Cô Đã Trở Lại

Chương 72: Kết thúc (P1)




Chu Tử Tri dõi mắt nhìn non xanh nước biếc, phong cảnh chung quanh kiến trúc khu nhà Úc gia rất đẹp, cô đi dạo trên con đường trải gạch đá xanh, thầm nhủ nếu đến đây du lịch, hẳn là sẽ thoải mái lắm.

Có những chú chim không biết tên lượn lờ ngang qua, chiếc bóng chúng bình tĩnh phản chiếu trên mặt hồ, một cơn gió nhẹ, vài chiếc lá rời cành ngả nghiêng, tạo ra từng vòng gợn sóng.

"Nơi này đẹp quá." Từ Thọ Tình nhịn không được tắm tắc khen ngợi hồ nước xanh lam.

Bà quay đầu, nhỏ giọng nói với Chu Kiến Huy bên cạnh,"Giá nhà đất xung quanh đây chắc mắc lắm."

Từ Thọ Tình sửa sang tóc tai bị rối, bà nghe Tử Tri nói là khu nhà cũ, cho rằng đây cũng là một vùng nông thôn, không khác quê bà bao nhiêu.

Nhưng tới đây mới phát hiện khác biệt không chỉ một chút.

Chu Kiến Huy nhìn Từ Thọ Tình một cái, không lên tiếng, hai vợ chồng bên nhau hơn nửa đời người, dễ dàng đọc hiểu tâm tư đối phương.

Trong lòng ông cũng suy nghĩ như bà, còn tưởng đây là một ngọn núi yên tĩnh.

"Ông thân gia, tôi có mang theo mồi câu." Úc Thành Đức đề nghị,"Lát nữa chúng ta sang bên kia câu cá nhé."

Chu Kiến Huy gật đầu,"Được đấy."

"Đều là cá đồng cả." Khâu Dung nói thêm,"Câu được nhớ mang về nha."

Từ Thọ Tình cười nói,"Cá đồng rất ngon, nhất là hầm canh, bổ lắm."

Đi ở phía sau Chu Tử Tri nghe giọng điệu mọi người thanh thản như đi nghỉ phép, cũng cùng cười cười, cảm giác khẩn trương vơi đi một ít.

"Đi xem giáo đường không?" Úc Trạch đưa tay chỉ chỉ,"Trước đây anh thường đến đó chơi."

Tầm mắt Chu Tử Tri nhìn theo phương hướng anh chỉ, từ nơi này nhìn đến, chỉ có thể thấy một hình dáng, một kiến trúc chiếu xuống sông lam, cũng không rõ ràng mấy.

Úc Trạch thấp giọng nói,"Chiều anh đưa em đi."

Chu Tử Tri vâng một tiếng.

Một bàn tay đem sợi tóc trước ngực cô dừng đến sau tai, cô nghiêng đầu mím môi mỉm cười.

Úc Trạch ánh mắt sâu thẫm, trên khuôn mặt cô nở ra nụ cười thuần túy, sạch sẽ, lấy hồ nước xanh và hàng cây lá liễu rũ xuống làm khung nền, y nhưmột bức tranh sinh động.

Chăm chú nhìn chớp mắt một cái, Úc Trạch đưa tay ôm Chu Tử Tri, bọn họ dừng lại một lát, rớt lại phía sau một đoạn.

Sau lưng bọn họ nữa là Úc Nguyện, đang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt hiền lành.

Đợi Úc Nguyện đi tới, Úc Trạch ý ở trong lời,"Chị hai, Trần Xa đến đây à."

Úc Nguyện cũng không che giấu cảm xúc bản thân,"Nghe nói vậy."

Hôn lễ này kinh động các tạp chí lớn, xác định Úc gia không có nghiêm cấm, những người kia toàn lực xuất động.

Trần Xa tự nhiên cũng sẽ có trong số đó.

Úc Nguyện thần sắc hài hòa, trước đó quan hệ giữa cô và anh ta luôn trong giai đoạn ái muội, vẫn còn một vách ngăn chắn giữa hai người, ngăn họ tiến thêm một bước phá tan tầng giấy mỏng đó.

Nói không chừng lần này là cơ hội.

Nửa năm qua cô đã hao tâm tổntrí đổ vào mối tình này, ngay từ đầu cảm thấy Trần Xa là người có tư duy đơn giản, tuổi lại còn trẻ, hẳn là hành động đi trước đại não, không ngờ hoàn toàn ngược lại

Mỗi lần trò chuyện, Úc Nguyện đều có thể cảm nhận tầng tầng tâm sự ẩn giấu trong từng lời Trần Xa nói, cô thông qua tư liệu mới biết, Trần Xa xung đột với gia đình.

Có thể do tuổi tác của cô, chung quy chênh lệch đến tám tuổi, gia đình anh có chút không thể tiếp nhận cũng bình thường thôi.

Chu Tử Tri cầm ra một hộp ô mai,"Chị hai, ăn không?"

Úc Nguyện lấy một viên, rất chua, cô chịu không nổi nuốt hai ngụm nước miếng.

"Tử Tri, đừng bảo em có rồi nha?" Sao thích ăn chua dữ vậy.

Chu Tử Tri miệng hàm hồ nhai ô mai, thưởng thức vị chua, nói ra từng từ cho rõ,"Có cái gì?"

Úc Trạch bên cạnh lập tức nhìn bụng phẳng lì Chu Tử Tri, Úc Nguyện theo sát sau đó.

Hai chị em cùng trầm mặc.

Ngay sau đó, Úc Trạch kích động nói,"Chiều nay đến bệnh viện kiểm tra ngay mới được."

Từ lần đó anh biết Tử Tri đến kỳ sinh lý sẽ bị hành rất đau, liền nhớ kỹ đếm ngày, dựa theo tin tức cố vấn, mỗi lần đến ngày, anh đều sẽ đặc biệt chú ý, nên nhường nhịn liền nhường nhịn, không bao giờ phát giận.

Trước kia Tử Tri đều cơ hồ đúng ngày, muộn nhất cũng sẽ không vượt qua ba ngày, lần này đã hơn mười ngày rồi.

Hôm trước anh đã nghi nghi, Tử Tri nói do nội tiết mất cân đối thôi, nên anh không tiếp tục tra nữa.

"......" Chu Tử Tri đầu lưỡi vòng qua quả ô mai, cô thiếu chút nữa nuốt hột ô mai luôn rồi,"Chắc không phải đâu."

Cô chẳng có cảm giác gì cả.

"Anh với em đi kiểm tra một chuyến đi." Úc Trạch cầm tay Chu Tử Tri, trong mắt đều là vui sướng.

Chu Tử Tri cười khẽ,"Được thôi."

Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung một câu,"Đừng hy vọng nhiều quá."

Hi vọng quá lớn, thất vọng cũng lớn.

Cô sợ Úc Trạch buồn.

"Nếu không thì, chúng ta tiếp tục cố gắng, còn nếu có......" Úc Trạch khóe môi giơ lên độ cong rõ rệt, cực kỳ hạnh phúc.

Anh vô cùng chờ mong có thể cùng cô nuôi con dưỡng cái, càng nhiều càng tốt, đã sớm chuẩn bị tinh thần làm một người cha tốt có trách nhiệm rồi.

Úc Nguyện nói,"Với lại nên cẩn thận một chút, nhất là ba tháng đầu đó."

Lúc chị cả có thai, cô đã tìm hiểu qua nội dung tương quan, nên hiểu biết một chút.

"Tháng đầu dễ có chuyện ngoài ý muốn lắm." Úc Nguyện nói,"Có người bò thang lầu, mất con, có người đưa tay với lấy gì đó, con cũng rớt luôn......"

Úc Nguyện cho vài cái ví dụ, tuy từng xảy ra thật, nhưng người nghe không tiếp xúc qua, đều cảm thấy khó tin được.

Vốn hoảng hốt, hầu kết Úc Trạch lăn lộn,"Chị hai, chị đừng dọa em chứ?"

Úc Nguyện trừng mắt nhìn anh,"Cậu lên baidu tìm thử đi rồi biết."

"Trên mặt đất có đá cuội, cậu chú ý chút, đừng để Tử Tri ngã."

Úc Trạch dây thần kinh não rốt cuộc banh thành một đường thẳng tắp, anh muốn lấy di động tìm tìm, Chu Tử Tri ngăn cản, còn chưa xác định có hay không mà, chưa gì đã hoảng hết cả lên.

Vạn nhất không có, xấu hổ biết bao nhiêu. Ngại chết đi được.

Hơn nữa bản thân cô cảm thấy, sẽ không có.

Úc Trạch vừa muốn nói bây giờ đi bệnh viện liền đi, Chu Tử Tri trước một bước nói,"Ông ra tới rồi kìa."

Cách đó không xa, Úc Thành Đức, Khâu Dung, Chu Kiến Huy, Từ Thọ Tình bốn người đã ở đằng kia.

Tất cả mọi người đều nhìn Chu Tử Tri bên này.

Chu Tử Tri theo bản năng trở nên khép nép.

Điện thoại trong túi Úc Trạch vang, mắt nhìn màn hình, vừa đi vừa nói chuyện,"Chị cả."

Bên kia truyền giọng Úc Thiến,"Chị đặt chuyến bay sáng mai rồi."

Úc Trạch nắm chặt tay Chu Tử Tri, lưu ý đường dưới chân,"Dạ, em biết rồi."

"Vậy nhé." Úc Thiến nói,"Chị sắp xếp công việc trước đã."

Trò chuyện cắt đứt, Úc Trạch cất điện thoại vào túi, trong lòng suy nghĩ mau chóng đến bệnh viện, càng sớm xác định kết quả càng tốt.

Một chuỗi tiếng pháo thình lình xảy ra, đem suy nghĩ cùng bước chân của mấy người Chu Tử Tri ngưng hẳn.

Lão gia tử là người truyền thống, chú ý tập tục lưu truyền từ thế hệ trước, lần đầu tiên cháu dâu vào cửa, phải đốt pháo mừng.

Từ Thọ Tình hướng Chu Kiến Huy nháy mắt, trước khi tới vì chuyện này không ít rối rắm, bọn họ bên kia cũng muốn đốt pháo, cho rằng Úc Trạch nơi này không có hoạt động đó, xem ra là bọn họ lo lắng nhiều.

Chu Tử Tri vừa đi qua, lão gia tử liền vui mừng vẫy tay, chặn ý đồ một đám người phía sau ông.

Người Úc gia nhiều nhưng ở đây chỉ hơn phân nửa, ngày kết hôn chính thức sẽ càng đông đúc, mọi người tề tụ sẽ đông đủ hơn vì tộc trưởng đại hôn là việc trọng đại trong tộc.

Chu Tử Tri cười chào hỏi,"Ông nội."

Cô nhìn thấy ba người không kém tuổi ông nội nhiều lắm, hẳn là anh em của ông, nhưng cô không nhận ra ai cả.

Úc Trạch tiến lên, giới thiệu với cô.

Mấy ông cụ đều là em trai của lão gia tử, cũng trường thọ, Chu Tử Tri lễ phép thưa dạ, không lộ ra nửa điểm chần chờ hay nề hà.

Tam gia gia trông giống lão gia tử nhất, tính tình cũng tương tự, ông vuốt chòm râu, hiền lành cười gật gật đầu.

Hai ông cụ còn lại đều bình thường, cười xã giao, như có nghiềm ngẫm trong lòng.

Có thể bởi vì lão gia tử đã thể hiện thái độ, ông thích cháu dâu này, tự mình ra đón đã là chuyện chưa từng có, những người khác muốn chỉ trỏ Chu Tử Tri đều không dám quá rõ ràng, sợ chọc lão gia tử nổi giận.

Ngay cả một đám nhóc con cũng không dám tới gần nhìn, đứng ở xa xa ngóng.

"Chị đó chắc là Chu Tử Tri đó, ông nội cả rất thích chị ấy, tiếng chuông điện thoại cũng là bải hát của chị á."

"Em cũng thích."

"Chị thích anh Trạch hơn."

Nhóm trẻ mỗi người một câu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm, tất cả vui buồn viết hết trên mặt, là nhóm khán giả đơn thuần nhất.

Mặt khác một ít người vụng trộm so sánh Dương Phàm với Chu Tử Tri, hận không thể từ đầu đến chân đều soi xét một lần, rõ ràng chẳng liên quan gì tới bọn họ, lại cứ thoải mái đánh giá.

"Nhìn có thần hơn Dương Phàm."

"Khi đó Dương Phàm mới bao lớn, hiện tại chắc gì không có."

"Mấy người chưa biết hả? Dương Phàm gả cho một ông già, lớn hơn cô ấy mười mấy tuổi, mà người kia còn có hai đứa con riêng rồi."

"Biết rồi, là đại phú hào, giàu lắm!"

"Dù có tiền cũng là một ông già, hơn nữa chẳng lẽ còn có thể so với Úc gia?"

"Là tự cô ấy xuất ngoại, trách ai?"

"Em cảm thấy Chu Tử Tri với anh họ rất xứng đôi."

"Xứng chỗ nào? Cô ấy cao bao nhiêu? Mang giày cao gót mà còn chưa tới 1m65."

"Là sao? Chưa tới 1m65 là sao?"

"Thôi thôi, đừng ồn nữa, theo tôi thấy, Chu Tử Tri này thật sự may mắn."

"Thì đó, thật không hiểu nổi, bên người Úc Trạch phụ nữ nào mà không có, tự nhiên nhìn trúng cô ấy, còn đối với cô tốt vô cùng!"

"Được rồi, càng nói càng chua, nói nhỏ thôi."

Âm thanh khe khẽ nối tiếp không ngừng.

Chu Tử Tri hôm nay diện một chiếc váy dài xanh lam giúp tôn lên làn da trắng, phần eo được rút lại gây cảm giác thân hình gầy hơn, phối với giày 5cm, khiến tỉ lệ cơ thể trông như hoàn hảo, đứng bên cạnh thân hình cao lớn Úc Trạch, xứng đôi vừa lứa.

Mà rất nhiều người cứ kiên trì soi mói chiều cao của cô, tựa hồ trừ điều này, không còn khuyết điểm nào khác để chê cả.

Chu Tử Tri mặc nhận từng ánh mắt đánh giá, có không kiêng nể, có lén lút, nội tâm khẩn trương được cô che đậy rất tốt, tư thái ung dung không bức bách.

Cô nâng tay chỉnh tóc, vòng tay trên cổ tay lộ ra ngoài, khiến hàng chục đôi mắt trong giây lát biến hóa kịch liệt.

Không khí cũng thay đổi vi diệu theo.

Niềm yêu thích của lão gia tử đối với cô gái này ngoài ý liệu của tất cả mọi người, vòng tay kia đã nói lên tất cả.

Những người khác không biết nguyên do, chỉ muốn xem náo nhiệt, hơn phân nửa xuất phát từ hiếu kỳ với đố kỵ.

"Về thôi." Lão gia tử phất tay,"Ai về chỗ nấy, đsưng tụm ở đây làm như chưa từng thấy người thế."

Âm thanh bàn tán nho nhỏ dời địa phương.

Đám nguwoif Chu Tử Tri cùng quản gia vào trong một tòa nhà.

Vào cửa liền nhìn đến một ao nước trong veo, bên trong có đàn cá chép bơi lượng, Hà Hoa nở rộ xung quanh, rất đẹp.

Úc Trạch nói,"Gia gia, con với Tử Tri xin phép ra ngoài một chuyến."

"Bây giờ hả?" Lão gia tử đang nói chuyện với Chu Kiến Huy, nghe Úc Trạch nói, nhíu nhíu mày, quải trượng trong tay gõ gõ trên mặt đất,"Sắp tới giờ cơm rồi, có chuyện gì mà gấp vậy? Buổi chiều còn thời gian mà."

Úc Trạch hiển nhiên là đợi không nổi,"Gia gia, chúng con sẽ về sớm."

Lão gia tử nhìn cháu trai rất vội, lại nhìn nhìn Chu Tử Tri, ông vẫy tay,"Đi đi"

Úc Trạch cùng Chu Tử Tri vừa rời khỏi, lão gia tử mời Chu Kiến Huy chơi cờ,"Tiểu Chu, đấu ván cờ nhé."

Chu Kiến Huy thịnh tình không thể chối từ, nâng lão gia tử vào tiền thính.

Tòa nhà này là nơi ở của tộc trưởng, bài trí, vật dụng, diện tích, đều phân bố hợp lý, Từ Thọ Tình đi dạo chung quanh một vòng, càng phát ra ý thích đối với nơi này.

Thanh tịnh, lại thoải mái.

Khâu Dung thân thiện nói,"Thân gia, chị có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

"Không cần không cần." Từ Thọ Tình tươi cười đầy mặt,"Tôi đi xem hai người kia chơi cờ."

Khâu Dung phân phó người hầu cất hành lý bỏ vào phòng đầu tiên bên trái lầu một, bà có hơi mệt, dựa đầu giường, bán nằm.

"Lão Úc, ông nói xem Úc Trạch với Tử Tri đi làm gì?"

A Trạch không phải người không biết nặng nhẹ, luôn trầm ổn, các trưởng bối trong tộc đều ở đây, anh lại đi mất, không phải tác phong xử sự bình thường.

Trừ phi là có chuyện gì quan trọng.

Bà hỏi Nguyện Nhi, cô chỉ lắc đầu, chẳng nói năng gì.

"Gấp cái gì." Úc Thành Đức tháo đồng hồ đeo tay,"Tụi nó về là biết ngay thôi."

Một chỗ khác, Úc Trạch và Chu Tử Tri trực tiếp đến bệnh viện.

Đang đợi đèn xanh đèn đỏ, Chu Tử Tri nói,"Úc Trạch, hình như em bị nghẹn tiểu í."

Úc Trạch cầm chai nước đưa qua,"Uống nhiều nước vào."

Chu Tử Tri vặn mở nắp, đổ vào miệng hơn phân nửa, cô bật cười,"Anh đừng khẩn trương quá."

"Anh không hề khẩn trương." Úc Trạch đặt tay trên ga lăng, ngón tay khẽ gõ, động tác này tưởng phản với lời anh nói ra rõ rệt.

Chu Tử Tri đặt chai nước về chỗ cũ, cười nhéo nhéo mu bàn tay anh, anh thu tay cầm ngược lại bàn tay cô.

Đến nơi, Úc Trạch tìm bạn, anh ở bên ngoài đợi.

Không lâu sau, Chu Tử Tri cầm tờ chuẩn đoán đi ra.

Úc Trạch ngưng mắt nhìn cô,"Sao hả?"

Chu Tử Tri chớp chớp mắt với anh, trong khẩu trang, khóe miệng khắc chế không nổi cong lên..

Trên mặt giấy biểu hiện có thai, phôi thai phát triển tốt, đã hơn năm tuần.

Cô mang thai thật.

Phần lễ vật này ông trời tặng cho họ, khiến hôn lễ sắp cử hành nhuộm đẫm niềm vui sướng hân hoan.

Đọc lại từng chữ trên tờ chuẩn đoán một lần, Úc Trạch giật mình, anh kích động không kềm chế được, vui vẻ ôm lấy Chu Tử Tri, lại kích động nhẹ nhàng buông ra.

"Có không thoải mái chỗ nào không em?"

"Không thấy gì cả." Chu Tử Tri trấn an hắn.

Úc Trạch hít sâu, nắm tay Chu Tử Tri đi vào thang máy, tránh người đi đường, lần này cũng may chị hai nhắc nhở, không thì nếu chậm vài ngày, không biết sẽ phát sinh cái gì.

Anh sắp làm cha rồi,"Tử Tri, anh vui lắm."

Chu Tử Tri nói,"Em cũng vậy."

Trên đường trở về bất đồng với khi đi, vài câu hoài nghi đổi thành một tờ giấy, chuẩn xác không có lầm, trong xe một đôi nam nữ đều đắm chìm trong sự vui sướng cực đại, khó có thể bình phục tâm tình.

Úc Trạch chuyển tay lái, bên cạnh là vợ con anh, tốc độ xe rất chậm, cẩn thận giống như tân thủ vừa mới lấy được giấy phép lái xe, anh thở ra một hơi,"Tử Tri, em thích con trai, hay con gái?"

"Ừm?" Chu Tử Tri quay mặt qua cười,"Em đều thích."

Úc Trạch đằng ra tay sờ sờ bụng Chu Tử Tri, biết dưới lòng bàn tay mình đang có sinh mệnh nhỏ bé đang sinh trưởng, loại cảm giác này trước đó chưa từng có, không cách nào tìm ra từ ngữ hình dung cảm xúc giờ phút này.

"Điện thoại đừng mang bên người nữa."

"Bây giờ tụi mình đi mua đồ chống bức xạ."

"Nôi thì về sau để lại trong phòng mình luôn, còn có xe đẩy nhỏ nữa."

"Trong một tháng này em có uống thuốc gì không? Hình như không có."

"Giày cao gót đừng mang nữa, tối nay anh đi chợ sắm cho e mấy đôi dép bằng."

"Năm nay là năm dê, sang năm sau là tuổi thân, tụi mình rất nhanh sẽ có một tiểu hầu tử."

"Bác sĩ có bảo uống thuốc gì không?"

"Chắc là không thể uống thuốc đâu, trong thuốc có kích thích tố."

Úc tiên sinh lầm bầm lầu bầu, tự hỏi rồi lại tự đáp.

Chu Tử Tri kế bên không chen được lời nào, nhìn người đàn ông trước sau luôn bình tĩnh nhất quán giờ này nói năng lộn xộn, trên mặt cô chậm rãi nở nụ cười, cảm ơn.

Tiền thính, lão gia tử cùng Chu Kiến Huy vẫn còn chơi cờ, Từ Thọ Tình và Úc Thành Đức đều vây xem kế bên, bọn họ nghe Úc Trạch nói, sắc mặt ai nấy đều đại biến.

Trong lúc nhất thời, Chu Tử Tri thành gấu trúc. (động vật quý hiếm cần được bảo vệ)

Chu Kiến Huy và Úc Thành Đức hai đại lão gia tuy rằng đã làm cha nhiều năm, thế nhưng đối với phương diện này đều không biết gì cả, hai người đứng một bên, tự mình vui vẻ.

Một bên là ông nội, một người là ông ngoại.

"Ba tháng đầu phải kỹ lưỡng." Từ Thọ Tình cười không khép miệng,"Đừng để mệt mỏi."

Mừng vui gấp bội, tảng đá lớn trong đầu bà rốt cuộc rơi xuống đất, tuổi con gái không nhỏ, lại bận rộn, con rể cũng thế, hiện tại thuận theo tự nhiên, món quà lớn tự động rơi xuống trên đầu bọn họ.

Lão gia tử vỗ tay Chu Tử Tri, mạnh mẽ nói,"Giỏi."

Chu Tử Tri hai gò má ửng đỏ.

Úc Nguyện từ sau hoa viên nghe tiếng tiến đến, nói tiếng,"Chúc mừng."

Cô quét mắt nhìn Chu Tử Tri được hạnh phúc bao quanh, vận khí rất tốt, sắp đám cưới thì phát hiện mang thai, bụng không chịu thua kém, có bùa hộ mệnh, lần này lại có gia gia che chở, không ai dám động cô, hẳn là sẽ có ngoại lệ, trở thành một nàng dâu nhẹ nhàng nhất trong tộc.

Khâu Dung trong phòng nghe người hầu gọi, tóc cũng chưa chỉnh, liền đi nhanh đến.

Bà thành bà nội, sau này sẽ là nãi nãi, có thể không mừng sao.

Cầm tờ chuẩn đoán xem kỹ, Khâu Dung nói,"Đã hơn năm tuần rồi."

Bà không khỏi quở trách con trai,"Sao con không sớm phát hiện vợ mình có thai để đi bệnh viện khám liền, may mắn là chị hai con để ý nhắc đó."Hôn lễ này tổ chức bận rộn, nhất là hôn lễ tộc trưởng Úc gia, thai phụ không thể bị mệt, nếu bọn họ không biết, hậu quả......

Khâu Dung khấn vái, tổ tiên phù hộ.

Úc Trạch sờ sờ mũi, thừa nhận sơ sót.

"Mẹ, con đỡ vợ lên nằm nghỉ một lát."

Khâu Dung nói,"Đi đi."

Bà nói với lão gia tử,"Ba, con sang phòng bếp nhắc nhở bọn họ chú ý để ít ngũ vị hương."

Lão gia tử ừ một tiếng, uy nghiêm mọc lan tràn trên mặt lung lay ý cười, đối với con dâu, thái độ tốt lên không ít.

Trên lầu trong phòng, Chu Tử Tri nằm ở trên giường, Úc Trạch nằm nghiêng bên cạnh, mặt dán bụng cô, nửa ngày,"Anh nghe thấy tiếng nè."

Chu Tử Tri nói,"...... Đó là tiếng kêu của bụng em."

Úc Trạch,"......"

"Anh đi lấy sữa tươi cho em."

Chu Tử Tri chống đầu, ngây ngô cười.

Nếu con đến đây bây giờ, cô nhất định toàn tâm toàn ý vì con, tránh né bất cứ phát sinh ngoài ý muốn, sáu tháng cuối năm trước hết không làm việc, tất cả đều xếp sau con.

Úc Trạch bưng sữa bò trở về cho Chu Tử Tri, anh ngồi xổm bên giường,"Tử Tri, tuần trăng mật còn dựa theo kế hoạch không?"

"Thôi để sau đi." Chu Tử Tri cười,"Chờ thêm ba tháng rồi đi cũng không muộn." . Ngôn Tình Sủng

Cô uống mấy ngụm sữa bò,"Ngày mai chị cả đến rồi."

Úc Trạch biết rõ Chu Tử Tri muốn nói cái gì, sợ chị ấy bởi vậy nhớ tới chuyện thương tâm,"Đã qua mấy tháng, chắc chị cả đã buông xuống rồi."

Anh nghe giọng nói Úc Thiến qua điện thoại không khác gì trước đây, theo anh biết, công ty Úc Thiến lại mở thêm hai chi nhánh, bề bộn nhiều việc.

Úc Trạch đem bàn tay đặt ở bụng cô, nhẹ giọng,"Ba là ba ba con này."

Một khắc kia, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên thân anh, nửa bên mặt hãm trong bóng râm, nửa kia phủ đầy yêu thương.

Chu Tử Tri hốc mắt ướt át, ôm lấy đầu ông, hôn hôn.