Trong căn nhà gỗ nhỏ cạnh bờ biển, An Ý Như mặc một chiếc váy hai dây thêu hoa, hai sợi dây mỏng manh treo hờ hững trên vai cứ như có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Phần lớn da thịt được phô bày, phía trước cổ áo khoét sâu hình chữ V, chỉ hơi hơi cúi xuống một chút, chính là phong cảnh vô hạn, mà người đàn ông trước mặt lại không có chút dao động.
"Duyệt Minh, anh nhớ đến em rồi sao?" An Ý Như đưa tay chạm ngực Hà Duyệt Minh, ngã người dựa sát vào, đôi môi mời gọi, "Đã lâu rồi mình không......"
Hà Duyệt Minh giữ lấy cằm An Ý Như,"An Ý Như, ngay cả mẹ tôi mà cô cũng lừa được."
"Lừa bác gái?" Trên mặt cô vẫn giữ nụ cười không đổi,"Duyệt Minh, anh nói gì em không hiểu."
Hà Duyệt Minh không nói thêm lời giải thích, chỉ là bàn tay kiềm chặt cằm An Ý Như càng ngày càng dùng lực, phảng phất muốn bóp nát.
Buộc phải ngửa đầu, An Ý Như đau đớn đến nhăn nhó, nước mắt tự động chảy ra.
Giọng Hà Duyệt Minh nhất quán ôn hòa,"Đưa ra đây."
Khi không kiếm chuyện không ai khác ngoài An Ý Như.
Hắn nên nghĩ đến từ sớm.
An Ý Như biết rõ tình huống nhà bọn họ nên mới đục nước béo cò, trong đó vốn có nhiều dây mơ rễ má hắn không muốn tìm hiểu sâu kéo thêm phiền phức, chỉ mong lấy lại được đồ của mình.
Mấy năm trời, theo những gì hắn hiểu An Ý Như, trăm phần trăn sẽ không một lần đem hết hai thùng giấy đi đổi, chắc chắn còn giữ lại một phần, để đàm phán ra điều kiện với hắn, vui vẻ chiếm lợi thế.
Thùng giấy rất có khả năng ở ngay trong phòng này, Hà Duyệt Minh nhìn quét qua từng góc, lại lặp lại một lần.
An Ý Như cố gắng mạnh mẽ chống đỡ,"Cái gì chứ?"
Hô hấp rối loạn, Hà Duyệt Minh cúi đầu, nói từng từ,"Cô sai mẹ tôi lấy thùng giấy đi."
"An Ý Như, cô muốn tôi mời mẹ tôi sang đây ba mặt một lời không?"
An Ý Như trừng mắt nhìn Hà Duyệt Minh, trên mặt đều là nước mắt.
Hà Duyệt Minh lấy di động bấm gọi.
Điện thoại còn chưa thông, lập tức bị An Ý Như giành lấy.
Hai người xoay người va chạm vào nhau.
Ba một thanh âm vang lên, trong phòng rơi vào tĩnh mịch.
An Ý Như nửa bên mặt sưng đỏ, cô ha ha nở nụ cười hai tiếng,"Quăng rồi."
Trách thì trách Hà Anh kia, ngu xuẩn tìm đến cô, người có đầu óc đều biết, cô đang gặp rắc rối, ốc còn không mang nổi mình ốc, đâu còn tiêu xài hoang phí, vung tiền qua cửa sổ như trước được.
Nhưng chẳng ngờ Hà Anh, mở miệng ra là một trăm vạn.
Vài năm trước cô có thể lợi dụng tình cảm của Hà Duyệt Minh, thì ngày nay vẫn vậy.
Cô vốn chỉ nói chơi thôi, không ngờ Hà Anh nghe lời thật, trộm hai thùng giấy Hà Duyệt Minh coi như kho báu dâng cho cô.
Hai thùng giấy kia là một lần vô tình cô phát hiện, ầm ĩ với Hà Duyệt Minh một trận, cuối cùng vẫn không thể xê dịch.
Vì vậy cô lấy một thùng tìm người liên hệ với Úc Trạch, sử dụng một phần nhật ký của Chu Tử Tri làm mồi thu hút.
Rất thuận lợi, một nghìn vạn tới tay.
Cô giữ 80%.
An Ý Như biết một khi sự việc bại lộ, Hà Duyệt Minh nhất định sẽ hoài nghi mình, nhưng chuyện đã phát sinh, anh có thể làm gì?
Nhìn Hà Duyệt Minh mặt mày xanh mét, An Ý Như cười càng thêm đắc ý, tựa hồ cảm thấy đã nghiền.
"Trước khi anh đến, tôi đã ném thùng giấy xuống biển rồi, nếu anh luyến tiếc, thì nhảy xuống tìm đi!"
Hà Duyệt Minh hiểu cô, nhưng cô lại không vui vẻ gì với điều này.
Cô lưu một thùng giấy, nhưng khi xem những hình ảnh trong thùng giấy đó, cả người ghen tị đến điên cuồng, dưới cơn giận mất kiểm soát xé nát toàn bộ hình ảnh trước mắt.
"Chu Tử Tri sắp kết hôn rồi." An Ý Như trào phúng,"Anh còn giữ lại mấy thứ đó làm gì? Đóng vai tình thánh sao?"
Vẻ mặt Hà Duyệt Minh rất dọa người, hắn buông An Ý Như ra, xoay người đi ra ngoài.
Sóng biển không lớn, gió thổi nhè nhẹ.
Hà Duyệt Minh gỡ đồng hồ đeo tay, cùng điện thoại ném trên bờ cát, hắn từng bước hướng trong biển mà đi, ngồi xổm xuống, đem bàn tay thả xuống nước tìm kiếm.
Trong phòng An Ý Như xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bãi biển, cô đổi đổi vẻ mặt, điên cuồng chạy tới.
"Duyệt Minh?"
Trên biển không thấy thân ảnh, sóng đánh lên tới, lại lui xuống, An Ý Như cảm thấy từng cơn rét lạnh, từ lòng bàn chân hướng lên trên, nháy mắt bao trùm toàn thân.
Sắc mặt cô trắng bệch, cuống quít cởi giày cao gót, lảo đảo đi vào trong biển.
Nước biển làm ướt làn váy, An Ý Như gào thét gọi tên anh, cổ họng đều đã khàn đục.
Thân mình của cô không ngừng phát run, thanh âm xé rách hô to,"Duyệt Minh, thùng giấy không bị ném --"
Anh thắng, Hà Duyệt Minh.
Cách đó không xa, Hà Duyệt Minh từ trong nước đi ra, cả người ướt đẫm, khuôn mặt bị bọt nước gọt rửa không còn một chút huyết sắc.
An Ý Như khóc mắng,"Anh điên rồi hả?"
Nước xoát qua hai má, đôi môi Hà Duyệt Minh tái nhợt,"Nó đâu?"
An Ý Như chậm rãi đứng lên, thẳng lưng,"Hà Duyệt Minh, sau này em sẽ không quấn lấy anh nữa."
Cô không biết mình đã yêu anh ấy nhiều đến vậy, yêu đến nỗi không nỡ nhẫn tâm.
Giữ lại thùng giấy kia, An Ý Như còn ảo tưởng, lại có một lợi thế rồi, bức anh ở lại bên cô.
Nhưng vừa rồi, cô bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Ngược lại, Hà Duyệt Minh cũng không xuất hiện một tia cảm xúc dao động, không buồn không vui, phảng phất không quan tâm đến ngoại vật.
An Ý Như cười khổ.
Đi vài bước, An Ý Như không quay đầu,"Duyệt Minh, anh có từng yêu em chưa? Dù chỉ là một chút thôi?"
Sau lưng truyền đến tiếng nói, "Chưa từng."
An Ý Như cười cười, cô trở lại nhà gỗ, nhấc thùng giấy đến trên bờ cát, Hà Duyệt Minh, từ nay về sau, anh sống tốt hay xấu, đều không quan hệ gì đến em nữa.
Cô dùng nhiều năm chỉ để học xong một sự kiện, cố gắng giành giật không nhất định sẽ có được.
Tin rằng Hà Duyệt Minh cũng học xong rồi.
Thùng giấy bởi vì trọng lực tác động, nắp thùng rộng mở, toàn bộ đồ bên trong rớt ra ngoài, những cái khác còn tốt, mà toàn bộ ảnh chụp đều phiêu tán trong gió.
Hà Duyệt Minh liều mạng nhặt lụm cũng nhặt không xong, trơ mắt nhìn những bức ảnh cuốn theo chiều gió, càng ngày càng bay xa tầm với, rồi đến nhìn cũng nhìn không thấy nữa
Hắn gào lên AAAAA, bi phẫn trào ra.
Hà Duyệt Minh ngồi yên trên bờ cát, giống như bị rút hết toàn bộ sức lực.
Chấm dứt rồi.
Không biết qua bao lâu, Hà Duyệt Minh phát hiện trước mặt nhiều hơn một đôi giày.
Hà Duyệt Minh ngẩng đầu, cô gái mười bảy mười tám tuổi, đứng ngược gió, cô giống như người câm, không ngừng ra dấu, ánh mắt trong veo như nước, ngây thơ đơn thuần.
Một khắc kia, Hà Duyệt Minh mơ hồ như gặp lại Chu Tử Tri năm xưa.
Ngày hôm sau, bản tin đầu tiên đi lên đầu đề giải trí, là một bức ảnh Hà Duyệt Minh cùng cô gái xa lạ kia ở tại bờ cát.
Paparazzi không có phát hiện dấu vết An Ý Như, chỉ bắt gặp Hà Duyệt Minh, vẻ mặt bi thương, đủ để dẫn ra các loại suy đoán.
Hà Duyệt Minh sớm đã quen, chỉ có cô gái câm tốt bụng bị liên lụy, sáng tỏ thân phận Hoa Kiều.
Giới giải trí chính là như vậy, chỉ cần mang danh ngôi sao, vừa có gió thổi cỏ lay, nhất định trở thành tâm điểm.
Chu Tử Tri đang công tác tại hiện trường mới, người chung quanh ngẫu nhiên hướng cô đánh giá vài lần, cũng không khe khẽ nói nhỏ, cô cảm tình vẫn nồng nhiệt, gần đến ngày vui, ngăn cách miễn nhiễm với scandal, người khác cứng đầu muốn nhồi nhét Hà Duyệt Minh vào để chế tạo lời đồn cũng không có chỗ.
Đứng dưới ánh đèn flash, Chu Tử Tri một thân tây trang, tóc dài lưu loát cột lên, một tay lồng ở túi vải, tạo hình lão luyện anh khí, hè này cô nhận một bộ phim thể loại chính kịch ngành luật, trong vai luật sư, đã cùng nhóm đạo diễn sắp xếp sau tuần trăng mật về mới tiến tổ, sẽ không quá vội.
Hết một shoot hình, Chu Tử Tri ngồi trên ghế dặm phấn.
Thư hứa gửi cho Úc Trạch cô vẫn còn chưa viết, ngay phần mở đầu đã rối rắm thật lâu, hơn nữa cô quen dùng điện thoại đánh chữ, hiện tại cầm bút viết, vẫn phải nhờ cậy di động bởi vì nhớ không nổi viết như thế nào, phải vào ghép vần tìm tìm, có đôi khi quên tìm, chữ kia không có cách nào nhìn nhận.
Thời đại tiến bộ, cô ngược lại thụt lùi.
Giản Dư đi tới, khom lưng thì thầm với Chu Tử Tri,"Chị Tử Tri, Trần Gia tới."
Chu Tử Tri không nghe rõ,"Hử?"
"Trần Gia." Giản Dư ánh mắt ý bảo,"Bên kia."
Chu Tử Tri nhìn qua, lâu rồi không gặp Trần Gia, không có gì thay đổi, trên người tỏa ra sự ưu việt của thanh xuân, tinh thần tươi tắn phấn chấn.
Bên kia Trần Gia đang trò chuyện với giáo viên của cô, trước đó biết Chu Tử Tri ở tại Studio, tư tưởng đấu tranh giằng co một hồi lâu, cô phồng lên dũng khí bước vào.
Bởi vì lần đó khiến Chu Tử Tri bị thương, Trần Gia vẫn không dám đến Úc gia, cô sợ nghe Úc Trạch nói lời lạnh nhạt, lúc đó sẽ rất mất mặt.
Ngại mặt mũi, phàm là có Chu Tử Tri xuất hiện, Trần Gia liền tránh đi.
Trần Gia không yên lòng, cô biết Chu Tử Tri cùng anh họ sắp cưới rồi, trong nhà cũng thu được thiệp mời, ba mẹ nhìn ra anh họ đối với nhà bọn họ rất lãnh đạm, muốn cô qua lại nhiều hơn.
Bây giờ nghĩ về lúc trước, cảm thấy bản thân nhất định uống nhầm thuốc, tự dưng lo chuyện bao đồng.
Rõ ràng có cơ hội ở chung hòa thuận với Chu Tử Tri.
"Gia Gia, cô đang nói với em đó."
Trần Gia xấu hổ nói,"Cô, em xin lỗi."
Cô dừng một chút, đỏ mặt nói,"Cô, mấy ngày trước cô nói có nhân vật trợ thủ cho em, còn chỗ không ạ?"
Cô giáo kỳ quái nhìn cô,"Trước đó không phải em nói không muốn diễn sao?"
Trần Gia mặt càng đỏ hơn,"Em...... Em muốn thử."
"Nhân vật đó vẫn chưa định, bất quá...... Tuy em là học trò của cô, chúng ta cũng nên dựa theo quy củ." Cô giáo nghĩ nghĩ,"Như vậy đi, cô hỏi đạo diễn một chút, cho em tới thử vai nhé."
Đứa nhỏ này là hạt mầm tốt, chỉ là chưa tìm thấy phương hướng thích hợp với bản thân thôi.
Cô giáo nhìn về phía Chu Tử Tri, năm trước có người nói Trần Gia không hợp với người ta, đưa tin bảo là ngôi sao làm cao khi dễ người mới, cô cũng xem qua, dư luận quan tâm đối với diễn viên mà nói là chuyện tốt, chỉ là, đối với Trần Gia lại trở thành phiền toái.
Mới xuất đạo là do Liên Thân đẩy lên một phen, người bình thường cho dù không định nịnh bợ ôm đùi, cũng không nên đùa giỡn, chạm phải tính tình của người ta chứ.
Không biết trời cao đất rộng, vẫn là còn nhiều khiếm khuyết cần trao dồi.
Trần Gia không biết suy nghĩ của cô giáo, cảm kích cười,"Dạ, cám ơn cô."
Do dự một chút, Trần Gia tạm biệt cô giáo, hướng Chu Tử Tri đi qua,"Khéo quá."
Trước ánh nhìn của công chúng Chu Tử Tri có ý kiến với cô ta, cũng sẽ không trưng sắc mặt ra ngoài.
Trần Gia lo lắng không thôi. Chu Tử Tri không đem cô để trong lòng, chỉ coi là người mới từng hợp tác một lần.
Chu Tử Tri vẻ mặt lạnh nhạt, ừ một tiếng.
Nhà tạo mẫu tóc vừa xử lý sợi tóc bên tai Chu Tử Tri, một bên vụng trộm phóng thích bát quái chi hồn.
Giản Dư không đi, cô đề phòng nhìn chằm chằm Trần Gia, nếu còn giống lần trước phát tác tính tình đại tiểu thư, cô có thể thay chị Tử Tri chống đỡ.
Lần này thái độ Trần Gia thay đổi rất nhiều.
Thiệu Nghiệp qua tới, vừa vặn nghe Trần Gia nhận lỗi với Chu Tử Tri.
Trần Gia nói xong câu thực xin lỗi liền đi.
Lưu lại mấy người không hiểu ra sao.
Trên cánh tay Chu Tử Tri vết cào còn lưu lại dấu rất nhạt, cô hơi mím môi, suy nghĩ bị Thiệu Nghiệp phá hủy.
"Đổi thành áo sơmi trắng đẹp hơn không?"
Tạo hình sư nói,"Thử cũng được."
Bên tổ nhiếp ảnh thúc giục, Chu Tử Tri nhu nhu mi tâm, thân thể lại căng thẳng.
Trước màn bối cảnh có thêm một chiếc ghế dựa, đạo diễn làm mẫu ba bốn tư thế, hoặc đứng hoặc ngồi.
Chu Tử Tri dựa theo yêu cầu, làm dáng.
Bên ngoài màn ảnh, Giản Dư nhỏ giọng nói,"Thiệu Nghiệp, anh nói xem Trần Gia lúc nãy có ý gì vậy?"
"Không biết." Thiệu Nghiệp khoanh tay,"Anh đâu phải con giun chui rút trong bụng cô ta."
Não bổ năng lực cường đại Giản Dư,"......"
Cô tán thưởng nói,"Chị Tử Tri mặc đồ tây đẹp quá." Chính là nữ cường nhân.
Thiệu Nghiệp khó được khi cùng cô nhất trí quan điểm.
Hắn nhân cơ hội lấy di động chụp một tấm, gửi cho Úc Trạch.
Tranh thủ giờ nghỉ trong phòng, Chu Tử Tri bắt đầu viết thư cho Úc Trạch.
Lấy giấy viết thư ra, cầm bút máy, lúc viết xuống, ngừng một lát, viết vài chữ.
Úc Trạch thân ái.
Chu Tử Tri ngừng bút, trên mặt như có thêm mấy cái hắc tuyến.
Lấy tờ giấy khác, một lần nữa đề bút, Úc tiên sinh thân ái.
Ngay sau đó, Chu Tử Tri lại đem giấy viết thư xé mất.
Chu Tử Tri chống đầu, thân ái?
Cô vô ý thức cắn môi, nên viết sao đây......
Hơn ba giờ chiều, Chu Tử Tri gấp tờ giấy, cất vào trong phong thư, chiếu trên điện thoại địa chỉ viết lên mấy dòng, cuối cùng dán tem.
"Giản Dư, đem gửi đi."
Giản Dư cầm thư, quét mắt nhìn địa chỉ, hơi quen quen, nhìn lại lần nữa, lại ngẩng đầu ngơ ngác.
"Chị Tử Tri, có nhầm địa chỉ không ạ?"
Chu Tử Tri thu lại giấy viết, gom tất cả vào trong túi xách, mấy cái này không thể ném bừa bãi, nếu không lại có phong ba nữa.
"Không có nhầm đâu".
Giản Dư ngậm miệng, xem ra cũng không giống cãi nhau.
Viết thư tình sao?
Giản Dư hâm mộ đi ra ngoài, chị Tử Tri và Úc Trạch hai người thật lãng mạn quá đi, không giống cô với Thiệu Nghiệp chút nào, ăn một bữa cơm cũng phun nước miếng loạn xạ. (ý là cãi nhau tung tóe đó)
Buổi tối trước khi ngủ, Úc Trạch khoanh chân ngồi trên giường đợi Chu Tử Tri.
Chu Tử Tri đắp mặt nạ than hoạt tính, bộ mặt đen thui,"Không phải anh mới nói buồn ngủ sao?"
"Hiện tại hết buồn ngủ rồi." Úc Trạch ngoắc ngoắc dây áo ngủ của Chu Tử Tri, lấy tay sờ sờ, loại cảm giác này rất mỹ diệu, giống như mở một món quà trân quý vậy.
Chu Tử Tri không hơi sức đâu mà chế nhạo anh, kéo tấm mặt nạ ra khỏi gương mặt, bảo "Mau ngủ đi."
Úc Trạch từ phía sau ôm Chu Tử Tri, đầu dán sau gáy cô, hôn trong chốc lát,"Hôm nào em rãnh? Anh dẫn em đi xem nhà của chúng ta."
Chu Tử Tri sửng sốt, sắp kết hôn, cô cùng Úc Trạch thủy chung không nói tới đề tài kia, cô tưởng sau khi cưới sẽ ở chung với cha mẹ chồng.
"Còn trang trí một chút nữa là hoàn thành." Úc Trạch vuốt ve vành tai Chu Tử Tri,"Trang hoàng dựa theo phong cách chung cư bên kia của em, khi nào đi xem được?"
Chu Tử Tri nói,"Cuối tuần này đi." Phòng cô ở không trang hoàng cầu kỳ theo khuôn sáo nào, điểm nhấn nằm ở sự đơn giản, quan trọng nhất là có người sẽ cùng cô sinh sống ở đó.
Úc Trạch đè cô, chống nửa người cười nhẹ,"Được."
Đèn đầu giường vàng ấm, chiếu ra ánh sáng sắc điệu nhu hòa.
Chu Tử Tri nằm trong vòng tay Úc Trạch, nghe anh kể chuyện, câu chuyện vô vị, tiếng nói lại vô cùng ôn nhu.
Chuyện kể đến một nửa, bọn họ hôn nhau rồi.
Ngày hôm sau, Triệu Như một mặt cổ quái cầm thư tiến vào văn phòng, thời đại nào rồi, cư nhiên còn viết thư, lúc nhận được thông báo thiếu chút nữa đưa tay che mặt.
Lại thay đổi phương thức trình diễn ân ái à, cũng may cô không có độc thân.
Dư quang thoáng nhìn trên bàn, Úc Trạch xem hợp đồng, anh không ngẩng đầu,bảo "Ra ngoài đi."
Triệu Như vừa đi, khóe môi Úc Trạch phác thảo ra một độ cong, lưng ngửa ra sau, vẻ mặt dịu dàng mở phong thư.
Ngay khi vừa nhìn chữ đầu tiên liền dừng lại.
Úc Trạch đưa tay đỡ trán, tiếng cười không ngừng từ trong cổ họng chấn ra.
Trong tên của anh, chữ "Trạch" thiếu một nét.
Úc Trạch nhịp chân đọc từ đầu đến đuôi, cuối cùng cảm thấy vui sướng, rốt cuộc anh cũng có một bức thư tình rồi.