Tin tức liên tục được cập nhật không ngừng, khoảng thời gian An Ý Như nổi đình nổi đám kéo dài hơn một năm, cô kiếm được nhiều, tiêu xài cũng mạnh tay, cũng bắt tay hùn vốn với bạn bè khởi nghiệp kinh doanh, vì không có kinh nghiệm và chiêu bài riêng nên việc kinh doanh không lâu dẫn đến thất bại, không còn lại bao nhiêu tiền tiết kiệm, gia đình là ngọn núi chống lưng cho cô
Hôm nay ngọn núi kia đột nhiên sụp đổ.
An Ý Như ngồi trên ghế không nói năng gì, cha phát bệnh tim, bất tỉnh nhân sự, mẹ thì khóc mãi không ngừng, nước mắt đầy mặt.
"Mẹ, có thể đừng khóc nữa được không?" Ồn ào khiến cô thật đau đầu.
Biết con gái phiền lòng, An mẹ nức nở lấy khăn lau nước mắt,"Ý Như, Duyệt Minh đâu? Khi nào cậu ta đến?"
Bây giờ nhà cửa thành cái dạng này, rất cần một người đàn ông chống đỡ, nếu không thì suy sụp mất.
An Ý Như mặt cứng đờ,"Anh ấy sẽ không đến đây đâu."
Tâm lý của cô trào phúng, hiện tại An gia mất thời mất thế, cái gì cũng không còn, Hà Duyệt Minh chắc là người vui mừng nhất, hắn tự do rồi.
"Tại sao không đến?" An mẹ kỳ quái hỏi,"Có phải con không kể cho Duyệt Minh nghe chuyện đang xảy ra không?" Bà nghĩ là con gái sĩ diện, tính tự ái cao.
An mẹ nói tiếp,"Để mẹ gọi cho Duyệt Minh."
An Ý Như mặt trắng nhợt,"Đừng gọi!"
"Ý Như, con và Duyệt Minh cãi nhau hả?" An mẹ nói,"Cậu ấy là con rể tương lai của An gia mà, việc này cậu ấy tất yếu...."
An Ý Như lớn tiếng đánh gãy,"Mẹ!"
"Rốt cuộc là sao?" An mẹ phát hiện không thích hợp,"Chẳng phải hai đứa vẫn yên ổn sao?"
Yên ổn? An Ý Như chua xót, bọn họ trước giờ chưa từng yên ổn một ngày nào.
"Mẹ, mẹ lên lầu nghỉ ngơi một lát đi."
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, ba cũng không biết khi nào mới tỉnh, hay là sẽ không tỉnh dậy nữa, hai người đã một đêm không chợp mắt, đâu còn tâm trạng nghĩ đến hôm nay là ngày trừ tịch.
An mẹ lắc đầu,"Mẹ không sao."
"Mẹ múc cho con bát chè trôi nước, con với Duyệt Minh từ từ hàn gắn......" An mẹ nói lại là trong mắt rưng rưng, hoang mang lo sợ,"Số tiền lớn như vậy, phải làm sao mới được......"
Ngày trước gia đình phát đạt, thân thích tứ phương đều tìm cách nịnh bợ, đuổi cũng không đi, hiện tại bọn họ suy tàn, chút thân thích kia không có một người ra mặt hỏi thăm một tiếng, gọi đến đều không bắt máy, nếu có bắt máy, còn chưa đề cập đến việc vay tiền, họ đã chuẩn bị sẵn các loại lý do khó xử cho tới qua loa tắc trách.
An Ý Như đứng trước ban công, đây là tòa chung cư duy nhất đứng trên danh nghĩa của cô,, mười chín tầng, cô nhìn xuống dưới, cỏ dại bụi cây xanh mượt một mảnh, chung quanh không có người qua lại, có lẽ đều ở nhà vội vàng chuẩn bị bữa cơm tất niên.
Một con gió lạnh thổi qua, ánh mắt An Ý Như bị gió quét khô rát, trong nháy mắt, cô muốn nhảy xuống.
Dòng ý thức trổi dậy, An Ý Như dựa lan can chậm rãi ngồi xổm xuống, vẻ mặt dại ra, cô cư nhiên muốn tự sát, không cách nào lý giải.
An Ý Như móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đoạn thời gian cô ở nước ngoài mất hy vọng đóng phim, cũng không có thu nhập. Bây giờ nợ nần trăm tỷ đặt trên vai cô, không khí nặng nề vây kín, càng lúc càng đen kịt, che đi ánh dương rực rỡ.
Lần đầu tiên cô biết đến khái niệm không có tiền.
Trong giới showbiz bạn bè rất nhiều, nhưng cô không dám mở lời, bởi vì những người đó chỉ có mối giao tình bình thường thôi, dù cô bỏ mặt mũi xuống cũng sẽ không được bao nhiêu hồi đáp, tệ hơn là còn có thể bị người ta xa lánh, khiến mọi người đều ngại, cục diện đó chỉ làm cô thêm xấu hổ.
Nói cho cùng, trong đám bạn đó, không có một ai có thể thổ lộ tình cảm giống như Chu Tử Tri trước đây.
An Ý Như cắn chặt răng, nếu lúc trước Duyệt Minh không xuất hiện, cô cũng không nhớ mãi không quên Hà Duyệt Minh, không bị ghen tị che mờ mắt, không hãm sâu trong đó không cách kiềm chế.
Thì cô và Tử Tri sẽ không xảy ra những chuyện phát sinh sau này.
Chu Tử Tri nhất định sẽ cố găng hết sức mình giúp đỡ cô.
An Ý Như tự giễu cười cười, thời đại học các cô không giấu diếm nhau điều gì, cô ở bên Chu Tử Tri mỗi ngày đều nghe cô ấy kể ra từng điểm tốt của Hà Duyệt Minh, càng nghe càng muốn chiếm làm của riêng, cô trầm mê.
Sau khi tốt nghiệp Chu Tử Tri từng nhiều lần giúp cô tranh thủ cơ hội, khi đó cô ấy đối với cô tốt lắm.
Chuyện tới nay, hết thảy đều là chuyện cười.
An Ý Như thay đổi sắc mặt, không cảm khái nữa, cô sẽ không bị đánh bại, càng sẽ không đi tìm Chu Tử Tri, chết cũng không!
Phòng bếp phát ra một tiếng giòn vang, An Ý Như tiến đến nơi phát ra âm thanh, dưới sàn là một chiếc đĩa tan tành
An mẹ tỉnh người, vội vàng tìm chổi quét dọn,"Mẹ lỡ tay."
Người làm trong nhà đều cho nghỉ việc, bà đã nhiều năm không chạm qua bếp núc, nên có chút không quen.
An Ý Như đứng đó, đột nhiên nói,"Mẹ, mình bán nhà đi."
"Nhà nào?" An mẹ không bắt kịp lời nói con gái,"Con muốn bán tòa chung cư hay căn nhà này?"
An Ý Như bình tĩnh nói,"Bán hết đi."
An mẹ run người một cái, thanh âm gấp gáp,"Đây là nhà mình mà!"
"Ba còn đang nằm trong bệnh viện." An Ý Như nói,"Bên công tác thống kê cần rất nhiều tiền lo lót không nói, còn có rất nhiều nợ nần phải thanh toán, mẹ, mình không còn lựa chọn nào cả."
Tập đoàn đầu tư thất bại, bên trong có nội gián, lại còn bị người thân nhân cơ hội hãm hại, chú hai chú ba đều bị thương, các nhân viên lâu năm đều rời khỏi, còn chưa biết cục diện có thể chuyển biến xấu thêm nữa hay không.
An mẹ nóng vội,"Ý Như, con đóng phim nhiều năm rồi, hẳn là có tiền gửi ngân hàng chứ, hiện tại con có thể lấy ra được bao nhiêu?"
An Ý Như trầm mặc.
Thấy vậy An mẹ càng khủng hoảng vô lực,"Ý Như, con nói đi chứ."
Nửa ngày, An Ý Như nói,"Mẹ, con không còn gì cả." Cô theo đuổi phẩm chất sinh hoạt cao, thu không đủ chi, nói ra không ai tin.
An mẹ thất thanh khóc rống, nhào lên bắt lấy cánh tay con gái,"Mấy năm nay con ở bên ngoài làm cái gì vậy? Hả?"
"Con tìm Duyệt Minh đi, cậu ta sẽ giúp một tay, ba con coi trọng cậu ta, nhà chúng ta không có lỗi với cậu ta, không được nữa thì đi tìm Tử Tri --"
An mẹ nói đủ thứ, Chu Tử Tri là người Úc gia, cô ấy có năng lực.
An Ý Như nghe nhắc đến cái tên Chu Tử Tri, sinh lý nảy sinh tính bài xích.
Bên dưới Weibo nhốn nháo không thôi, các fans đều rất quan tâm sao chưa thấy Hà Duyệt Minh hiện thân sắm vai người đàn ông thâm tình không rời không bỏ. Kia là loại nhân vật chỉ tồn tại trong kịch bản của hắn, trong hiện thực sớm đã biến mất từ sáu năm trước rồi.
Hắn không tiếp nhận bất cứ thông cáo nào, cũng không đáp lại truyền thông, mỗi ngày thẫn thờ ở nông trang của mình chăm sóc các con vật nhỏ, tĩnh dưỡng thân thể, hắn cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Con trai là nghệ sĩ, Hà Anh hay xem tin tức giải trí, bà biết sự việc An gia, nhưng không nói một chữ.
"Duyệt Minh, buổi tối mẹ nấu lẩu nha, hay con muốn ăn món xào?"
Hà Duyệt Minh ngồi trên gốc cây, tước vỏ cà rốt,"Sao cũng được."
"Duyệt Minh, vừa rồi bác Trần nói với mẹ con hắc mã mà con đặt tên Thiểm Điện Thiên Lôi gì đó" Hà Anh có ý muốn con trai vực dậy tinh thần, tìm chuyện gợi hứng thú,"Sinh một chú ngựa con rồi, đã kiểm tra, thân thể rất khỏe mạnh."
Hà Duyệt Minh ngừng động tác, hắn đem cà rốt đặt về trong thùng,"Ở đâu?"
Thấy hắn quan tâm, Hà Anh cười nói,"Ở chỗ Bác Trần chứ đâu, đi, mẹ với con đi xem xem."
Hà Duyệt Minh nói được, hắn xoay người, tóc tai có hơi dài, bị gió thổi rối loạn, râu ria thì xồm xàm, mặc kệ, hắn đã không quan tâm đến việc cắt tỉa gọn gàng nữa.
Nông trường rất lớn, được Duyệt Minh mua lại vài năm trước, khi đó Chu Tử Tri vẫn còn hôn mê, hắn được đóng vai chính lần đầu tiên, toàn bộ thù lao của bộ phim đó đều dùng để thu mua lại nông trường này.
Nơi này có ngựa, có trâu, có dê và rất nhiều loài động vật khác, đẩy cửa sổ ra là một vùng cỏ trải dài, trời xanh mây trắng, sông ngòi xa xa, tất cả đều là sinh hoạt qua lời miêu tả của Chu Tử Tri.
Hà Duyệt Minh cúi đầu đi về phía trước, cha An Ý Như bệnh nặng, hiệp nghị lúc trước còn hiệu lực hay không, đều đối hắn đã không còn ý nghĩa.
Có những việc không thể nào quay trở lại.
Người ngoài showbiz nhìn người trong showbiz, luôn cho rằng đây là công việc nhẹ nhàng lương cao, giá trị con người lên đến hàng tỷ, vật chất sinh hoạt ưu việt, muốn cái gì có cái gì, bọn họ chỉ nhìn thấy những nghệ sĩ nổi tiếng hoặc đang hot.
Tất cả đều vô ý thức bỏ qua những nghệ sĩ có hoàn cảnh khốn khó, nợ nần bao vây, chật vật kiếm từng đồng từng cắt sống qua ngày, thậm chí còn thê thảm đến độ cần chính phủ trợ cấp.
Rất nhiều người căn bản không thể ngờ, đại minh tinh hẳn đều là tiền nhiều xài không hết.
Chẳng qua, ngôi sao lớn đến đâu cũng là người, đều có cái khó cái khổ của họ.
Bọn họ có sẽ bởi vì bản thân không chịu tiến thủ, quen sống an nhàn, đợi đến khi hối hận đã không kịp, có người quen được gia đình bao bọc, An Ý Như chiếm cả hai loại.
Một đời người nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn lại không ngắn, cuối cùng sẽ gặp khúc khủy, thăng trầm là chuyện thường ngày.
Chu Tử Tri đã chịu đựng qua, hiện tại đến phiên An Ý Như.
- --------------------------
Đồng dạng bởi vì con cái mà chú ý tin tức giới giải trí còn có Chu Kiến Huy và Từ Thọ Tình, hai người nhìn bài báo đề cập đến An Ý Như, cũng lựa chọn giống cách của Hà Anh, không nhắc tới một chữ.
Bọn họ không muốn thời điểm bước sang năm mới lại nói đến chuyện loạn thất bát tao, phá hủy không khí.
Chu Tử Tri mới từ công ty nói chuyện với Kiều Tứ trở về, vào cửa đã nghe hương vị bánh trôi Nguyên Tiêu, tràn ngập khắp phòng khách.
"Tử Tri về rồi hả con." Giọng nói Từ Thọ Tình dội ra từ phòng bếp.
Chu Tử Tri sắn tay áo giúp một tay, vo vài viên bánh, liền phụ trách ăn thử.
"Con ăn bên này này, không nóng." Từ Thọ Tình nói,"Có cần đưa một ít qua cho ông nội của Úc Trạch không?"
Thọ cao như vậy, bà rất muốn gặp, dính chút phúc khí.
Chu Tử Tri còn chưa trả lời, Chu Kiến Huy liền mở miệng,"Được rồi, da bánh Nguyên Tiêu vừa dính vừa dai, nếu để ông cụ ăn gãy răng là chuyện lớn đó."
"Xem đầu óc tôi này." Từ Thọ Tình nói,"Ba con nói rất đúng, vậy thì thôi đi."
Chu Tử Tri cầm đũa gắp nhân đậu xanh trong bánh,"Hình như ông nội rất thích ăn khoai lang đó." Buổi tối ăn, buổi sáng cũng ăn.
"Vậy tốt lắm." Từ Thọ Tình nói,"Năm nay không được, vừa qua đông chí, khoai lang không mập, đợi sang năm đi, trong nhà thu hoạch rồi đưa qua cho ông cụ một ít loại tốt nhất, da đỏ thịt vàng, đặc biệt ngon ngọt."
Chu Tử Tri bất đắc dĩ lên tiếng đáp ứng.
"Tử Tri, ở đây toàn khói dầu không hà, con đừng đứng đây nữa" Chu Kiến Huy vẫy tay,"Đi nghỉ ngơi một chút, lát nữa tới giờ cơm rồi ăn."
Chu Tử Tri bị đuổi ra.
Cô đóng cửa lại, ngồi ở trước bàn bật máy tính.
Chuyện của An Ý Như khiến cô nghĩ về quá khứ
Từ lúc xuất viện đến khi bắt đầu lại với công việc, trong đó có đoạn hai năm ác mộng mà Chu Tử Tri từng trốn tránh không muốn nhớ lại, thời gian đó ngày nào cô cũng nhốt mình trong căn phòng âm u không có ánh sáng lọt vào, không có lý tưởng, cũng không có hi vọng.
Nếu không có bộ phim [Hiệp Đường] cô sẽ không lựa chọn quay trở lại, chỉ biết vây hãm trong bóng tối không dám bước ra, tinh thần càng ngày càng kém, hậm hực, tự bế, rất có khả năng đã sớm phí hoài bản thân.
Đích thực giống như lời của Vương Phú và Netizen (dân mạng) [hiệp đường ] y như vì cô mà chế tác, tình cảm nhân vật kia biến đổi, lần lượt chuyển biến giống như những việc cô trải qua, đây cũng là nguyên nhân khiến cô bước ra.
Máy tính khởi động, màn hình sáng lên, chiếu sáng trên gương mặt Chu Tử Tri tràn ngập khiếp sợ.
Lỗ chân lông trên người bỗng nhiên đều mở ra, sao trước đây cô không nhận ra điều khác thường ấy, chiếu theo tình huống cô lúc ấy, yên lặng sáu năm, lại từng bị thương nặng, danh khí không bằng trước, không có giá trị cạnh tranh với người nào cả.
Bộ phim kia phải là sẽ không tìm tới cô, chung quy ai cũng không có khả năng đi gánh vác phiêu lưu lớn như vậy.
Thế nhưng từ đầu tới đuôi, không có người nào kiếm chuyện.
Nguyên nhân vì cô đóng [ hiệp đường ], mượn tình tiết kịch bản phát tiết áp lực tình cảm ở trong lòng, thật tình khóc cười tức mắng, đem hết thảy âm u ấm ức thông qua nhân vật phóng ra, từ đó mới giải tỏa tâm lý được phần nào, rồi dần dần có dũng khí tiến về phía trước.
Chu Tử Tri bỗng nhiên từ trên ghế đứng bật dậy, động tác mãnh liệt khiến chiếc ghế lắc lư vài cái.
Trái tim của cô kịch liệt nhảy lên, đứng yên một lát để bình tĩnh lại, cầm điện thoại ra ngoài, dọa Từ Thọ Tình và Chu Kiến Huy trong phòng bếp đều nhảy dựng.
"Tử Tri, con vừa về, lại định ra ngoài à?"
"Con sang bên Úc Trạch một chuyến."
Theo giọng nói Chu Tử Tri, bóng dáng đã khuất sau cánh cửa.
Chạy đến Úc gia, Chu Tử Tri đứng ở cửa, thật lâu sau, từng bước đi đến người đàn ông quay lưng về phía cô đang viết câu đối xuân.
Úc Trạch cổ tay dùng lực, dưới bút lông kéo dài một nét cuối cùng, sai người giúp việc,"Đưa tôi thêm hai tờ giấy."
Sau lưng không có động tĩnh, Úc Trạch nhíu mày, xoay người nhìn thấy Chu Tử Tri, anh sửng sốt,"Sao em lại đến đây?" Áo khoác cũng không mặc.
Vừa nói, Úc Trạch muốn vén tóc hai bên má Chu Tử Tri, tay dừng ở giữa không trung, trên tay dính đầy nước mực, hơi bẩn,"Em ngồi một lát, anh đi rửa tay đã."
Tay Úc Trạch bị giữ chặt.
Anh cảm giác lạnh lẽo trên đôi tay cô, còn đang run rẩy.
"Sao vậy?" Úc Trạch mất đi ý cười,"Có phải có chuyện gì rồi không?"
Suy nghĩ đầu tiên của anh là liên quan đến Hà Duyệt Minh, nhưng anh có tin tình báo Hà Duyệt Minh hiện tại ở Phong Thành, không có ở đây.
Vậy là An Ý Như, Úc Trạch nhíu chặt mày, dùng một tay còn lại vỗ vỗ lưng Chu Tử Tri, lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị Chu Tử Tri không đầu không đuôi một câu đánh gãy.
"Có phải anh không?"
Chu Tử Tri hít sâu một hơi,"Úc Trạch, lúc trước em được nhận [ hiệp đường ], có phải anh sắp xếp không?"
Úc Trạch sắc mặt khẽ biến.
Ánh mắt cô không chớp nhìn thẳng theo dõi biểu tình của anh, chờ đợi đáp án.
Lúc trước anh về nước, Chu Tử Tri còn hôn mê bất tỉnh, bên bệnh viện cứ cho đáp án ba phải (hên xui), đồng nghĩa với việc xem ý trời, mà anh đã bắt đầu quan tâm đến việc làm thế nào giúp Chu Tử Tri vượt qua dư chấn sau tai nạn, tình cảm đổi thay, cả vấn đề tâm lý tỉnh dậy sau bốn năm.
Tra tư liệu, liên hệ cố vấn Đàm Âm, chuẩn bị kịch bản, Úc Trạch tựa hồ chưa từng nghĩ đến một tình huống, Chu Tử Tri sẽ vĩnh viễn ngủ như vậy.
Hiện tại Chu Tử Tri biết, anh không dám xác định trong lòng đối phương lúc này thế nào, là khổ sở hay phẫn nộ? Hay là trách anh tự chủ trương?
Hơn nửa ngày, Úc Trạch bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ,"Bị em phát hiện rồi."
Chu Tử Tri mím chặt khóe miệng, nhìn Úc Trạch trân trân.
Thấy trong mắt Chu Tử Tri tuôn trào nước mắt, Úc Trạch hoảng loạn, không biết làm sao,"Tử Tri, sao em lại khóc?"
Chu Tử Tri ôm lấy Úc Trạch, tầm mắt nhòe nước mơ hồ,"Cám ơn anh."