi em, cô ấy rất thích em, cho nên anh nghĩ cô ấy hẳn sẽ tham khảo ý kiến của em."

Chu Tử Tri nghe xong nhíu mày,"Gấp lắm hả?"

"Không phải hai người gặp trục trặc rồi chứ?"

Bị đoán vừa vặn, Phong Bách Dục hạ giọng,"Chu Tử Tri, em có thể đừng thông minh quá như vậy được không, cảm giác như IQ của anh đang tuột dốc vậy."

Chu Tử Tri không nói gì,"Nếu là cái kia em không giúp được đâu."

Cô nhớ rõ trên mạng có nhắc đến scandal Phong Bách Dục, dính dáng với một nữ diễn viên, tiếp xúc trên màn ảnh rất nhiều.

Tuy rằng có câu nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, thế nhưng phương diện tình cảm người trong cuộc vẫn rõ ràng nhất.

"Cô ấy không chịu gặp anh." Phong Bách Dục thất bại,"Anh hết cách rồi, Tử Tri, em hẹn cô ấy ra nói giúp anh vài câu, phụ nữ dễ nói chuyện với nhau hơn."

Chu Tử Tri nói,"Vậy ý anh thế nào?"

"Ý muốn của anh ư?" Phong Bách Dục nói,"Đương nhiên là cùng cô ấy sống thật tốt, còn có thể có ý gì nữa chứ."

Kể từ khi kết hôn, cứ mỗi năm sẽ có hai lần đưa tin hắn với vợ cãi nhau ly hôn, cả hai đều cười trừ.

Hắn ở bên ngoài ngẫu nhiên sẽ trộm hương một chút, song này chỉ là bản năng thân thể đàn ông cần, không liên quan đến tình cảm, hắn yêu vợ, chưa từng nghĩ sẽ thôi vợ bỏ con, rất hài lòng với trạng thái hôn nhân hiện tại.

Phong Bách Dục thở dài, năm nay hầu như hắn chăm chỉ kiếm tiền nuôi vợ con, chỉ chơi bời một hai lần thôi.

Áp lực lớn, cần biện pháp giải tỏa bớt, nếu không thì trong giới cũng chẳng có nhiều thành phần bị nhiễm độc.

Bản tin kia là vì giúp tuyên truyền bộ phim hắn tham gia, là việc công 100%, nhưng hắn giải thích cỡ nào, bà xã đều không tin, cứng rắn dẫn hai đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ.

"Tử Tri, em giúp anh nha."

Chu Tử Tri rất khó xử,"Bách Dục, anh nói thật cho em biết, anh có hay không có......"

Cô tất yếu phải biết rõ chân tướng, không thì lời nói từ miệng cô sẽ không có sức thuyết phục.

Bên kia trầm mặc trong chốc lát, Phong Bách Dục mới nhớ tới việc cất tiếng nói "Anh không có ý định di tình biệt luyến."

Chu Tử Tri nói chuyện với Phong Bách Dục xong, điện thoại còn chưa đặt tới tủ đầu giường, Úc Trạch gọi đến, giống như canh thời gian sẵn vậy.

"Vừa rồi em nói chuyện với ai vậy?" Úc Trạch tại đầu kia hỏi, cư nhiên kéo dài hơn một giờ, trong lúc đó anh gọi đến vài lần, đều nhắc nhở máy bận.

Chu Tử Tri nói,"Là Bách Dục."

Úc Trạch nhướn mày, hiểu đại khái, ngày hôm qua Bách Dục đã đánh tiếng với hắn.

"Anh nghe nói Tưởng Quan về nhà mẹ đẻ rồi."

"Hình như vậy." Chu Tử Tri xoay người,"Ngày mai em không rãnh lắm, chắc để sau khi ký hợp đồng phim ảnh xong rồi hẹn cô ấy ra uống cà phê."

Cô quen biết Tưởng Quan thông qua Phong Bách Dục, khi đó cô và Phong Bách Dục là cặp đôi cố định trước ống kính nhà báo, cả hai vì bảo hộ sinh hoạt cá nhân, đều lựa chọn cam chịu, lấy đối phương làm tấm gỗ che chắn.

Phong Bách Dục mỗi lần cãi nhau với Tưởng Quan đều là vì cô, sau này dứt khoát hẹn ra gặp mặt, nói rõ ràng, các cô trở thành bạn, không phải kiểu dính nhau như sam, là kiểu đôi lúc sẽ nhớ đến, lâu lâu gọi điện hỏi thăm...

"Úc Trạch, nếu anh thấy người ta đưa tin em với người khác có quan hệ, anh sẽ tin chứ?" Chu Tử Tri hỏi.

"Sẽ không." Úc Trạch nói,"Bọn họ đều kém xa anh mà."

Chu Tử Tri,"......"

"Đã nói cuối tuần coi nhà của tụi mình rồi nhé" Úc Trạch nói,"Em đừng có quên đấy."

Chu Tử Tri ừ một tiếng,"Sẽ không quên đâu."

Cô cười cười,"Kể chuyện cho em nghe đi."

Úc Trạch cười nhẹ lên tiếng,"Gọi một tiếng ông xã xem nào."

Chu Tử Tri hai gò má nóng lên,"...... Ông xã."

Úc Trạch ngã lưng vào ghế dựa, chân dài gác trên bàn, nghe được hai chữ kia, ánh mắt bỗng nhiên nhu hòa, cười,"Ngoan."

Nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích như cũ là thỏ con, cố sự nói đến kết thúc, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng hít thở đều đều, kéo dài.

Tiếng nói Úc Trạch dần dần hạ thấp, lại chậm rãi ngừng xuống, nghe tiếng hít thở bên tai, nhếch nhếch môi cười,"Ngủ ngon."

Tối thứ năm, hơn bảy giờ.

Chu Tử Tri ngồi ở một quán cà phê, cô gái đối diện đeo kính đen, quần áo thời trang, là một thiếu phụ rất mĩ diễm, cô là vợ Phong Bách Dục, Tưởng Quan.

Tưởng Quan gỡ kính, lộ ra một gương mặt đẹp,"Tử Tri, hôm nay bạn hẹn mình, là ý của Bách Dục?"

"Phải." Chu Tử Tri cũng không có quanh co lòng vòng, cô một tay chống cằm, một tay khuấy cà phê,"Cẩn trọng, mấy người bên mảng giải trí truyền thông viết rất nhiều nội dung đều là giả dối hư ảo, tỉ như năm đó, đưa tin về chúng ta có bao giờ thiếu đâu, trên mạng còn đồn mình với Bách Dục đăng ký kết hôn rồi nữa, kỳ thật chẳng có chuyện gì cả."

"Tử Tri, mình không còn là cô bé mười mấy tuổi nữa, cũng không phải ngày đầu tiên biết anh ấy là diễn viên, nếu nhân vật cần, hoặc tình huống mà công việc cần, mình đều có thể thông cảm" Tưởng Quan nói tới đây, cô cười một thoáng,"Mình không phải vì mấy bản tin kia."

Chu Tử Tri sửng sốt,"Không thì sao?"

Tưởng Quan buông thìa, bưng ly cà phê uống một ngụm.

"Tử Tri, bạn cảm thấy Bách Dục là hạng người gì?"

"Ừm......" Chu Tử Tri nghĩ nghĩ,"Làm việc có trách nhiệm, đối đãi bằng hữu trượng nghĩa, tính tình sáng sủa, cùng khác phái vẫn bảo trì cự ly."

Tưởng Quan thì thào tự nói,"Bảo trì cự ly?"

Cô nói, ngôn từ trắng trợn,"Anh ấy chơi gái."

Chu Tử Tri tay run một trận, kéo một tầng cà phê tràn ngoài mép ly, cô hít một hơi, khiếp sợ xuất hiện trên mặt.

Chỉ sợ Phong Bách Dục còn không biết, cho rằng Tưởng Quan để ý scandal gần nhất.

"Mình và anh ấy đã bên nhau nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ kiểm tra di động của anh ấy." Tưởng Quan nói,"Cho nên anh ấy đối với mình không hề phòng bị, điện thoại không thèm cài mật mã, có một hôm anh để quên điện thoại ở nhà......"

Cô không muốn, cũng không có hứng thú rình coi trộm tư mật của người khác, chỉ là đối phương là chồng của cô.

Bình thường Phong Bách Dục cũng có lúc sẽ quên mang điện thoại, cô sẽ không lật xem, nếu có điện thoại gọi đến, cô cũng chỉ tiếp thuyết minh tình huống một chút rồi cúp máy.

Lúc ấy cô ở trong phòng thu dọn tủ áo, bọn nhỏ nhảy nhót đùa giỡn trên giường làm rớt điện thoại Phong Bách Dục xuống đất, cô mới đi nhặt lên, có thể là bọn nhỏ ấn loạn gì đó, trên màn hình là mục lục những số liên lạc gần đây.

Trong đó có một cái tên cô từng nghe bạn bè nhắc đến, vừa vặn bạn trai người bạn kia là ông chủ hội sở ăn chơi đàng điếm, người bạn đó lần nào gặp cũng than ngắn thở dài tố khổ trứớc mặt cô, vì vậy mà cô có một chút ấn tượng mỗi ngày tại cô trước mặt tố khổ, bởi vậy cô có một chút ấn tượng.

Tưởng Quan châm chọc cười cười, thật khéo lại cùng mệnh.

Nghe Tưởng Quan nói xong, Chu Tử Tri mở miệng,"Chỉ là một hội sở, có khi nào lầm hay không?"

Tưởng Quan vén tóc,"Mình kiểm tra một chút mới biết anh ấy là khách quen ở đó."

Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, chỉ cần tung ra thù lao khả quan, ba chữ Phong Bách Dục không giữ được miệng mọi người,.

Huống chi còn ở địa phương cung cấp cho người khác tiêu khiển.

Chu Tử Tri không nói đỡ được nữa, tiếp tục nghe.

"Vì vậy mình tìm người theo dõi." Tưởng Quan nhẹ nhàng bâng quơ,"Không bao lâu sau, rất nhiều lần mình ngửi được mùi hương trên người anh ấy, là mùi sữa tắm mà hội sở kia cung cấp, trước khi anh ấy trở về, mình sẽ nhận được tin trước."

"Tử Tri, không có ai chạy tới hội sở, đợi một hai giờ, rồi đi tắm rửa một cái cả."

Chu Tử Tri nghe như diễn tuồng, cô cảm thấy Tưởng Quan có thể khẳng định như vậy, hẳn là còn có chứng cớ khác.

"Quả thật, mình còn có thêm bằng chứng khác nữa." Tưởng Quan mở túi da ra, cầm ra hộp thuốc lá,"Tử Tri, làm một điếu không?"

Chu Tử Tri lắc đầu,"Không cần."

"Bạn vẫn như xưa." Tưởng Quan châm điếu thuốc, hút một ngụm,"Tử Tri, mình sẽ không xúc động nhất thời."

Cùng nhau chung đụng nhiều năm, bọn họ vẫn còn tình cảm, có rất nhiều hồi ức tốt đẹp bên nhau, hai đứa con thơ cũng rất đáng yêu.

"Mình sẽ cho anh ấy một cơ hội, nhưng mà trước đó mình muốn anh ấy rơi xuống một tầng da."

Chu Tử Tri khép hờ mắt, xem ra những lời cô chuẩn bị trước khi đến đây không cần phải nói ra.

Ngược lại, đến đây một chuyến, cô thu thêm một số kiến thức mới.

Kiều Nam, Tưởng Quan, Đàm Âm, các cô ấy trải qua đều dạy cho cô rất nhiều cảm ngộ về hôn nhân.

Miệng mũi Tưởng Quan thuần thục phả ra một đám khói,"Tử Tri, đàn ông rất xảo trá, nếu có một chút gió thổi cỏ lay lập tức chạy đến trước mặt anh ta chất vấn, anh ta có thể có mấy trăm cái cớ, sẽ không cúi đầu thừa nhận đâu."

"Muốn thắng lợi phải nắm thóp ở trong lòng bàn tay."

Sau khi trở về, Chu Tử Tri cầm điện thoại Úc Trạch, trong đầu vang lên câu nói của Tưởng Quan "Điện thoại của đàn ông luôn có rất nhiều bí mật".

Cô ấn di động, từ lạnh lẽo đến dần dần ấm áp, đẫm mồ hôi.

Không biết qua bao lâu, Chu Tử Tri nghe tim mình đập phanh phanh phanh nhảy loạn, cô trượt mở khóa, không cần nhập mật mã gì cả.

Trên màn hình là ảnh chụp chung của hai người, là lần cô và Úc Trạch chụp ở đảo Tề Châu.

Ngón tay cô nhẹ nhàng nhấn một cái, lướt một cái.

"Em đang làm gì thế?"

Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm Úc Trạch, Chu Tử Tri hoảng hốt, cô che lấp cảm xúc, nhanh chóng đưa điện thoại di động đặt về chỗ cũ,"Đâu có gì."

Ánh mắt tràn ngập thâm ý nhìn cô vợ, đáy mắt Úc Trạch chợt lóe, anh nhướng nhướng mày,"Em xem di động của anh hả?"

Chu Tử Tri tim đập mạnh,"Đâu có."

Úc Trạch lại gần, cô ngẩng đầu,"Xem đi."

Chu Tử Tri ngẩn ra.

Chẳng lẽ không nên chất vấn "Vì sao muốn vụng trộm lục soát điện thoại của anh?"

Úc Trạch xoa xoa đỉnh đầu Chu Tử Tri,"Em cứ từ từ xem, anh đi tắm một cái."

Anhn cầm quần lót,"Nhớ phải xem kỹ đó." Rốt cuộc kiểm tra di động của anh rồi, trước giờ chưa từng hỏi tới, anh còn có chút thất vọng.

Nghe ngữ khí phảng phất là rất cao hứng.

Chu Tử Tri,"......"

Cô xem xem điện thoại, nhịn không được đưa tay chống trán, về sau sẽ không làm như vậy nữa, tim đập lợi hại, giống làm cái chuyện gì đuối lý.

Nhớ tới cái gì, Chu Tử Tri lấy điện thoại mình ra, do dự có cần lộ chút thông tin cho Phong Bách Dục không, suy nghĩ một lúc, cuối cùng không gọi.

Từ cuộc trò chuyện ngày hôm nay có thể phát giác, Tưởng Quan tựa hồ không muốn cô đổ thêm dầu vào lửa.

Vậy thôi đừng can thiệp thì hơn, Chu Tử Tri thở dài.

Úc Trạch từ buồng tắm đi ra, Chu Tử Tri vẫn ngồi đó, không nhúc nhích.

"Có phải Tưởng Quan nói gì với em rồi không?"

Chu Tử Tri hồi thần,"Rất nhiều đó."

Úc Trạch dừng lau tóc, anh bước nhanh qua, ngồi xổm trước mặt Chu Tử Tri.

Bị nhìn gần như vậy Chu Tử Tri có chút không được tự nhiên, từ trong tay Úc Trạch lấy khăn, lau tóc cho anh.

"Một nhóm người được nuôi dưỡng cùng một cách." Chu Tử Tri than nhẹ,"Thì người này với người kia vẫn bất đồng."

Tốt, tệ, đúng, sai, vĩ đại, thấp bé... mọi thứ đều có, rất nhiều thời điểm, cũng không phải có thể phân chia rạch ròi vào nhóm từ nào.

Úc Trạch khép hờ mắt,"Anh đồng ý."

Anh vén lọn tóc thừa trước ngực cô ra sau tai, xoa nắn vành tai cô,"Hoàng triều hội sở."

Chu Tử Tri lập tức giương mắt.

Động tác phản ứng không lưỡng lự này bại lộ cô đúng là để ý tới cái hội sở kia

Úc Trạch thành thật khai báo,"Trước đó tụi anh ngẫu nhiên có tụ họp vài lần, uống vài ly."

Anh dùng một loại trực tiếp thô bạo nhất cho thấy trung tâm,"Tử Tri, lần đó thiếu chút nữa anh bước vào con đường sai trái rồi."

Chu Tử Tri bên tai phiếm hồng,"......"

"Đừng lau nữa." Úc Trạch đem khăn mặt lấy ra, ôm Chu Tử Tri lên giường,"Anh muốn luyện tập nhiều một chút."

Chu Tử Tri từ đầu vai Úc Trạch lộ đầu ra,"Đèn, tắt đèn."

"Không tắt." Úc tiên sinh thái độ cường thế, động tác ôn nhu,"Tối hù sẽ không nhìn thấy em."

Anh thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ động tình của Chu Tử Tri ở trong lòng mình.

Chu Tử Tri thấy Úc Trạch đi xuống, hai gò má đỏ bừng, nhịn không được, hô hấp đều không thuận, cách hai cái đùi đạp anh,"Đừng nhìn ở đó mà."

Úc Trạch cầm cái chân sắp đạp tới anh, trêu đùa nói,"Gạt bỏ chồng a."

Ngay sau đó ngón tay anh đi vào, rồi sau đó là thần vật, Chu Tử Tri không có nói gì rõ ràng nữa

......

Ngày cuối tuần, Chu Tử Tri cùng Úc Trạch đi xem nhà mới.

Trang viên tọa lạc giữa sườn núi.

Cả hai ngồi cáp trục đi lên, nơi này yên lặng an bình,được cây xanh vây quanh, mặt sau thác nước phía sau thẳng dòng chảy đổ xuống, nện vào ghềnh đá, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước dội.

Tiền thính xây dựng theo bố cục cổ xưa, hậu hoa viên đủ các loại thực vật, bể bơi rộng rãi, phòng tập thể thao, hồ nước nóng ngoài trời...... Chu Tử Tri có thể nghĩ đến, nơi này đều có, cô không biết Úc Trạch chuẩn bị bao lâu.

Phòng ngủ chính cực khoa trương, nhất là chiếc giường.

Chu Tử Tri cảm giác sau này có con cũng sẽ không lăn xuống đất, quá lớn.

"Thích không?" Úc Trạch từ phía sau ôm Chu Tử Tri, cằm để trên đỉnh đầu cô.

Chu Tử Tri nói,"Anh không cảm thấy giường lớn quá hả?"

Úc Trạch nhướn mày,"Lớn một chút mới thoải mái."

Chu Tử Tri lắc đầu, đâu chỉ có một chút.

Hiện tại Úc Trạch buổi tối cũng không chia giường, cô nằm chỗ nào, Úc Trạch liền chen qua tới, một cái giường thừa hơn phân nửa.

Chu Tử Tri đứng ở sân phơi, như đặt mình giữa không trung, có thể nhìn thấy phong cảnh mênh mông vô bờ bến.

Khu nhà ở này rất im ắng, paparazzi muốn chụp lén cũng khó.

"Đó là tiểu ốc cho kim mao ngủ."

Úc Trạch chỉ vào một chỗ, cười nói,"Chờ em sinh con rồi, mình liền mua hai con mèo về."

Chu Tử Tri nheo mắt,"Không thể mua mèo trước sao?"

"Sang năm chúng ta sẽ có bảo bảo." Úc Trạch nói như thật.

Chu Tử Tri cười cười, nào có nhanh như vậy.

"Trong nhà còn thiếu gì không?" Úc Trạch nói,"Em xem rồi không thích gì thì nói với anh"

"Cái gì cũng không thiếu." Chu Tử Tri nói,"Em rất thích nhà của tụi mình."

Bọn họ về nhà cũ, đêm đó Chu Tử Tri liền bị răng khôn hành ngủ không yên, không biết có nhiễm trùng không mà toàn bộ khu vực xung quanh đều sưng hết lên.

Úc Trạch đem thuốc và nước đưa cho Chu Tử Tri,"Uống thuốc đi."

Ngoan ngoãn uống thuốc, Chu Tử Tri nằm xuống tiếp.

"Ngày mai anh chở em đến bệnh viện, nhổ răng." Úc Trạch cau mày, anh nhìn cũng chịu không nổi.

"Không nhổ đâu." Chu Tử Tri nói xong liền tiếp tục nằm yên.

Bác sĩ nói vị trí mọc không lệch, mọc dài ló ra sẽ ổn, cô không muốn nhổ, nhổ sẽ có hố trống, còn có khả năng ảnh hưởng đến hệ thần kinh nữa.

Quan trọng nhất là, Chu Tử Tri sợ nhổ răng.

"Cơm chiều em còn chưa ăn." Úc Trạch bất đắc dĩ,"Để anh hầm cháo cho em nhé."

Chu Tử Tri nằm, ánh mắt dõi theo Úc Trạch, nhìn theo anh ra khỏi cửa phòng.

Cô sờ sờ mặt, hẳn là không sưng thêm.

Chống đỡ gần một tuần, Chu Tử Tri hết đau, không có cảm giác gì, cô càng thêm kiên định, khỏi cần đi nhổ răng.

Úc Trạch không biết từ chỗ nào lấy ra tư liệu, tất cả đều là có liên quan đến răng khôn.

"Lần sau lại đau, liền đi nhổ."

Chu Tử Tri nói sang chuyện khác,"Ngày mai em muốn qua nhà Nam Nam ăn cơm."

"Nhổ mới tốt." Úc Trạch bất vi sở động, cầm một tờ giấy đứa cho Chu Tử Tri,"Em xem trên này có nói nè."

Chu Tử Tri đưa tay đẩy ra,"Em xem rồi."

Trên mạng có rất nhiều tin tức tương quan, bác sĩ cũng nói qua không ít mà.

Úc Trạch giữ cằm Chu Tử Tri,"Anh xem xem, răng đó đâu?"

"Còn chưa dài ra." Chu Tử Tri ngửa đầu,"Anh nhìn không thấy đâu."

Úc Trạch hôn xuống một cái.

Cách ngày một tháng sáu càng ngày càng gần, hai cụ hai bên nhà so với đương sự còn vội hơn, tất cả thiệp mời đều đã phát, chuyện còn phải làm có rất nhiều.

Từ Thọ Tình gọi điện thoại hỏi Chu Tử Tri về tập tục gì đó,"Tử Tri à, con nói với Úc Trạch chưa? Của hồi môn bên này chỉ có mấy cái chăn nệm gối đầu, với một ít đồ vật nhỏ, không có đại vật gì hết."

Bà không yên lòng, sợ đến thời điểm bởi vì không suy xét chu đáo, mất mặt con gái.

Nhà chồng chung quy không phải nhà nhà mẹ đẻ, bà cũng là người từng trải.

Chu Tử Tri tại hoa viên đi bộ,"Dạ rồi mẹ."

Vương Tử ngoe nguẩy cái đuôi, một đường theo sau Chu Tử Tri.

"Úc Trạch nói sao?" Từ Thọ Tình hỏi,"Nhà bên đó thế nào? Mình cũng không biết rõ tập tục bên nhà họ, mỗi nơi đều khác cả."

Từ Thọ Tình vừa nhắc đến là mở ra chế độ máy hát, lải nhải lẩm bẩm.

"Trước kia ba con với ba Úc Trạch có nói sơ sơ nhưng không kỹ lưỡng." Liền nói đến chuyện lễ nạp tài, những tập tục rất vụn vặt.

"Cứ dựa theo nhà mình đi ạ." Chu Tử Tri nói,"Mẹ, mẹ với ba đừng có sốt sắng quá, con đã hỏi qua anh ấy rồi, bảo chúng ta cứ dựa theo tập tục của mình tới là được."

Từ Thọ Tình nghe vậy bớt lo không ít,"Mẹ cũng nghĩ thế." Không thể nào còn chưa gả qua đã muốn nhân nhượng rồi.

Thân thích bằng hữu nhà bên này, mọi người đều hâm mộ con gái bà có phúc, gả vào hào môn, về sau sống sung sướng, bà chẳng cho là thế, con gái bà có bản lãnh có nó, không cần dựa vào hào môn.

Hào môn nhiều nhất xem như...... dệt hoa trên gấm.

Trấn an mẹ một lát, Chu Tử Tri cầm điện thoại nhét về túi vải, ngồi xổm xuống vươn tay.

Vương Tử nâng lên một cái móng vuốt, đặt ở trong tay Chu Tử Tri, cùng cô bắt tay.

Chu Tử Tri cười nói,"Vương Tử, chị sắp kết hôn rồi."

Như một giấc mơ.

Nhưng người xung quanh chúc phúc cô, gồm nhà người, bằng hữu, bọn họ tất cả đều nhắc nhở cô, đi vào lâu đài hôn nhân không là một giấc mộng.

Nửa đời sau của cô sẽ có Úc Trạch đi cùng, nắm tay đến đầu bạc răng long.

Không phải ai cũng may mắn như thế, cô yêu người đó, đồng thời người đó cũng yêu cô.

Chu Tử Tri cười thở dài,"Chị rất hạnh phúc."

Vương tử cọ cọ Chu Tử Tri, cái đuôi quấy nhiễu trên cánh tay của cô.

Hôm thử áo cưới, tiệm áo cưới chẳng có khách nhân khác, phục vụ viên đều ngồi chờ một bên, vừa thấy Úc Trạch và Chu Tử Tri đến, đều như ong vỡ tổ ùa lên tới, vội vàng cho chuẩn bị quần áo hai người.

Úc Trạch mặc âu phục vào dễ dàng, kiểu tóc tùy ý xử lý, Chu Tử Tri chẳng những muốn làm tóc, áo cưới còn có chút rườm rà, một mình cô không mặc được phải nhờ hai phục vụ viên hỗ trợ giúp đỡ.

Các cô ấy tâm tình rất kích động, tuy rằng tiếp đãi qua rất nhiều ngôi sao, thế nhưng hôn lễ hào môn của Chu Tử Tri và Úc Trạch độ chú ý phi thường lớn, các cô cũng hiếu kì sẽ là bộ dáng gì.

Chu Tử Tri hỏi,"Khóa kéo kéo lên được chưa?"

"Sắp rồi ạ," Một phục vụ viên nói,"Còn thiếu một chút."

Cô nói xong, khóa kéo kéo đến đầu, xong xuôi.

Phần eo buộc chặt kinh khủng, Chu Tử Tri khóe miệng rút rút, khẳng định là cô lại béo lên rồi.

Xem ra trước hôn lễ, cô phải khống chế ẩm thực một chút.

Một lát sau, Chu Tử Tri cùng Úc Trạch sóng vai đứng trước một mặt gương, bên trong người đàn ông trong bộ tây trang màu trắng được cắt may hoàn mỹ, cao lớn tuấn lãng, khí thế cường đại trầm ổn, người phụ nữ một thân định chế trong màu áo cưới thánh khiết, thon gầy thanh nhã, ý nhị mê người.

Bọn họ có lẽ không phải xứng đôi nhất trên đời, thế nhưng bọn họ giống như sinh ra để cho nhau một đời một kiếp.

Phục vụ viên bên cạnh chúc phúc.

"Tân lang tân nương đẹp đôi quá."

"Úc tiên sinh, Chu tiểu thư, hai người vừa nhìn đã thấy ân ái rồi."

"Tân nương tử là đẹp nhất, hạnh phúc nhất."

Lời nói đó Chu Tử Tri nghe vui vẻ, Úc Trạch cũng vui vẻ.

Anh cầm đôi tay Chu Tử Tri mang bao tay lụa trắng, mười ngón đan xen, nắm thật chặt.

Không lâu sau, bọn họ định ngày, tại đảo Tề Châu chụp ảnh cưới.

Ngày hôm đó bầu trời trong xanh, khí trời rất tốt, chụp ảnh ngoài trời vô cùng thuận lợi, Chu Tử Tri cũng không mỏi mệt nhiều, cô quen tạo kiểu trước ánh đèn flash, bất đồng là, vẻ mặt Úc Trạch tương đối mất tự nhiên.

"Úc tiên sinh, anh cách Chu tiểu thư xa một chút."

Nhiếp ảnh Sư Vô than thở, hắn chụp qua rất nhiều cặp đôi, người khác đều là đứng xa nhau, cự ly lớn khiến hắn nhìn hận không thể đi tìm dây thừng trói lại.

Còn đằng này, lần đầu tiên đụng phải tân lang bám sát tân nương, dịch một bước giống như đòi mạng.

Cự ly quá gần, quá xa, đều chụp không ra ảnh đẹp.

Úc Trạch thập phần không tình nguyện đem hơn phân nửa thân thể từ trên người Chu Tử Tri dời đi, anh thẳng lưng, một tay lồng ở túi quần tây, một tay còn lại ôm eo Chu Tử Tri, lực đạo không nhẹ không nặng, cho người ta một loại cảm giác lười nhác.

Nhiếp tượng sư chụp liền mấy tấm, này hai người điều kiện ngoại hình đã tốt sẵn, chụp kém cũng không khó nhìn.

Chụp nửa ngày, Chu Tử Tri chân trần đứng ở trên đá ngầm, trên cao nhìn xuống, đem bó hoa thu vào đáy mắt.

Cô mặc sơmi trắng, quần bò xanh lắm, tóc dài đen óng bay trong làn gió, ở trên hư không bày ra độ cong hỗn độn, thỉnh thoảng lộ đôi khuyên tai màu xanh ngọc.

Úc Trạch cũng mặc đồng bộ sơmi trắng, quần bò, cổ áo rộng mở, đung đưa, lộ ra một mảnh lồng ngực màu tiểu mạch, có thể thấy khối cơ tráng kiện.

Bọn họ đứng chung một chỗ, ánh mắt Chu Tử Tri nhìn biển lớn, Úc Trạch nhìn cô, ánh mắt thâm thúy ôn nhu.

Cách đó không xa thợ chụp hình lập tức lấy máy ảnh tác nghiệp, đem một màn tốt đẹp vĩnh viễn dừng hình ảnh.

Cuối tháng năm, đại gia đình xuất phát đi đến chỗ lão gia - Phượng Dương.

Sáu chiếc xe, Úc Thành Đức, Khâu Dung, Chu Kiến Huy, Từ Thọ Tình, bọn họ bốn người một chiếc, không có tiểu bối, bọn họ có thể tán gẫu vấn đề tập tục, chênh lệch tuổi không nhiều, cũng tương đối hòa hợp.

Bản thân Úc Nguyện một chiếc, Úc Trạch mang theo Chu Tử Tri, còn lại là người hầu cùng quản gia, vệ sĩ, trên đường có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Cuối cùng một chiếc chứa vật phẩm hôn lẽ, mang theo một phần, còn lại đều phải chuẩn bị mua sắm tại địa phương, cho nên bọn họ trước tiên vài ngày đi.

Trên đường cao tốc, Chu Tử Tri liền bắt đầu khẩn trương, khống chế không được, cô khẩn trương liền say xe.

Úc Trạch nhìn tình hình giao thông,"Em có muốn ăn quýt không?"

Chu Tử Tri lắc đầu, cô vặn mở chén nước uống nước, khí sắc không tốt lắm, thuần túy là bị khẩn trương hại.

"Nghe nhạc một chút nha," Úc Trạch nói,"Em thử ngủ một lát, tỉnh lại là đến."

Chu Tử Tri nghiêng đầu, trong tiếng ca của mình, ngủ.

Gần ba giờ rưỡi sau, Úc Trạch lại gần nói,"Tử Tri, chúng ta đến rồi."

Chu Tử Tri mở to mắt, đầu não mơ mơ màng màng lập tức thanh tỉnh.