Úc Trạch lái xe đưa Chu Tử Tri về, ánh mắt cô vẫn còn rất đỏ, có thể thấy cô xúc động mãnh liệt, lúc nãy khóc rất dữ dội.
"Em như vậy, đợi lát nữa ba mẹ thấy thế nào cũng tưởng là anh ăn hiếp em cho mà xem."
Chu Tử Tri ngay từ đầu nghĩ ba mẹ trong lời nói của Úc Trạch là đang nhắc đến ba mẹ anh, sau đó mới thấy không đúng, lát nữa sẽ gặp ba mẹ cô mà, bỗng nhiên nhận ra, trên mặt tỏ ra kích động nháy mắt tan thành mây khói, tìm không thấy dấu vết dù là nhỏ nhất.
"Không phải sao." Úc Trạch chuyển tay lái,"Em là của anh, ba mẹ em cũng là ba mẹ anh."
Trật tự nghiêm cẩn rõ ràng, hợp lý.
Chu Tử Tri phụ trách gật đầu,"Đúng vậy."
Bởi vì điều này, không khí trong xe trở nên thoải mái.
"Buổi tối anh bồi ông nội xem ca nhạc xuân, sẽ không qua được." Úc Trạch nói,"Trong túi áo bên phải có đồ cho em này."
Chu Tử Tri lại gần sờ sờ, đụng đến một vật cứng cứng gì đó, cô lấy ra, là bao lì xì, mặt trên còn có bốn chữ ánh vàng rực rỡ, chúc mừng năm mới.
"......"
Chu Tử Tri sờ thử, rất mỏng, lấy kinh nghiệm hơn mười năm nhận tiền mừng tuổi, không thể quá năm mươi tờ.
"Không mở ra xem à?" Úc Trạch nói.
Chu Tử Tri mở bao lì xì, cô ngạc nhiên, bên trong là một tấm thẻ.
Ấn tượng đầu tiền là màu trắng, Chu Tử Tri nhìn kỹ, ở trên thẻ còn rất nhiều màu, xanh đỏ vàng loang lổ.
"Có pháp thuật đó." Úc Trạch nói như thật,"Có gì không vui, cứ viết lên đó, sẽ quên liền."
Chu Tử Tri buồn cười,"Biết đâu em viết đầy cả thẻ luôn thì sao?"
Úc Trạch bày ra vẻ mặt tự hỏi,"Anh lại xin pháp sư cho thêm vậy."
Chu Tử Tri rất muốn che mặt.
Cô tiến lại gần nhìn người bên cạnh, đối phương bình tĩnh tự nhiên, chỉ là bên tai lộ ra màu hồng khả nghi.
- --------------------------------
Mùng một gia đình hai bên gặp mặt, lần này không đặt khách sạn mà một nhà Chu Tử Tri đến thẳng Úc gia làm khách.
Vì mặt mũi con gái, Từ Thọ Tình và Chu Kiến Huy dậy thật sớm, tỉ mỉ sửa soạn một hồi lâu, đảm bảo đủ thể diện đứng trước lão gia tử.
Lão gia tử thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, lúc chơi cờ với Chu Kiến Huy còn nở nụ cười vài lần.
Từ Thọ Tình rảnh rang ngồi một chỗ cảm thấy ngại ngùng, bà đến phòng bếp giúp Khâu Dung và người giúp việc một tay.
Trên bàn trà, trái cây không có ai động đến, ngược lại trà bánh vơi hơn phân nửa, toàn vào trong bụng Úc Nguyện, cô ngồi ở chỗ kia cơ hồ không dịch mông, miệng ăn không ngừng, mà trên mặt cô viết ba chữ: Rất không vui.
Chu Tử Tri đưa mắt hỏi Úc Trạch.
"Mấy hôm trước trong nhà Trần Xa bắt cậu ấy đi xem mắt." Úc Trạch thấp giọng nói,"Chắc có liên quan đó."
Chu Tử Tri sáng tỏ.
Nếu Úc Thiến và Úc Nguyện đều giống Úc Trạch, có chuyện gì cũng nói rõ ra không giấu trong lòng, khẩu thị tâm phi, mọi việc có lẽ sẽ được giải quyết ổn thỏa, cũng có lẽ đây là chỗ khác biệt giữa nam và nữ.
"Ăn hạnh nhân nhiều vào." Úc Trạch lột vỏ đưa cho Chu Tử Tri,"Bổ não."
Chu Tử Tri yên lặng ăn hạnh nhân.
Phủi hết bụi vỏ trên tay, Úc Trạch đứng dậy kéo Chu Tử Tri,"Chúng ta ra ngoài dạo một chút nha."
Ngày tết ánh nắng mặt trời không quá chói chang, vừa vặn ấm áp.
Toàn bộ hoa viên được chăm sóc rất tốt, mai vàng, cúc vạn thọ từng cụm nở đầy hoa, đủ màu sắc, còn chưa lại gần đã ngửi thấy mùi hương hoa phiêu tán giữa không trung.
Một trận gió thổi qua, Chu Tử Tri và Úc Trạch dừng bước, nhìn cánh hoa rơi đầy đất.
Úc Trạch hắt xì, ho hai tiếng.
Chu Tử Tri nhìn Úc Trạch cau mày, cô mở miệng nói,"Hay là vô nhà đi anh, hôm nay có gió."
"Không sao." Úc Trạch đột ngột nói,"Môi anh hơi khô này."
Chu Tử Tri không phản ứng kịp.
Ánh mắt Úc Trạch thâm thúy, nóng rực nhìn thẳng Chu Tử Tri.
Đem câu "Uống nhiều nước vào" nuốt ngược trở lại, Chu Tử Tri kiễng chân, ôm lấy cổ anh, cho anh hôn một cái.
Úc Trạch thấy chưa đủ khẽ cắn môi Chu Tử Tri một chút,"Có khi nào truyền bệnh cảm cho em không?"
Chu Tử Tri đỏ mặt thở,"Có khả năng lắm."
"Như vậy à......" Úc Trạch nghiêm mặt nói,"Vậy em truyền lại cho anh đi."
Chu Tử Tri,"......"
Cô bất mãn đưa tay nhéo eo Úc tiên sinh," Vương Tử nhìn kìa."
Úc tiên sinh ngoài mặt miễn cưỡng nhưng cũng dừng lại, bộ pháp cũng thả chậm lại, lo cô gái của anh tốn sức.
Vương Tử đang xoay tròn trên đám cỏ, cắn cái đuôi của nó, xoay vòng vòng, tự chơi một mình, nó nhìn thấy Chu Tử Tri liền chạy ào đến.
Úc Trạch đem hai móng vuốt Vương Tử từ trên đùi Chu Tử Tri lấy xuống,"Đứng yên."
Vương Tử vẫy vẫy đuôi, hướng Úc Trạch meo meo kêu to, tại tỏ vẻ bất mãn.
"Này," Úc Trạch chỉ chỉ Chu Tử Tri, lại chỉ chỉ bản thân,"Anh."
Vương Tử nhìn chằm chằm Úc Trạch, ngay sau đó liền quay đầu di chuyển vây quanh Chu Tử Tri, trái một vòng, phải một vòng, không chán không phiền, triệt để quăng Úc Trạch sang một bên.
Úc Trạch giọng chua lòm," Vương Tử sao thích em quá vậy."
Chu Tử Tri bất đắc dĩ, ở một bên nhìn người đàn ông bá đạo vô lý hết sức.
"Việc kia một lát ăn cơm mình nói luôn hay đợi chiều hãy nhắc đến?"
Úc Trạch trầm ngâm một lát,"Buổi chiều đi."
Chu Tử Tri gật đầu,"Vâng." Cô nghe theo Úc Trạch.
Úc Trạch nghĩ đến một sự kiện,"Tử Tri, khách sạn em mở ở Ấn Thành thế nào rồi?"
Anh muốn biết rất dễ dàng, thế nhưng làm vậy, sẽ khiến Chu Tử Tri cảm thấy bị giám thị.
"Cũng được lắm." Chu Tử Tri cười cong ánh mắt,"Cũng nhờ công ty anh khai phá xung quanh, khách sạn em được hưởng xái."
Vương Tử tựa hồ phát hiện bản thân bị bỏ rơi, không ai để ý tới nó, nó hướng đến đám cỏ nằm xuống, một giây trước còn vui vẻ, y như uống thuốc kích thích, một giây sau liền giả chết, cả cơ thể suy yếu chẳng động đậy nổi.
Cũng không biết học được từ đâu, rất ra khuôn ra dáng.
Chu Tử Tri thấy qua mấy lần, lần nào cũng bị chọc cười, cô ngồi xổm xuống vuốt ve Vương Tử, thuận tay chải chuốt đám lông mềm.
Úc Trạch khóe miệng run rẩy, chiêu giả chết này anh cũng dùng qua, sao đãi ngộ hoàn toàn bất đồng vậy.
Để Vương Tử tùy ý cọ tay mình, Chu Tử Tri hỏi,"Chị cả đâu anh?"
Úc Trạch nói,"Ở bên phòng phía tây đó."
Chu Tử Tri đem ánh mắt chuyển qua phía tây, có cây cổ thụ cùng cây cột che khuất, chỉ có thể nhìn thấy một góc cửa sổ thủy tinh.
Lúc này Úc Thiến bụng to nằm trên ghế quý phi kê ở ban công, chớp mắt đã chống đỡ qua hai tuần nữa, thân thể của cô sưng phù không ít, tính tình cũng biến đổi, càng ngày càng nóng nảy.
Đứa bé trong bụng cách một lát không động, hoặc là động nhanh, cô liền hoảng sợ, liên hệ bác sĩ đến nhà kiểm tra ngay, chẳng lúc nào ăn ngon ngủ yên.
Úc Thiến mắt nhìn điện thoại trên bàn nhỏ bên cạnh, cầm lên nhìn, trừ tin nhắn chúc mừng của bạn bè, không có tin gì khác, người đàn ông kia triệt để rút lui thật xa.
Áo lông hướng lên trên phồng lên một khối nhỏ, Úc Thiến ánh mắt ôn nhu, đem tay đặt trên bụng, lẳng lặng nhắm mắt lại, hưởng thụ thời gian hai mẹ con ở chung một chỗ.
Giữa trưa trên bàn cơm, mọi người cũng không đề cập gì khác, ngẫu nhiên nói hai câu này đồ ăn không tệ, món này ăn ngon món kia bổ dưỡng, vui vẻ thuận hòa.
Đại khái lần trước ăn cơm say rượu lưu lại bóng ma, lúc này Úc Thành Đức và Chu Kiến Huy cả hai đều ăn ý mười phần, chỉ nhấm nháp một chút cho vui.
Uống trà chiều, Chu Tử Tri và Úc Trạch nói ngày tốt bọn họ ngầm thương lượng ra.
Người hai nhà đều cảm thấy bọn họ chọn ngày không sai, vì vậy liền quyết định, hôn sự định vào mùng 1 tháng 6.
Năm nay có hai sự kiện lớn, một là Úc Thiến sinh con, một sự kiện khác là hôn lễ của Úc Trạch và Chu Tử Tri, một trước một sau, dựa theo kỳ thai sản, nếu chuẩn xác, giữa tháng tư Úc Thiến sẽ trở dạ, hai việc vui cách nhau hơn một tháng.
Tục ngữ nói một năm tốt nhất đừng có hai việc vui lớn, sẽ ảnh hưởng thời vận, may mà hai nhà đều không mê tín.
Úc Nguyện trước đây không hứng thú với việc của hai người này, hiện tại đột nhiên có chút hâm mộ, có loại cảm giác ổn định, không cần phiêu bạc.
Đồng dạng hâm mộ còn có Úc Thiến, chỉ là cô giấu trong lòng không tỏ ra.
Đứa cả lênh đênh, không biết lúc nào có thể yên tâm, đứa thứ hai cũng khúc khuỷu y vậy, ngược lại đứa nhỏ nhất lại giải quyết chuyện trọng đại trong đời người trước hết thảy, Khâu Dung và Úc Thành Đức đều bó tay với hai cô chị rồi.
Phía này, Từ Thọ Tình và Chu Kiến Huy một chút cũng không hiếu kỳ hỏi đén chuyện hai cô chị, hai cụ đã sống hơn nửa đời người, điểm này nhãn lực vẫn phải có.
"Thưa ông, tụi con xin phép về."
"Ở lại ăn cơm chiều đã?" Lão gia tử còn nhớ mãi không quên một bàn cờ buổi trà chiều, thua có điểm đáng tiếc,"Tiểu Chu à, đánh hai ván nữa nha."
Chu Kiến Huy thấy lão gia tử nói thế, liền không tiện từ chối, buổi tối thay đổi cách, kiệt lực không dấu vết thua hai nước, lão gia tử rất hớn hở.
Trừ lão gia tử, Úc Trạch và Úc Thành Đức đã nhìn ra huyền cơ, cha con hai người không ai nói ra, âm thầm trao đổi ánh mắt, Tử Tri được ông thích, cũng là có nguyên nhân.
Mùng năm lão gia tử phải trở về, là người bên lão trạch qua đón.
Trước khi rời đi, lão gia tử gọi Chu Tử Tri, đề cập đến bữa tiệc ở bên lão trạch.
Yêu cầu của ông cũng không quá đáng, có tình có lý.
Giọng điệu cũng không phải ép buộc, mà là thương lượng, giữa những hàng chữ mang theo hi vọng.
Tuy rằng sớm có chuẩn bị, Chu Tử Tri vẫn thấy áp lực, cô mím môi, lúc đó không biết sẽ có nhiều người cỡ nào đây.
Úc gia rất nhiều thành viên cô cũng chưa gặp qua, chỉ từng nhìn qua một bộ phận nhỏ từng xuất hiện trên bản tin tài chính kinh tế và chính trị thôi.
Lão gia tử tựa hồ nhìn ra Chu Tử Tri lo lắng cái gì, ông vỗ nhè nhẹ mu bàn tay Chu Tử Tri.
Lần này tới một chuyến là đúng đắn, cháu dâu tốt dã man, tiếc nuối là không sắp xếp thỏa đáng cho cháu gái, ông không ngờ Tạ Sở kia cứng mềm đều không ăn, về sau tự chịu khổ đi thôi.
Lão gia tử nói,"Đừng sợ, ông sẽ sống thêm nhiều năm, sẽ che chở cho con mà."
Chu Tử Tri mũi nhất thời đau xót, cô cười dạ một tiếng.
"Ông không hiểu biết về giới giải trí, con thích đóng phim thì cứ làm." Lão gia tử híp mắt một chút, tinh quang lóe ra,"Về phần khác, giao cho A Trạch, đó là trách nhiệm của nó."
Chu Tử Tri trên mặt vẫn cười tươi tắn,"Dạ, con biết rồi."
Lão gia tử gọi Úc Trạch tới, đặt tay Chu Tử Tri vào tay Úc Trạch,"Tốt lắm."
Ngay sau đó, lão gia tử lại toát ra một câu,"Tháng sáu này kết hôn, rồi có thai, vậy là tháng tư năm sau có cháu ôm rồi, ông nội chờ đó nhé."
Chu Tử Tri và Úc Trạch cùng yên lặng nhìn ông, sao ông tính chuẩn quá vậy......
"Được rồi, không nói nhiều nữa." Lão gia tử phất tay, ông không phải người nhiều cảm xúc, nhưng ở đây vui vẻ với đám cháu cưng mấy ngày, cũng nhịn không được cảm khái.
Chu Tử Tri cùng Úc Trạch nhìn theo lão gia tử lên xe.
"Ông nội hồi trẻ nhất định là người rất xuất sắc."
Úc Trạch ngẩng cao đầu,"Đương nhiên."
Chu Tử Tri liền nghe bên tai lại vang lên một tiếng cười,"Em nhìn chồng em là biết ngay mà."
Thiệt tình có biết vô sỉ không vậy, gen di truyền đặt ở chỗ không biết nói đạo lý thì có.
Hai người sóng vai trở về, lên lầu vào phòng, Úc Trạch từ ngăn kéo cầm ra một vòng tay, cầm tay Chu Tử Tri, nhẹ nhàng đeo vào, vừa vặn," Đây là quà gặp mặt ông nội cho em."
Lão gia tử mang theo quà gặp mặt đến, nghĩa là muốn nhìn cháu dâu.
Úc Trạch cười thở dài,"Ông vốn định tự mình đưa cho em nhưng sợ em không chịu nhận."
Lấy tính cách Chu Tử Tri, quả thật sẽ không dám tự ý quyết định, nhận đồ vật quý trọng gì đó.
Chu Tử Tri sửng sốt, tuy rằng không hiểu vể ngọc, thế nhưng lấy ánh mắt của một người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra vòng ngọc trên tay giá trị xa xỉ, cô nhẹ giọng nói,"Này rất trân quý."
Ngoài giá tiền, trân quý còn do vòng ngọc mang hàm nghĩa ông nội khẳng định cô.
Úc Trạch xoa bóp mũi cô,"Em mới trân quý nhất."